Cuộc sống khó khăn của hai sinh viên người dân tộc
Trong óc tôi vẫn không thể nào thôi suy nghĩ đến họ…
Bữa cơm hôm ấy, tôi đã cùng gia đình và hai chị dân tộc ngồi ăn với nhau. Tôi đã tìm hiểu và biết họ là người dân tộc Cơ -Tu, hiện đang là sinh viên Cao Đẳng Lạc Việt. Họ một người là Bríu – Nhái (22 t.uổi, sinh năm 1990) và một người là Coor Câm (22 t.uổi, sinh năm 1990). Sau buổi cơm, tôi quyết định đi theo họ về nhà trọ để thăm nơi họ sinh hoạt.
Coor Câm (bên trái) Bríu – Nhái
Theo chân hai chị, tôi mới thấy sự bập bẹ của người miền cao về miền xuôi học tập, họ đi xe đạp rất chậm và tay lái rất yếu. Khi đến nơi, tôi mới hay họ mượn xe đi được thời gian gần một tuần. Trước đó Coor Câm đã bị tông xe vì chưa biết đi xe đạp.
Khi bước chân vào nhà tôi ngỡ ngàng vì cứ tưởng mình đang đi vào một hang động hẹp sâu, trông nó rất âm u với ánh đèn vàng mờ nhòe. Tôi không thể nào ngờ lại có một nơi dành cho sinh viên lại tồi tàn như khu ổ chuột ngay tại thành phố Đà Nẵng diễm lệ này.
Sau khi trao đổi với hai chị, tôi đã biết họ đang theo học ngành Y sĩ đa khoa. Ngồi nghe họ kể về cuộc sống, tôi và người bạn đồng hành cũng phải xót ruột. Xuất thân từ một gia đình dân tộc làm nông cuốc rãy, cả hai người đều mang trong mình sự siêng năng có thừa của con người Việt Nam nên họ đã đi bộ từ nơi mình ở đến huyện và đi xe buýt từ huyện đến TP Đà Nẵng.
Gia đình Bríu – Nhái và Coor Câm cũng như nhau, đều đông con và nhiều người. Bríu – Nhái nhà có tám anh chị em, Coor Câm nhà có sáu anh chị em, vì thế chính họ đã thấu cái nghèo của nhau nên họ giúp đỡ nhau mỗi khi túng quẫn.
Với mức học phí khoảng 3 triệu/tháng, hai con người nhỏ bé này đã có gắng nương tựa nhau để đóng học phí, và rồi đóng t.iền nhà (800 ngàn/tháng). Cuộc sống của họ được bắt đầu và kết thúc chỉ vỏn vẹn có 10.000 đồng cho cả ba người (hai người họ sống chung với một người sinh viên khác). Họ khó khăn là vậy, lặn lội đường xa là thế, cái đói cái rét đang dần bao lấy họ khi cái lạnh của đông đang về.
Với họ khi đến đây – TP Đà Nẵng họ đã có ước mong: “Học cho có cái chữ để về giúp đỡ đồng bào của mình, chữa trị cho người dân trong làng xã”(Coor Câm), “Học được gì thì về giúp dân bản, tuyên truyền lại cho người khác cái đúng cái hay không chỉ về y tế mà còn về cuộc sống của người Kinh” (Bríu – Nhái).
Video đang HOT
Sau kỳ nghỉ hè, hành trang của Bríu – Nhái để trang trải t.iền học phí là một cái bao tử Nhím của bà ngoại cho. Theo chị, cái này đủ khả năng chi trả cho học kỳ này. Nhưng thật ra, giá của một cái bao tử Nhím chỉ vỏn vẹn có gần 800 ngàn, vậy chỉ mới đủ trả t.iền nhà. Hiện nay chị đang nhờ vả rất nhiều từ bạn bè, theo chị số nợ cứ từ đó cao dần: “Không biết đến bao giờ mới trả xong nợ cho các bạn bởi các bạn cũng nghèo và túng như mình”.
Dù biết Cao Đẳng Lạc Việt là trường tư, nhưng phải chăng ban giám hiệu nhà trường chưa thật sát sao với đời sống của sinh viên mình? Khi hỏi về chế độ mà các chị được hưởng khi học tại trường, các chị cho hay: “Làm gì có chế độ ưu đãi nào, từ khi vào học cho tới giờ chưa nghe tới chính sách đãi ngộ cho sinh viên miền cao như chúng tôi”
Vốn dĩ đã bất đồng về ngôn ngữ, họ còn ngày đêm suy nghĩ về t.iền cho ngày mai sẽ thế nào, t.iền trọ tháng này đâu ra để trả, t.iền học phí ở đâu mà đóng? Hàng loạt câu hỏi vanh vảnh trong đầu liệu có học tốt chăng? Coor – Câm liệu có thực hiện được ước mơ nhỏ bé của mình chăng?
Theo TTVN
Vợ thương binh 91 t.uổi sống cô độc trong căn chòi rách
Cụ bà đã 91 t.uổi, trú tại xã Sơn Trường, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh, là vợ một thương binh chống Pháp, đang sống cảnh ốm đau, cô độc trong ngôi nhà xập xệ, tồi tàn.
Đau lòng!
Từ thông tin của người dân, chúng tôi ngược lên huyện miền núi Hương Sơn, Hà Tĩnh tìm về nhà cụ Phạm Thị Huệ, 91 t.uổi, là vợ một thương binh thời chống Pháp, đang sống cảnh ốm đau, cô độc. Dù đã có sự chỉ dẫn của một số người dân nhưng phải rất khó khăn chúng tôi mới tìm được nhà cụ bà đang sống cảnh cô độc chồng mất, không con cái, không người thân nương tựa, tại xóm 7, xã Sơn Trường. Trước ngõ vào nhà cụ Huệ, cỏ mọc um tùm chen cả lối đi. Chúng tôi vào nhà cụ bằng cách đi nhờ ngõ nhà hàng xóm.
Đường vào nhà cụ Huệ cỏ mọc um tùm. Ngôi nhà của cụ như cái chòi nằm trên đồi.
Không dám tin đây là ngôi nhà của bà cụ 91 t.uổi thuộc diện gia đình chính sách. Nói là nhà nhưng nó giống một cái chòi rách nát, tồi tàn. Chòi chỉ rộng chừng 8m2, tối om, xung quanh rách thủng lỗ chỗ, hư hỏng xập xệ, có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Cụ Huệ phải dùng bạt, chăn che chắn những khe thủng để chắn mưa gió. Chỗ cụ nằm cũng giăng một tấm bạt nhỏ để ngăn nước mưa.
"Nhà" cụ Huệ
Cụ Huệ sống cô độc một mình. Đợt không khí lạnh vừa kéo về khiến cụ đổ bệnh, không ăn uống được gì, phải nằm một chỗ; nhìn thấy khách tới nhà nhưng không thể tiếp chuyện. Trong căn chòi của cụ không có gì đáng giá. Chiếc bàn thờ chồng cụ không có cả bát nhang, cũng chẳng ai giúp cụ sửa sang hương khói. Tài sản duy nhất là... cỗ quan tài bằng gỗ và tấm Bằng Mừng thọ t.uổi 90 do Chủ tịch Hội người cao t.uổi Việt Nam Cù Thị Hậu ký tặng cụ vào năm 2011, treo giữa chòi.
Cụ Huệ nằm cám cảnh một mình trong cái chòi dột nát
Bà Nguyễn Thị Huê, là hàng xóm cũng là người gần gũi nhất với cụ Huệ cho biết, chồng cụ Huệ là một thương binh chống Pháp đã mất cách đây 12 năm. Chồng mất, không con, là dân di cư từ miền quê khác đến từ những năm 60 của thế kỷ trước nên cụ Huệ không hề có người thân ruột thịt. "Khi cụ còn khỏe mạnh thì không sao, mấy năm nay cụ thường xuyên đổ bệnh nên cuộc sống thật khó khăn. Cụ ăn uống, vệ sinh một chỗ, nhiều người dân cũng muốn đến giúp đỡ nhưng người ta còn phải làm ăn, nên cũng chỉ giúp được phần nào"- bà Huê kể.
Cỗ quan tài - tài sản quý nhất của cụ Huệ
Là người gần gũi, hàng ngày tự nguyện, đúng hơn là "bất đắc dĩ" chăm sóc cụ Huệ, bà Huê không ngần ngại chỉ trích sự thiếu quan tâm của các cấp chính quyền đối với hoàn cảnh của một người vợ thương binh sống cảnh cô độc. "Bà con lối xóm rất mong muốn cụ được sống trong một ngôi nhà khang trang hơn, nhưng ở đây ai cũng khó khăn nên không thể quyên góp xây cho cụ được. Người dân đã có nhiều ý kiến nhưng chính quyền không quan tâm, mỗi tháng họ cứ chuyển cho cụ 620.000 đồng t.iền chế độ của chồng coi như xong. Còn chuyện nhà cửa của cụ cứ để năm này trôi qua năm khác".
Bà Huê bao lâu nay là người gần gũi với cụ Huệ nhất
Bà Huê bất bình: "Các anh chị cứ nhìn con đường vào ngôi nhà cụ Huệ, nhìn ngôi nhà xập xệ mà cụ đang sinh sống thì biết chính quyền quan tâm tới cụ đến mức nào?".
Chủ tịch xã: "Chúng tôi không thể làm gì!"
Chiều ngày 13/11, chúng tôi tìm đến trụ sở UBND xã Sơn Trường để tìm hiểu lý do vì sao một cụ bà thuộc diện đối tượng chính sách, lại ở độ t.uổi "xưa nay hiếm", lại đang phải sống trong cảnh cô đơn, khốn khổ như thế. Tuy nhiên, sau khi tạm giữ thẻ nhà báo của chúng tôi hơn nửa tiếng đồng hồ, ông Lê Xuân Cúc - Chủ tịch UBND xã - mới chịu làm việc.
Hỏi về hoàn cảnh cụ Huệ, ông Chủ tịch xã Lê Xuân Cúc phải gọi điện cho Chủ tịch Hội người cao t.uổi xã để... nắm lại tình hình.
Có thể khẳng định, người đứng đầu chính quyền xã Sơn Trường không thấu hiểu hoàn cảnh bi đát của cụ Huệ. Dù Trung ương Hội Người cao t.uổi Việt Nam đã tặng Bằng Mừng thọ cụ Huệ t.uổi 90 cách đây 1 năm, nhưng ông Cúc "ấm ớ" bảo cụ Huệ năm nay mới 80 t.uổi. Ông Cúc cho rằng, thực hiện chỉ đạo của xã, Mặt trận xóm 7 đã làm tốt việc chăm sóc, sửa sang nhà cửa cho cụ Huệ (!?).
Khi nghe chúng tôi trình bày rõ hoàn cảnh đáng thương của cụ Huệ, ông Cúc lại biện hộ: "Chúng tôi rất suy nghĩ, xã cũng đã quan tâm nhưng chúng tôi không thể làm gì được" (?). Lý do ông Cúc đưa ra là, một mặt do cụ Huệ không có người thân đứng ra cáng đáng, mặt khác do xã không có kinh phí, trong khi hồ sơ trình lên huyện đề nghị hỗ trợ lại không được duyệt.
Ông Cúc nói, hoàn cảnh cụ Huệ lúc này cần các cơ quan chức năng, các tổ chức hỗ trợ đưa cụ đi an dưỡng những ngày cuối đời tại Trung tâm bảo trợ xã hội. Khi chúng tôi đưa ra những hình ảnh về căn nhà tồi tàn của cụ kèm câu hỏi, khi cơ quan chức năng chưa đến được với cụ Huệ sao chính quyền không hỗ trợ để chí ít con đường vào nhà cụ được sạch sẽ hơn, căn nhà đỡ dột nát? Ông Cúc im lặng.
Đem những lời biện hộ của ông Chủ tịch xã tới hỏi một số cựu chiến binh ở địa phương này, chúng tôi nhận được nhiều lời bất bình. Một cựu chiến binh nói: "Nếu cụ ấy còn người thân thì có cần đến sự hỗ trợ của của chính quyền địa phương không? Còn nếu nói xã thiếu kinh phí là không đúng, bởi nhà nước đã có chính sách hỗ trợ xây nhà cho các hộ gia đình chính sách, hộ nghèo. Tôi dám chắc, ngoài số t.iền hỗ trợ của nhà nước, xã huy động thêm sức đóng góp bằng ngày công, bằng vật chất của nhân dân thì họ sẽ thừa sức sửa sang, xây mới cho cụ Huệ một căn nhà nhỏ. Tôi nghĩ vấn đề ở đây là họ không quan tâm, quá thiếu trách nhiệm mà thôi".
Rời Sơn Trường, day dứt mãi trong chúng tôi là sự đối lập hình ảnh giữa một bên là người vợ của một thương binh ở t.uổi gần đất xa trời, ốm đau, cô độc, bất lực trong căn chòi tồi tàn; một bên là vị chủ tịch xã bệ vệ khoác com lê, "gọi điện thoại cho người thân".
Theo Dantri
“Tết Độc lập phấn khởi hơn nhờ có cầu Dân trí” Với cây cầu Khuyến học - Dân trí mới khánh thành, năm nay người dân Cơ tu thôn Phú Mưa (Jơ Ngây, Đông Giang, Quảng Nam) đón một cái Tết Độc lập phấn khởi và sung túc hơn. Chúng tôi lên Phú Mưa đúng vào ngày 2/9, khi bà con dân tộc Cơ tu đã tạm gác công việc nương rẫy, quây quần...