Cười vỡ bụng với nhật ký 3 ngày chăm vợ ốm của chồng lười
Vợ tôi, một phụ nữ đảm đang ngoài công việc ở cơ quan thì với cô ấy, gia đình là quan trọng nhất. Từ ngày có cu Bin, dường như chưa bao giờ vợ ốm. Nhưng chiều hôm kia, vợ bắt đầu đổ bệnh…
Ngày thứ nhất
4h chiều, đang làm ở cửa hàng, chợt bất ngờ thấy vợ lao xe vội vã và để uỵch vào thềm nhà. Lúc ấy, chồng vẫn đang lúi húi sửa xe máy cho khách cũng thấy lạ vì vợ hôm nay đi làm về sớm quá.
Lạ hơn nữa là hôm nay mặt mũi vợ buồn so, trông chả có sức sống và tươi cười như mọi ngày gì cả. Thậm chí, vợ cũng chẳng thèm chào chồng và chỉ lí nhí chào qua vị khách đang ngồi mà lao thẳng vào nhà.
Khoảng 30 phút sau khi sửa xe cho khách xong, chồng vào nhà thì thấy nhà cửa lặng thinh. Biết là nhà đã có biến. Chồng vội trèo lên tầng ngó vào phòng ngủ thì đã thấy vợ nằm bẹp dí như con gián trên giường.
Chồng biết ngay là vợ lại bị ốm hoặc khó chịu trong người nên mới đi nằm ngay khi còn chưa kịp thay cả bộ quần áo công sở khoác trên người.
Chiều hôm kia, vợ bắt đầu đổ bệnh… (Ảnh minh họa)
Chồng tiến lại gần vợ, tay đưa lên xem trán vợ: “Trời ơi, vợ bị sốt hả? Để chồng đi lấy thuốc cho vợ uống nhé! Nhưng trước khi uống thuốc, vợ phảiăn tạm một bát cháo đã không là sẽ bị sốc thuốc đấy”. Vợ chỉ gật đầu nhẹ nhàng. Chồng lại lập cập đóng cửa hàng, lấy cặp lồng và chạy đi mua cháo cho vợ.
Cố ăn bát cháo và uống thuốc hạ sốt xong và vợ lại đi nằm. Cu Bin thì loanh quanh bên mẹ, hỏi han và buôn chuyện mẹ ríu rít. Thi thoảng chồng để ý thấy vợ dù mệt vẫn ừ hoặc nói nhỏ nhẹ với con. Chồng vội đóng cửa hàng sớm hơn mọi ngày để lo cơm nước cho 2 bố con tối nay.
2 bố con vừa ngồi ăn vừa xem ti vi mà thấy nhà cửa thiếu không khí vui vẻ hẳn. Bố cứ giục giã Bin phải xúc và phải xúc. Thi thoảng Bi lại mang bát cơm vào phòng mè nheo với mẹ: “Mẹ xúc cơm cho con ăn với, bố chả chịu xúc cơm cho con ăn gì cả. Chán bố lắm!”. Nghe thấy thế, bố lại quát Bi mang bát cơm ra và ăn.
Tối hôm đó, vắng tiếng nói cười của vợ, nhà mình cứ thấy thiếu vui vẻ thế nào ấy.
Ngày thứ 2
Video đang HOT
Sáng sớm tinh mơ, chồng trở dậy đã thấy vợ thức giấc từ đời nảo đời nao rồi. Đêm qua, chồng thương vợ lắm. Chồng dù buồn ngủ díu mắt nhưng vẫn chập chờn thức ngủ với những cơn sốt nóng sốt lạnh, nhiều lúc thấy vợ run cầm cập của vợ nữa. Thấy vợ ngủ khó chịu lúc thì co thật nhiều chăn đắp, lúc thì đạp hết cả chăn ra, chồng cũng mắt dắm mắt mở trở dậy lóng cóng chườm lạnh cho vợ và bắt vợ uống thuốc bù nước.
Khoảng 4h sáng, cơn sốt của vợ mới dứt và vợ mới thiếp đi ngủ được tí xíu. Sợ vợ vẫn còn mệt mà phải cố dậy, nên 6h sáng chồng đã thức giấc – Hơn 1 năm rồi, chồng chưa bao giờ thức dậy sớm như thế này.
Chồng vội lồm cồm dọn bát đĩa – bãi chiến trường tối qua 2 bố con ăn cho gọn gàng rồi chạy vội ra trước cửa bảo cô Hoa bán thịt lợn để cho một quả bầu dục về ninh cháo bầu dục hành hoa cho vợ ăn. (Cũng may mà nhà mình ngay chợ).
Khi bưng bát cháo nóng hổi lên cho vợ, vợ cố gượng dậy ăn nhưng khi vừa đút một miếng vào miệng, chồng đã thấy vợ nhăn mặt. Chồng hỏi: “Cháo anh nấu không ngon à?”. Vợ mỉm cười đầy ẩn ý: “Ngon lắm anh, chỉ có điều em đắng miệng quá!”. Không tin lời vợ nói, chồng múc một thìa nhỏ ăn thì thấy cháo mặm ơi là mặn. Đúng là chồng đã quá vụng về rồi.
Từ sáng chồng đã chở cu Bin đến ngoại để gửi cho vợ được yên tĩnh nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay, chồng tuy làm ngoài cửa hàng nhưng thi thoảng nhân lúc không có khách vẫn để ý và chạy vào xem vợ thế nào. Vợ vẫn nằm bẹp, cơn sốt cũng chỉ còn âm ấm nhưng giờ vợ kêu đau đầu và đau khắp mình mẩy. Chồng lại chạy đi rửa tay, ngồi bóp đầu, bóp chân tay cho vợ đỡ mỏi mệt.
Vợ ốm, chồng thương mà chẳng biết phải chăm sóc thế nào cả. Chỉ biết giục vợ ăn nhiều và thật nhiều làm vợ nhiều lần phát cáu. Biết vợ thích ăn hoa quả hàng ngày, chồng mua hẳn 5 thứ quả nhét đầy vào tủ lạnh cho vợ ăn mà vợ cũng ăn nhấm nháp. Cả ngày vợ ăn như mèo khiến chồng nhìn thấy thế mà sốt ruột và thương vợ quá. Giá như chồng được là người ốm thay vợ!
Ngày thứ 3
Hôm nay, chồng thấy vợ đã bắt đầu nhúc nhắc đi lại trong nhà rồi. Nhưng vợ lại bắt đầu ho nhiều lắm. Chồng biết vợ vẫn còn chóng mặt, mệt mỏi trong người nhưng vì sốt ruột việc nhà nên vẫn gắng dậy.
Mà đúng là vợ sốt ruột là phải. Nhà cửa nhà mình mới có 2 hôm không có bàn tay vợ dọn dẹp, chả biết cu Bin bày bừa thế nào mà ngổn ngang hết cả mọi thứ. Chỗ thì vài cái áo thay ra chưa được đem đi ngâm, chỗ thì đồ chơicủa cu Bin ngổn ngang, chỗ thì cái bát… Thế mới biết, vợ đã phải nhặt nhạnh thế nào thì nhà cửa nhà mình mới luôn được tinh tươm đến vậy.
7h sáng, chồng thức dậy và chạy ngay ra chợ mua cho cu Bin một bát cháo sườn để ăn sáng. Nịnh nọt mãi, Bin mới chịu dậy để ăn. Bin vốn lười ăn, cho Bin ăn một bát cháo mà chồng cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Thế mà chỉ mới vài ngày trước, chồng vẫn tự nhiên quát vợ ầm ầm là chiều con quá nên con mới ăn lâu. Giờ tự nhiên thấy vợ bị mắng oan thế!
Vợ lại cười, nụ cười thật hiền
Cho Bin ăn xong, chồng lại gọi Bin vào nhà tắm rửa tay, lau miệng một lần nữa rồi tất tả chở Bin đến lớp. Cô giáo Bin chạy ra đón các con chắc cũng thấy lạ hỏi: “Chị nhà hôm nay bị ốm hay sao mà anh đưa cháu đi vậy?”. Chồng chỉ ậm ừ cho qua.
Về nhà, thấy vợ đã ngồi ở phòng khách. Vợ có vẻ tỉnh táo hơn 2 hôm trước. Thấy vợ cười nói bảo: “Em ốm thế này đã làm anh vất vả mấy hôm rồi”. Chồng vui vẻ nói ngay: “Vợ ốm, vất vả thế nào anh cũng chịu được. Chỉ mong vợ luôn khỏe mạnh là chồng vui lắm rồi. Vợ mà ốm, nhà cửa nhìn phát kinh lên được ý”. Nghe chồng nói vậy, vợ phá lên cười rúc rích.
Hôm nay vợ vừa mới chỉ đỡ hơn mà vợ đã nhận làm tất cả mọi việc trong nhà rồi. Chồng không chịu, bắt vợ nằm nghỉ ngơi tiếp nhưng vợ cứ một mực đòi nhận lại công việc. Chồng muốn giúp vợ lắm nhưng còn bận cửa hàng cửa họ nên vẫn bảo vợ: “Em mệt thì cứ nghỉ đi, lúc nào dọn dẹp được anh sẽ vào dọn. Em đừng có cố”.
Vợ lại cười, nụ cười thật hiền. Đi ra ngoài cửa hàng mà chồng cứ thấy áy náy và nghĩ chồng đã vô tâm quá, chỉ biết đến công việc và lo kiếm tiền mà chưa chú ý chăm vợ để vợ hay ốm thế này. Bà xã ơi, từ giờ chồng hứa sẽ chăm vợ nhiều hơn, chăm làm việc nhà nhiều hơn để vợ luôn khỏe mạnh cho cả nhà mình luôn vui vẻ và gọn gàng.
Theo Afamily
Bí mật động trời sau những trang nhật ký của vợ
Mỗi trang nhật ký đầy ăm ắp lời yêu thương dành cho chồng và con nhưng tôi vẫn sốc vì thế giới nội tâm giằng xé mâu thuẫn của vợ từ trước đến nay.
Hôm nay, vô tình lấy laptop của vợ có việc, tôi đã đọc được file nhật ký của em. Đọc những trang nhật ký vợ viết cho tôi trước lúc lên bàn mổ như một cuốn phim quay chậm về khoảng thời gian chung sống của chúng tôi. Bất ngờ có, đau khổ có nhưng trên hơn hết, tôi biết ơn cô ấy đã làm vợ mình ở kiếp này. Đã 3 hôm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong khi tôi có rất nhiều điều muốn nói.
Mỗi trang nhật ký đầy ăm ắp lời yêu thương dành cho chồng và con nhưng tôi vẫn sốc vì thế giới nội tâm giằng xé mâu thuẫn của vợ từ trước đến nay. Tôi đã quá chủ quan và tự tin vì đã làm cho vợ được hạnh phúc. Tôi không ngờ đằng sau những nụ cười và sự tươi trẻ đó là vô vàn nỗi khổ tâm chưa một lần vợ tôi dám chia sẻ cùng chồng.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó. Cô ấy gọi đó là một cuộc hôn nhângiả mạo, tình yêu là giả, trinh tiết là giả. Vậy mà tôi không hề nhận ra, vẫn yêu thương và biết ơn vợ vì "lần đầu tiên". Đêm tân hôn lúc nhìn tôi ngủ say sưa một cách mãn nguyện, cô ấy đã khóc vì đã lợi dụng thành công một người đàn ông chung tình và dại khờ như thế.
Vợ tôi nói đã không yêu tôi khi được cầu hôn mà chỉ chọn tôi như một cách trốn chạy mối tình đầy đau khổ trước đó (Ảnh minh họa)
Cô ấy không hề hay rằng tôi không dại, tôi thừa biết cô ấy đến với mình không vì yêu. Và cái thứ đo đỏ đêm tân hôn chỉ là màng trinh giả giá vài trăm nghìn. Chỉ là tôi đã cố đóng kịch, dày vò nhau thì được cái gì? Tình yêu mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là chuyện không đáng.
Sau khi chia tay tình cũ, cô ấy đã héo hắt đến đường muốn tự vẫn. Nếu tôi không giả vờ làm chàng ngốc thì làm sao cứu vớt được người tôi yêu? Cho đến nay, tôi vẫn chưa bao giờ hối hận về quyết định đó.
Ngay cả khi sinh con đầu lòng, vợ tôi vẫn yêu và đợi tin người cũ. Tôi chỉ là một hình nộm thay thế được vợ cho ăn mặc giống hệt người đó. Tôi cũng biết điều này nhưng chưa một lần từ chối trang phục vợ chuẩn bị cho. Cô ấy gọi tôi là người chồng vĩ đại nhất, dễ tính nhất, vị tha nhất. Tôi chỉ khiêm tốn nhận mình là người yêu vợ nhất mà thôi.
Tôi không muốn ghen tư tuông với một hình bóng không có thật và sự khoan dung của tôi cũng chỉ để cả hai có thêm thời gian. Vợ tôi có thêm thời gian để quên người cũ, còn tôi có thêm thời gian để yêu thương và thay đổi vợ mình. Người ta cưa cẩm nhau rồi mới kết hôn, còn tôi kết hôn rồi mới bắt đầu tán tỉnh. Không có gì là gượng gạo miễn chúng tôi thấy hạnh phúc.
Nhưng có một chuyện làm tôi sốc thật sự dù đã chuẩn bị tâm lý về sự phản bội của vợ mình. Khi con trai tôi 3 tuổi, cô ấy đã lén lút gặp lại tình cũ và ngoại tình. Cô ấy bị lừa vào khách sạn và sáng ra chỉ còn một mình không áo quần nằm trên giường.
Sau đó cô ấy có thai. Cô ấy đã rất băn khoăn và dằn vặt vì không biết đấy là con của chồng hay tình cũ. Cô ấy không muốn sai lầm để mắc thêm tội với chồng. Sau một thời gian suy nghĩ, cô ấy quyết định phá thai. Đứa bé đó được vợ tôi bí mật mua phần mộ nghĩa trang như bao người khác để lui tới tưởng nhớ và xin con tha thứ.
Khi mọi việc đã xong xuôi, tình cũ của cô ấy mới nói rằng tối hôm đó không làm gì vợ tôi cả. Sau khi để vợ tôi uống thuốc mê man chuẩn bị giở trò thì vợ anh ta tìm đến kéo đi.
Việc đó làm vợ tôi suy sụp, một lúc cô ấy mắc hai tội lớn: phản bội chồng và giết chết máu mủ của chồng. Tôi vẫn nhớ có một khoảng thời gian vợ tôi tự dưng yếu và đau ốm liên tục. Tôi đã đoán cô ấy gặp lại và bị từ chối thêm lần nữa nhưng không ngờ sự việc lại đến mức này.
Tôi không kiềm được giận dữ với thằng Sở khanh đốn mạt đó. Và tôi cũng không kiềm được nước mắt. Bởi tôi không chỉ mất một đứa con mà mất cả những đứa con sau này. Do thể trạng vốn yếu ớt, lần nạo thai đó của vợ làm cô ấy không thể sinh nở được nữa. Tôi không biết nguyên nhân là do phá thai, chỉ biết bác sĩ bảo tử cung yếu không lưu thai được.
Mặc dù tôi yêu vợ nhiều và cô ấy đã viết lời xin lỗi hàng ngàn lần, tôi vẫn thấy đau đớn. Tôi là thằng đàn ông duy nhất bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ với chiếc sừng đó. Nhưng tôi không cam tâm khi thấy vợ bị hại đến mất cả chức năng làm mẹ, còn tôi thì không bao giờ có được đứa con thứ hai.
Nguyên nhân đó giúp tôi hiểu được vì sao vợ tôi sau đó lại yêu chồng con nhiều đến thế. Trước đó cô ấy đã là một người vợ, người mẹ tuyệt vời nhưng chưa đặt nhiều cảm xúc vào gia đình. Còn bây giờ, cả tình cảm và sức lực cô ấy đều cho đi. Vài năm trở lại đây, gia đình tôi thật sự rất êm ấm và hạnh phúc.
Nhưng cô ấy vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ mà vẫn ưu tư trầm uất. Cô ấy thấy mang tội với chồng con và không thể sống yên ổn với những dằn vặt đó. Đó cũng chính là nguyên nhân làm cô ấy trở bệnh nhanh hơn.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? (Ảnh minh họa)
Tôi ước giá như cô ấy có thể chia sẻ những điều này với chồng để được nhẹ nhõm vui sống. Với cô ấy, tôi có thể bao dung tất cả. Tôi đã chấp nhận một lần thì bây giờ điều đó đâu khó khăn gì. Tiếc là vợ tôi đã không đủ can đảm để nói ra, còn tôi mải mê đóng vai chú bò hạnh phúc nên không hay biết nội tâm vợ mình.
Ba ngày không được nghe vợ trò chuyện, tôi thấy thời gian như tảng đá đè lên ngực mình. Tôi sợ cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh. Tôi còn phải nói rằng tôi sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm. Chỉ hy vọng chút tình yêu này sẽ tiếp thêm nghị lực cho vợ tôi trở về.
Nhưng tôi sợ sau này con tôi lớn lên có thể sẽ bắt gặp những trang nhật ký bí mật này của vợ và sẽ đánh giá mẹ nó không ra gì. Tôi có nên nhanh chóng xóa vật chứng cuối cùng này không? Và xin hỏi thật các bạn, tôi có ngu và nhu nhược quá không?
Theo Afamily
Nhật ký bảy ngày thử làm 'phở của chồng' Nghe theo lời các chị em, tôi bắt đầu công cuộc thay đổi bản thân để phòng trừ chồng chán "cơm" ra ngoài ăn "phở". Lấy nhau đã 10 năm nay, có với nhau 2 mặt con và cả 2 vợ chồng tôi cũng gần tuổi ngoại tứ tuần. Cho đến thời điểm này, tôi khẳng định chồng tôi chưa bao giờ có...