Cuộc sống của tôi đang yên ổn thì vợ cũ của chồng “tái xuất giang hồ” và khiến tôi một phen lao đao
Chồng tôi đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn chứ không bênh vực vợ.
Dốc hết trái tim – Tổng đài “lắng nghe và giải đáp” tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu – hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống; thậm chí kể câu chuyện đời mình… Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài – Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail: tongdaitraitim@gmail.com
Xin chào Hướng Dương,
Chồng tôi từng có một đời vợ. Nhưng họ chia tay nhau khi con trai anh được 4 tuổi. Vợ anh bỏ đi, để con lại cho chồng nuôi. Khi tôi đến với anh, anh đã ly hôn được hơn 1 năm rồi. Hồi đó bố mẹ tôi đều khuyên bảo tôi đừng làm vợ một người đàn ông đã từng ly hôn. Bố mẹ sợ tôi khổ khi phải đóng vai mẹ ghẻ cả đời. Nhưng tôi cãi lại. Tôi còn cho rằng tư tưởng của bố mẹ lạc hậu, cổ hủ.
Nào ngờ về sống chung nhà được vài ngày, tôi đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Chồng tôi quá cưng chiều con trai. Chỉ cần tôi la bé to tiếng một chút, anh sẽ lườm quýt vợ. Hay mỗi bữa cơm, tôi đều phải hỏi con riêng của chồng thích ăn gì để mình nấu. Hì hục nấu xong rồi, thằng bé lại chê ỏng chê eo, không chịu ăn. Chồng tôi lại quay sang mắng vợ không biết chăm con. Dần dần, giữa vợ chồng tôi xuất hiện những mâu thuẫn liên quan đến con riêng của chồng.
Thứ 7 vừa rồi, tôi đang tắm cho con trai riêng của chồng thì vợ cũ tôi xông xông vào phòng tắm, kéo thằng bé khỏi tay tôi rồi giáng cho tôi một tát cháy má. Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi chị ta gào lên, bảo tôi cho thằng bé ăn uống thiếu thốn, đến hộp sữa cũng tiếc tiền, quần áo thì toàn đồ chợ. Chị ta mắng tôi là mẹ ghẻ nên đối xử với con chồng ác độc. Chồng tôi đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn chứ không bênh vực vợ. Có lẽ, những chuyện kia cũng do anh dựng chuyện với vợ cũ.
Video đang HOT
Quá uất ức, tôi bỏ đi ngay hôm đó. Và giờ, tôi vẫn day dứt, không biết có nên quay về không? Chồng tôi vẫn im lặng, không sang đón hay nhắn tin, gọi điện gì cho tôi cả. Tôi đau lòng quá Hướng Dương ơi. (Xin giấu tên)
Chào bạn,
Bạn nên cẩn thận suy xét lại tình cảm vợ chồng. Liệu tình cảm ấy có chân thành, xuất phát từ tình yêu giữa đôi bên hay chỉ là những rung động và cố chấp của tuổi trẻ. Qua những gì bạn kể, Hướng Dương cảm nhận được sự tủi thân, mệt mỏi của bạn khi phải cố gắng làm hài lòng con riêng của chồng theo đúng ý chồng và ánh nhìn của mọi người. Sống một cuộc đời như thế, liệu bạn có thực sự hạnh phúc? Và thâm tâm bạn liệu có đủ bình yên?
Việc chồng bạn đứng im, mặc cho vợ cũ đánh bạn đã chứng minh sự hèn nhát, thiếu bản lĩnh đàn ông của anh ấy. Một khi người đàn ông không đủ mạnh mẽ đem lại bình yên cho vợ, không đem lại sự an toàn trong hôn nhân, cuộc hôn nhân ấy liệu có bền vững?
Bây giờ, bạn hãy cứ ở nhà ngoại thêm một thời gian. Nhưng hãy gọi điện thông báo lý do với bố mẹ chồng. Trong khoảng thời gian này, hãy cẩn trọng xem xét lại tình cảm mà chồng đã dành cho bạn. Nếu anh ấy chủ động hàn gắn, bạn cần mạnh mẽ yêu cầu anh ấy có giữ khoảng cách cần thiết với vợ cũ và đối xử công minh giữa bạn với con riêng. Nếu anh ấy vẫn im lặng, có lẽ bạn đã hiểu mình nên làm gì trong cuộc hôn nhân này.
Thân ái.
Con dâu vừa sinh bé đầu lòng còn chưa hết ở cữ, mẹ chồng đã giục chúng tôi sớm đón thêm tin vui
Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ khổ như thế này sau khi lấy chồng.
Mặc dù nhà chồng và bố mẹ đẻ tôi đều thuộc cùng thế hệ U55 nhưng tư tưởng mỗi bên cực kỳ đối ngược. Trong khi bố mẹ tôi thì hiện đại, lúc nào cũng hướng về những thứ tích cực, thậm chí không ngại đổi mới, thì bố mẹ chồng sống cực kỳ cổ hủ, lạc hậu. Nhà chồng kinh tế khá giả, chẳng hề khó khăn gì, tôi thấy thật lạ vì đến việc đọc tin tức trên điện thoại cũng là thứ xa vời với họ.
Nói vậy là đủ hiểu bố mẹ chồng cổ hủ nhường nào. Trước khi lấy chồng, tôi cũng đắn đo nhiều. Chồng tôi hiền lành, ít nói, anh sống cũng đơn giản. Đó là những đặc điểm của người đàn ông tôi có thể dựa dẫm. Song nếu kết hôn với anh, tôi sẽ phải chấp nhận rằng mình không thể hòa hợp cùng bố mẹ chồng.
Đặc biệt chồng tôi còn là con trai duy nhất trong nhà, bố anh cũng là con trai duy nhất của dòng họ. Tôi thực sự áp lực mỗi lần nghĩ tới chuyện phải gánh vác trách nhiệm sinh con trai nối dõi. Nhưng để từ bỏ một người đàn ông đâu dễ dàng vậy, nhất là khi chúng tôi đã bên nhau gần 5 năm trời.
Cuối cùng, vượt qua những nỗi sợ hãi, tôi vẫn về chung một nhà với anh. Chúng tôi lấy nhau giữa năm 2020. Sau đó ít tháng, tôi nhận được "tin vui", đây là điều vô cùng tốt lành với cả gia đình.
Chồng tôi khi ấy bảo, nếu con đầu là con trai thì vợ chồng không cần đẻ thêm, anh cũng lo tôi chịu đau không tốt. Chỉ cần một đứa con trai là đủ hoàn thành nghĩa vụ với bố mẹ. Chồng tôi cũng chia sẻ thật anh thấy cái tư tưởng ấy đã cũ kỹ nhưng vì muốn báo đáp công ơn của bố mẹ nên vẫn chấp thuận nghe theo.
Thời gian mang thai, tôi được chồng khuyên nghỉ việc ở nhà dưỡng sức. Mẹ chồng cũng giúp đỡ nhiệt tình trong các công việc nhà, chẳng mấy khi tôi phải động tay vào thứ gì. Về khoản kinh tế, chồng tôi có thể gánh vác rất vững vàng. Bố mẹ đẻ cũng bảo nếu thiếu thốn gì thì nhắc hai ông bà giúp đỡ.
Tôi sinh con đầu lòng vào tháng 6 vừa rồi, là một bé gái xinh xắn và đáng yêu. Nhưng cũng từ khoảnh khắc đó, tôi thấy mẹ chồng đã thay đổi nhiều thái độ. Cũng không biết liệu có phải do tôi đa sầu đa cảm hay không. Bà ấy không còn ngọt ngào, hỏi han tôi nữa. Thậm chí với cháu bà, bà cũng chẳng hồ hởi bế ẵm. Vì tôi muốn sinh hoạt thuận tiện hơn nên xin về nhà đẻ để được bà ngoại chăm sóc tốt hơn. Mọi người bên nhà chồng cũng đồng ý.
Về phía chồng tôi, anh cũng vui vẻ không bộc lộ dấu hiệu bất thường nào. Tôi cứ ngỡ từ bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, cho tới khi mẹ chồng gọi điện nhắn nhủ vài câu.
Ảnh minh hoạ.
Ban đầu bà chỉ hỏi han bình thường, nhưng sau đó xuống giọng và nói là khi nào sức khỏe tôi ổn định lại thì mau chóng tính đến chuyện sinh con thứ hai. Mẹ chồng còn dặn dò lần hai phải thực sự cẩn thận, tính toán trước sau sao cho đẻ con trai. Bà còn nhắc lại bà chỉ có một người con trai duy nhất, tôi là dâu trưởng cũng cần để tâm tới trách nhiệm của mình.
Thực sự sau cuộc gọi đó, trong lòng tôi thấy trĩu nặng. Tính đến thời điểm này, vì giãn cách nên tôi vẫn chưa gặp lại chồng và gia đình bên ấy. Tôi chỉ biết tâm sự cho mẹ đẻ, bà ấy cũng tức giận, định gọi sang mẹ chồng nói khó vài câu. Nhưng tôi kịp ngăn lại vì không muốn lớn chuyện.
Tôi đã định rằng khi con cứng cáp hơn, bản thân cũng khỏe trở lại thì sẽ đi làm ở công ty mới, dành nhiều thời gian với bạn bè. Từ ngày lấy chồng, tôi đã phải hạn chế khá nhiều các cuộc vui tụ tập. Nhưng sống với một người mẹ chồng cổ hủ, tôi luôn cảm thấy ngộp thở, khó chịu. Giờ đây, bà còn dồn ép tôi thêm trách nhiệm sớm sinh con trai nữa, làm tâm trí tôi không một giây nào được vui vẻ yên ổn. Tôi rất muốn nói với chồng để giãi bày, chỉ sợ anh luôn đứng về phía bố mẹ mình. Tôi còn lo lắng rằng, nhỡ thai sau vẫn là con gái, thì còn đối điện với biết bao mâu thuẫn trong nhà khác nữa. Thực sự quá mệt mỏi và áp lực...
Vừa trải qua "lần đầu" với chồng, sáng hôm sau anh nói một câu khiến tôi uất nghẹn tủi thân Tôi không biết vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này nữa... Mặc dù tôi 27 tuổi, cũng ở lứa khá trẻ song tư duy thì hơi truyền thống và cổ hủ. Nói ra có thể nhiều người không tin nhưng tôi mới cho chồng mình làm "chuyện ấy" đúng một lần. Trong khi bạn bè toàn những đứa dạn dĩ kinh...