Cuối con đường, gặp tình yêu….: Gửi anh! Một mối quan hệ không rõ ràng
Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn.
“Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Do đó trong cuộc đời sẽ không có đáp án nào chính xác. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án chính xác. Và biến nó thành câu trả lời đúng. Vậy thôi.”
Đúng!
“Chúng ta không phải người dưng, cũng chẳng phải anh em, cũng không phải bạn bè thân thiết và đặc biệt lại càng không phải người yêu của nhau.”
Anh có nhận thấy điều đó không?
Một ngày nào đó, bỗng thấy cuộc sống này thật chán, thật mệt mỏi muốn dựa vào vai một ai đó để có thể bình yên trôi qua khoảng thời gian đó. Cũng có mà, mỗi lần giận dỗi người yêu đều có thể tìm đến anh để có thể nói xấu họ một chút xíu, để nguôi đi cơn tức giận trong lòng mà không thể nói cùng ai đó.
Thật sự thì mỗi lúc như thế cần lắm một cái ôm thật chặt từ anh để được cảm nhận rằng vẫn còn ai đó bên cạnh mình khi bản thân mình thấy trống trải. Đôi khi nhận ra, điều đó chỉ làm cho bản thân cảm giác dựa dẫm vào một ai đó mà không thể đặt tên cho mối quan hệ đó là gì. Cuộc sống có những điều mà bỗng chốc giật mình nhận ra rằng mình cần một ai đó chỉ là ở bên những lúc cô đơn, không đòi hỏi điều gì cả. Chỉ biết rằng nếu như không có họ thì bản thân chỉ trải qua những chuỗi ngày sống trong cô đơn mà thôi.
Lâu lâu, bỗng thấy nhớ rằng có người kia đang tồn tại, thì nhắn tin hỏi han vài ba câu, rủ nhau café chỉ để nói những câu chuyện không đầu, không cuối. Những thứ mà hàng ngày gặp phải đều có thể chia sẻ cùng với nhau… nhưng không hẳn là tất cả.
Bởi cả anh và em ai cũng có những bí mật mà mối quan hệ này khiến chúng ta không thể nói ra cùng nhau. Em cảm thấy, giữa chúng ta, gần nhưng thật sự không gần. Cảm giác như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách ở giữa khiến cho đôi lúc đều phải dè chừng những điều mà mình sẽ nói và đang nói với người kia. Cũng đúng mà..
Chúng ta liệu là gì của nhau???
Có thể cùng nhau đi coi phim, cùng nhau đi ăn như những người yêu nhau vẫn làm thế!
Video đang HOT
Nhưng, chúng ta đâu phải người yêu của nhau. Cũng bởi lý do đó mà một mối quan hệ không rõ ràng như thế khiến cho chúng ta bỗng từ người dưng, gặp nhau và cùng gặp ở những nơi mà chúng ta cùng đến. Cuộc sống riêng tư của mỗi người đều có những điểm dừng mà người kia không thể nào chạm đến được.
Những lúc vui hay buồn, không thể bắt ai đó phải kể ra. Hay khi quen một người nào đó, chỉ có thể hỏi han liệu có đang hạnh phúc hay không thôi. Nhiều khi tham lam muốn biết người đó là ai?
Liệu có những lúc mình cần ai đó thì có làm phiền đến mối quan hệ của họ hay không? Liệu có làm điều gì sai hay không? Chúng ta, có lẽ dựa trên nguyên tắc tự nguyện phải không?? Tự nguyện kể nhau nghe những câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày, những công việc.
Tự nguyện gửi gắm tình cảm cho nhau mà không hề mong muốn hay ép buộc người kia phải đồng ý hay trao trả lại.
Chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng…
Khiến cho một ai đó lỡ có tình cảm với người kia cảm thấy buồn khi nhớ mà không thể gặp.
Muốn cầm điện thoại nhắn tin nhưng lại sợ hai chữ “làm phiền”. Người ta bảo, với mối quan hệ không đầu không cuối, không có bắt đầu mà cũng chẳng biết kết thúc là như thế nào, sẽ khiến cho một ai kia cảm thấy đau khi bỗng nhớ người còn lại.
Không phải là tình yêu nên không thể nói yêu ai đó, không thể dành nỗi nhớ quá nhiều cho người đó, không thể cứ trông chờ rằng ai đó sẽ đến ngay khi mình cần.
Đôi khi cảm thấy bản thân mình có phải là quá tham lam hay không nữa… Rõ ràng, cả hai đều có hạnh phúc của riêng mình rồi những vẫn muốn một lúc nào đó được ở cùng với nhau. Liệu điều đó có mang lại hạnh phúc hay không?
Tình yêu mà không rõ ràng thì sẽ không hạnh phúc đúng không anh?
Đôi khi muốn dừng lại, muốn để cho mối quan hệ này chôn chặt ở sâu trong trái tim, nơi chỉ có thể nhớ đến mà không thể làm gì được nữa. Cảm giác sợ hãi khi sẽ đánh mất chính mình một lần nữa trong vòng tay anh. Thứ cảm xúc mà không biết sẽ đi về đâu khi cuối con đường mà hai chúng ta đang đi sẽ chỉ là một con ngõ không có đường đi nữa…
Em lo lắng cho bản thân mình một chút thôi, sợ sẽ ngã vào anh mà không thể nhận lại điều gì đó chân thành. Cho đi không cần lấy lại, nhưng cảm nhận điều đó trong tình yêu thì thật sự đáng sợ anh à!
Có thể anh không biết, điều mà sáng hôm đó em muốn nói anh nghe là gì… nhưng em nghĩ anh cũng không muốn nghe điều đó, phải không anh??
Liệu sau này, nếu có cơ hội được nói rằng ” Em yêu anh” thì điều đó có được đáp trả không anh?
Một mối quan hệ không rõ ràng, nên em cũng không thể đặt hi vọng điều gì đó lớn hơn cho mối quan hệ của chúng ta. Em sợ con đường này đi xa quá sẽ khiến em mất đi một người bạn, một người anh.. đó là điều em lo lắng nhất anh à!
Sau này, anh nhất định phải hạnh phúc với những gì mình lựa chọn nhé! Có ai đó đã nói với em rằng: “ Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận.
Do đó trong cuộc đời sẽ không có đáp án nào chính xác. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án chính xác. Và biến nó thành câu trả lời đúng. Vậy thôi.”
Những điều không thể trực tiếp nói với anh, em chỉ có thể dùng cảm xúc của mình diễn đạt lên bằng những trang giấy như vậy. Có thể anh sẽ không đọc hết, nhưng em biết, sau khi đọc nó, khoảng cách của chúng ta có thể sẽ xa hơn…
Điều cuối cùng em muốn nói với anh!
Theo guu.vn
Yêu mà cũng cần lý do ư?
Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió.
Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy...
Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi? Em đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ sẽ có lúc anh vì em mà chọn lựa, vì em mà đắn đo, vì em mà nhung nhớ. Em cũng đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ dù không thể ở bên em thì anh cũng vẫn nhớ về em, dù không thể yêu em thì anh cũng vẫn dành cho em một góc thật sâu trong tim anh... Em đã từng hi vọng, nhưng rồi thất vọng.
Đã rất lâu rồi, em chẳng còn dám nhắc tới, chỉ bất giác nghĩ ngợi trong vô thức mà thôi. Em những tưởng, xa nhau rồi em sẽ sớm quên đi thôi. Nhưng sao mọi thứ cứ khó khăn, em cứ chạy, chạy mãi nhưng những kỉ niệm bên anh lại vẫn cứ song hành. Em chẳng đủ dũng cảm để một lần nhìn lại, chẳng đủ dũng cảm để chạy đến bên anh, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói lời yêu...
Chỉ nói nhớ thôi em cũng chẳng thể thốt nên lời. Chia tay nhau cũng chỉ trong im lặng. Em im lặng, anh cũng lặng im. Em đã những tưởng có thể ở bên anh mãi, những tưởng những gì anh nói đều là thật, những tưởng bản thân có thể dũng cảm mà yêu anh, nhưng thật ê chề quá, khi tình yêu này, riêng mình em biết...
Em đã từng nghĩ, mình lấy gì để có thể ở bên anh đây? Em chẳng có gì ngoài những suy nghĩ vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyến đi dài bất tận. Còn anh đang có tất cả, và trong tất cả đó tuyệt nhiên chẳng có em.
Có phải em cố chấp quá không, bất chấp tất cả để có thể đến bên anh, dù bên anh chỉ là trong thoáng chốc. Bất chấp tất cả để có thể thương anh, dù là thương anh trong khoảnh khắc. Rồi cũng bất chấp trái tim vẫn đang nhói nhói từng ngày để rời xa anh.
Để có thể nói nhớ anh, em cũng phải xin lỗi. Em chỉ muốn nói với anh là "anh à, em nhớ anh, rất nhớ". Nhưng chẳng dám nói, chỉ im lặng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mùa qua mùa...
Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
Ngày em quyết định sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ gắn chặt trong tim và quên đi đoạn đường này, em đã một mình xách ba lô lên và bỏ lại tất cả. Em chẳng biết có thể nói cùng ai, và với anh lại càng không. Em đã nói dối, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em nói dối mọi người, và cả anh... Em đã không đi Chieang mai, em đã sang mảnh đất Campuchia thân thuộc. Em đã một mình đến ngôi đền đó. Thì ra, mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi thanh xuân đều có hình bóng một người. Em đã gửi gắm tất cả vào ngôi đền Angcowat, nhưng lạ thật, cứ nghĩ những gì bản thân có thể giữ lại cho đoạn tình cảm này có thể dễ dàng nói ra với đá, với cát, xong rồi sẽ mãi chôn vùi nơi đó, vậy nhưng, bản thân vẫn chẳng thể nào...
Đứng trước chốn linh thiêng đó, em đã nghĩ sẽ là lần cuối nghĩ về anh, là lần cuối để bản thân được nhớ, được yêu anh dù chỉ là trong suy nghĩ, rồi sau đó nhất định phải quên đi. Em đã nghĩ, chỉ cần anh nói nhớ, em sẽ bỏ đi tất cả mà chạy về bên anh. Nhưng anh bận lắm. Anh bận để tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời thương chưa kịp mặn môi đã phai tàn. Em đã chẳng thể nghe tiếng anh, chỉ mình em với câu chuyện của riêng mình. Một chuyến đi thật dài...
Đáp sân bay Nội Bài trong cái lạnh chuyển mùa của tháng 11. Em rùng mình nhận ra bản thân đã thay đổi từ bao giờ. Ở đó, có đôi mắt ai đang chờ đợi ai, vòng tay ai đang chờ đợi ai... chỉ riêng em, tự đi về trong nỗi nhớ.
Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy...
Lỗi là tại em thật sao? Yêu anh là sai? Em biết em sai, ngay từ đầu đã sai. Dù anh vẫn nói tình yêu không có lỗi thì sai đơn giản vẫn là sai. Gặp anh là sai, nhớ anh là sai, cho bản thân có cơ hội ở bên anh là sai, yêu anh là sai, vậy quyết định quên anh có bao giờ là sai? Em cũng không biết nữa. Có phải vì quá bướng bỉnh, quá ngang ngạnh, quá cố chấp nên mới mãi chẳng đối diện được với tình cảm của mình?
Đã bao lần em tự hỏi, mình có thật sự ổn không? Uhm, em vẫn ổn, em vẫn có thể cười nói, vẫn có thể tự tin, vẫn có thể đùa nghịch, vẫn có thể balo một mình lượn lờ khắp nơi mình thích... nhưng sau tất cả, dù lí trí có cố gắng thế nào thì trong tim vẫn có những khoảng trống không thể khỏa lấp được. Giá như em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, giá như em có thể bỏ đi cái tôi quá lớn của mình, giá như đừng hay dỗi hờn vô cớ, giá như có thể cảm thông với anh nhiều hơn... có chăng anh đã ở lại bên em, phải không anh?
Hà Nội bé là thế sao ta chưa tình vô tình gặp lại nhau? Anh biết không, em thèm hẹn hò với anh, thèm café với anh, thèm được chành chọe với anh rồi khi sai thì đổ hết lỗi lên cho anh chỉ với lí do lãng xẹt là vì anh lớn mà anh chẳng nhường em gì cả, những lúc đó anh chỉ cười hiền nhìn em. Anh biết không, thèm được ôm anh, thèm được hít hà mùi mồ hôi của anh còn vương trên áo, thèm được nhìn thấy khuôn mặt ấy, thèm được sờ vào đôi mắt ấy... Nhưng sau tất cả, chỉ một tấm lưng quay đi của anh em cũng chẳng kịp nhìn, chẳng kịp lưu lại. Em ước mình có thể ích kỷ hơn để giữ anh lại cho riêng em.
Bên anh là những tháng ngày phập phồng trong lo sợ. Sợ rằng bản thân đã sai, bản thân biết sai mà vẫn lao đầu vào, sợ rằng bản thân đang cướp anh từ tay một người khác, một thế giới khác... Em chẳng thể ích kỷ để giữ anh lại cho riêng mình, chẳng thể ích kỷ vì tình yêu của mình để khiến anh phải khó xử, chẳng thể ích kỷ mà nói với cả thế giới ngoài kia anh đã từng là của em...
Em đã từng thầm trách anh vì sao anh im lặng, vì sao anh chưa từng một lần níu giữ em. Rồi em nhận ra một sự thật em chẳng muốn chấp nhận, vì với anh em chưa từng là một sự chọn lựa, cũng chưa bao giờ là sự ưu tiên. Một bến đỗ tạm? Mà cũng chẳng đúng, vì nếu đã từng được là một bến đỗ chắc giờ em đã không phải nuối tiếc như vậy. Em đã từng tự vấn bản thân vì sao mình lại yêu anh, lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy? Và đến tận bây giờ em vẫn chẳng thể cho bản thân một câu trả lời, đơn giản yêu là yêu, và sai thì vẫn mãi là sai...
Nếu biết trước mỗi người đều có nhân duyên, gặp nhau thêm một lần là bớt đi một lần thì em đã không đòi gặp anh nhiều đến thế, để đến mùa cúc họa mi này ta vẫn có thể bên nhau... Em muốn một mình về lại nơi góc quán đó, em muốn một mình đối diện lại với tất cả những kỉ niệm nơi đó, nhưng em chẳng đủ dũng cảm... Kí ức là một thứ không thể quên, dù muốn dù không vẫn phải mang nó như hành trang suốt cuộc hành trình còn lại.
Hạnh phúc anh nhé. Mùa cúc họa mi này ta lỡ hẹn với nhau....
Theo blogradio.vn
Độc thân không cô đơn Hãy mỉm cười khi mỗi sớm mai thức dậy thấy mình độc thân nhưng không cô đơn. Dành tặng những người độc thân không cô đơn ! Độc thân Độc thân lâu rồi, nên mãi cũng thành quen Chẳng thèm ghen khi bạn bè có gấu Chẳng mong một người ăn cơm do mình nấu Mặn chát hay nhạt phèo mà vẫn cứ...