Cuộc hôn nhân chết (Phần 14)
Nguyệt đành phải đứng nhìn hai người ra một góc vắng nói chuyện.
Ở cuối hàng lang, dáng hai người thẳng thớm như chưa đầy những câu hỏi và câu trả lời sẽ nói cho nhau nghe. Sẽ có những điều đau lòng, sẽ có những sự tức giận…Nhưng trong hôm nay, ngay khoảnh khắc này, nó phải được giải quyết.
Hai người phải cấp cứu trong một buổi tối. Đây chính là hậu quả đã bị ghìm lại quá lâu của một âm mưu đen tối. Nguyệt không hiểu tại sao bà Chinh lại làm thế với con trai mình, hơn hết, khi không thấy xác của Hoàn, bà cũng không hề muốn đi tìm.
- Có phải mẹ vẫn luôn nghĩ anh còn sống hay không?
Hoàn không trả lời, anh nhìn chăm chăm về phía trước. Trông anh như già đình cả chục tuổi. Mới đây thôi anh còn hung hăng đòi bắn anh trai mình, đòi lại sự công bằng cho mình. Nhưng anh không ngờ rằng sự xốc nổi của anh đã làm ảnh hưởng đến mẹ.
Nguyệt thở dài, cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh. Hoá ra là anh ta cũng biết sợ. Gây náo loạn một hồi rồi lại ngồi đây run rẩy như một đứa trẻ.
Hoàn giật mình nhìn Nguyệt, anh không định rút bàn tay của Nguyệt ra. Bao nhiêu năm rồi anh mới có một bàn tay ấm áp nắm vào. Ở quá lâu trong bóng tối cũng khiến người ta trở nên cục cằn và khô khan.
- Cô không cần phải thương hại tôi đâu.
- Tôi không được phép nắm tay chồng mình ư?
- Đến bây giờ thì chồng cô vẫn là một kẻ đã chết.
- Nhưng tôi không cho là thế.
Nguyệt có thể nghe thấy tiếng thở dài của Hoàn, anh chắc là đang cảm thấy tội lỗi lắm. Nhưng nếu là Nguyệt, cô không biết mình có thể làm khác được hay không! Nguyệt còn nhớ rất rõ ba năm trước lúc họ về hỏi cưới cô, bà mối đã bảo rằng gia đình này có rất nhiều tiền, họ chỉ cần một người con dâu. Vậy mà cô không chịu suy nghĩ, tại sao họ lại cần một người con dâu ở vùng quê nghèo khó này mà không phải là ở bất cứ chốn đô thành phồn hoa nào khác. Họ cần một người an phận.
Nguyệt nhìn chị Thuý đang ngồi ở ghế đối diện, sau những sự kích động đến tột cùng thì giờ đây chị lại chỉ có thể ngồi một chỗ, thẫn thờ như bị cướp mất hồn. Đúng thế, chị ấy cũng đang sợ hãi. Khi thấy Hoàn trở về, chị đã nghĩ mọi thứ sẽ chấm hết. Rồi gia đình chị, cả chị cũng sẽ rơi vào vòng lao lý.
Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ cùng với đoàn y tá của mình bước đến chỗ hai người, khuôn mặt không có vẻ nặng nề cho lắm.
- Mọi chuyện ổn cả rồi.
Ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây, nên chỉ có thể nói một câu dựa trên bề mặt hoàn cảnh. Hai mẹ con họ đã an toàn, và có lẽ như thế là ổn.
Vừa lúc ấy, ông Đạt từ xa chạy đến với khuôn mặt thất thểu. Ông ta đã nhìn thấy Hoàn, đứa cháu trai mà ông không hề mong muốn nó còn tồn tại.
- Trời ơi, Hoàn, là cháu đấy ư?
Khả năng diễn kịch của ông khiến Nguyệt trầm trồ. Ông ta có thể nói ra câu ấy không một chút ngượng miệng. Trên khuôn mặt ông còn chẳng có chút nào sợ hãi, giống như ông đã biết trước được chuyện này.
Đúng thế, chị ấy cũng đang sợ hãi. Khi thấy Hoàn trở về, chị đã nghĩ mọi thứ sẽ chấm hết. Rồi gia đình chị, cả chị cũng sẽ rơi vào vòng lao lý. (Ảnh minh hoạ)
Ông Đạt vỗ vai Hoàn sau bao nhiêu ngày xa cách, có cảm tưởng như cái vỗ vai ấy như một lời cảnh cáo cho anh. Rằng anh trở về là một chuyện chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng Hoàn vẫn nở một nụ cười đáp lại, anh không giống kẻ dễ dàng kích động, dễ dàng bắn anh trai mình bị thương:
- Lâu quá rồi phải không chú?
- Phải phải, lâu quá rồi.
Thuý bước đến gần ông Đạt, nói gì đó vào tai ông. Mắt ông Đạt khẽ liếc qua Hoàn rồi đến Nguyệt, sau đó ông lại cười nhẹ:
- Ra là hai vợ chồng đã biết nhau rồi đấy hả?
Nguyệt không muốn trả lời, nhưng cô vẫn phải đóng kịch đáp:
- Vâng, chúng cháu vừa mới nói chuyện.
Ông Đạt vội chuyển chủ đề, hối thúc hai người:
- Nào nào, vào xem họ ra sao rồi đi.
Video đang HOT
Cái sự hối thúc mờ ám này càng làm người ta chắc chắn chuyện ông Đạt có liên quan đến vụ của Hoàn. Ông ta còn chẳng thèm hỏi tại sao mà chị gái lẫn cháu trai của mình phải cấp cứu. Ông ta biết nó có liên quan đến Hoàn.
Trước khi bước vào phòng bệnh, Hoàn kéo ông ta lại:
- Cậu, chúng ta nói chuyện xưa một chút chứ?
Nguyệt và Thuý nhìn nhau, cả hai đang lo sợ sẽ lại có thêm một xung đột nữa. Dù Thuý không thích Nguyệt, nhưng lúc này ánh mắt của chị cho cô thấy chị muốn cô ngăn chặn cuộc nói chuyện ấy lại.
Bấu lấy tay Hoàn, Nguyệt nói giọng cầu xin:
- Vào xem mẹ thế nào đã, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Hoàn nhìn vào những ngón tay gầy của Nguyệt, lần đầu tiên anh nhìn cô dịu dàng đến vậy. Giọng anh ấm áp như muốn trấn an cô:
- Không sao đâu, chỉ là hàn huyên chút thôi.
Nguyệt đành phải đứng nhìn hai người ra một góc vắng nói chuyện. Ở cuối hàng lang, dáng hai người thẳng thớm như chưa đầy những câu hỏi và câu trả lời sẽ nói cho nhau nghe. Sẽ có những điều đau lòng, sẽ có những sự tức giận…Nhưng trong hôm nay, ngay khoảnh khắc này, nó phải được giải quyết.
…
Lúc Quân tỉnh dậy thì trời đã về chiều, những áng mây màu đỏ cam điểm xuyết trên nền trời xanh tím. Trên bậu cửa sổ, anh thấy một con chim bồ câu đang cố nhặt nhạnh chút thức ăn vương vãi, có lẽ ai đã đem cho nó vài vụn bánh. Quân thấy vai mình nhức mỏi, nhưng không còn nỗi đau bỏng rát như lúc mới bị đạn xuyên qua nữa. Anh vẫn có thể nhớ được mọi tình huống lúc đó, chỉ không biết tại sao anh lại ở đây và lại chỉ có một mình.
- Anh tỉnh rồi à?
Quân ngoảnh đầu sang, thấy Thuý đang ép nước cam cho mình. Trông cô gầy đi thì phải, khuôn mặt cũng mệt mỏi nữa. Đứa con trai thì đang ngồi chơi điện tử ở cuối giường, lúc thấy anh tỉnh lại nó liền bỏ cái máy điện thoại xuống rồi reo lên:
- A, bố dậy rồi.
Cảm giác này là gì nhỉ? Đã rất lâu rồi anh chưa thấy nên có lẽ đã quên mất tên gọi của nó. Có lẽ là gia đình!
- Anh hôn mê bao lâu rồi? – Quân hỏi.
Thuý đỡ anh dậy, cô giúp anh uống nước cam. Đợi anh uống xong cô mới trả lời:
- Hai ngày. Bác sĩ nói nếu tình trạng ổn định thì anh có thể xuất viện trong ngày mai.
- Mọi người đâu?
- Ai cơ?
- Mẹ, cậu Đạt, Nguyệt, bà giúp việc…Không có ai đến đây à?
Anh cảm thấy tủi thân khi bên cạnh chỉ có mình cô và con trai sao? Thuý cay đắng nghĩ. So với những người đó, vợ và con anh chẳng là gì cả. Nhưng Thuý vẫn giữ một nụ cười vô cùng kiên nhẫn, đó là thói quen của cô trước anh rồi.
So với những người đó, vợ và con anh chẳng là gì cả. (Ảnh minh hoạ)
- Mẹ đang nằm ở phòng bên cạnh. Bà suýt chết vì anh.
Thuý biết Quân sẽ bị kích động, nhưng cô đã giữ chặt lấy anh và nói tiếp:
- Đừng lo, mẹ qua cơn nguy kịch rồi. Hộp sọ của bà có chấn thương nhẹ sau cú va đập vào tường.
- Do Hoàn phải không? – Quân nghiến răng nói.
Thuý gật đầu:
- Phải.
Quân nắm chặt lấy chăn, cảm xúc bình yên vừa rồi nay bị thay thế bởi một sự tức giận. Không ngờ nó còn máu lạnh hơn anh nghĩ, nó muốn trả thù cả mẹ mình hay sao? Hay là cái sự tàn nhẫn này vốn là di truyền? Rằng anh có thể giết nó thì nó cũng muốn giết mẹ?
- Nguyệt đâu?
Cô ta là người châm ngòi cho tất cả chuyện này, nếu như cô ta không đột nhiên tỏ tình rồi nói cái gì mà vì anh phản bội Hoàn. Nếu cô ta không dẫn anh đến đó thì đã chẳng có những chuyện như thế này. Nghĩ đi nghĩ lại, thì đây là kế hoạch của cô và Hoàn chứ chẳng phải là chuyện tình yêu khốn kiếp gì.
- Cô ấy về rồi.
Lời Thuý đáp nhẹ nhàng như vậy lại khiến Quân bị kích động:
- Gì cơ?
- Em đã để cô ấy về. Cô ấy càng ở đây thì càng có nhiều chuyện xảy ra.
Quân xô Thuý ra, anh giật kim truyền trong tay rồi đứng dậy. Đứa nhỏ bị anh doạ cho giật mình, mếu máo khóc gọi mẹ. Nhưng Quân chẳng thèm để ý đến điều đó, anh gầm lên:
- Ai cho phép? Ai cho phép cô ta được về?
Thuý không dám trả lời là cô đã để cô ấy đi. Sợ rằng bây giờ Quân có chạy đi ngăn cản cũng không thể kịp nữa.
- Em đã cho cô ấy về từ hôm qua…
Quân định tát Thuý, nhưng anh thấy có con trai mình ở đây nên đành nén lại sự tức giận. Anh không nên làm thế với cô, cũng không nên làm thế trước mặt con trai mình. Anh là một thằng cha khốn nạn nhất trên đời, anh không thể khiến gia đình mình hạnh phúc.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Quân biết cả cuộc đời này mình đã bị con quỷ tham vọng nuốt không còn một mảnh xác. Anh chỉ chăm chăm giữ cái khối tài sản kia mà không biết nó chẳng là gì hết. Rằng anh có thể vui khi được nói chuyện với Nguyệt ở hàng kem Pháp, thấy ấm áp khi nhìn vợ và con bình yên ở bên cạnh mình…tất cả những thứ đó đâu phải là tiền bạc và cái công ty này?
Anh đã lạc lối thật rồi.
Nhưng anh vẫn không thể để cô ta trốn thoát.
- Địa chỉ, cho tôi địa chỉ của cô ta.
Anh sẽ trực tiếp đi tìm. Anh sợ rằng nếu một manh mối lọt ra ngoài cũng sẽ khiến cả gia đình anh rơi vào vòng pháp luật. Nhưng Thuý lại giữ lấy tay anh và nói:
- Hoàn đã đưa cô ấy đi, họ đảm bảo cho chúng ta sẽ an toàn đến hết đời.
Quân ngồi xuống giường, điều đó làm trái tim anh đau nhói. Tại sao anh càng khó chịu hơn khi nghe thấy điều đó chứ? Tại sao thằng em trai của anh lại có thể buông bỏ hết tất cả mà ra đi? Nó đã tốn ba năm cho những điều này cơ mà? Con người thật khó hiểu, không, phải là anh thật khó hiểu. Khi Hoàn chưa xuất hiện anh chỉ mong nó tan biến mãi mãi, khi nó xuất hiện rồi, anh lại muốn nó nhận lấy tất cả những thứ khốn nạn này. Muốn nó hãy trả thù mình đi.
Tự nhiên anh thấy mệt mỏi quá.
- Mẹ đâu? Mẹ biết chưa?
- Mẹ biết rồi.
- Bà chấp nhận sao?
- Con còn muốn gì nữa?
Cả hai ngẩng đầu nhìn bà Chinh đang tiến vào. Khuôn mặt cương nghị và quyết đoán, đôi mắt sáng lạ lùng ở tuổi gần sáu mươi đó khiến người ta phải dè chừng.
- Mẹ. – Quân gọi.
- Con còn muốn chuyện này kéo dài đến bao giờ nữa?
- Nhưng nó…mẹ muốn công ty này là của con thật sao?
Bà Chính cười:
- Đó là điều con muốn ngay từ đầu mà Quân.
- Mẹ vẫn giận con?
- Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con và cả mẹ nữa.
Một sự im lặng và áp lực bao trùm, chưa bao giờ mẹ nói rõ ràng về thái độ của bà với anh đến như vậy. Bà đang tâm đâm một nhát vào tim anh, mặc kệ cho giờ đây suy nghĩ của anh là gì. Liệu bà có biết, anh muốn từ bỏ hay không?
Nhưng người ta đã nói, đâm lao thì phải theo lao. Đây là con đường mà anh chọn cơ mà.
Theo eva.vn
Cuộc đời này chẳng qua là một ván cờ ta không thể không chơi: Đánh sai một nước bạn sẽ mất tất cả!
Từ bàn cờ tướng, ta có thể nhìn rộng ra cả cuộc đời.
Cờ tướng là một trò chơi vừa để giải trí, vừa để rèn luyện trí tuệ, mưu kế. Cờ tướng chứa đựng tinh hoa nhân sinh được người xưa đúc kết hàng trăm năm.
"Quân đỏ đánh trước, quân đen đánh sau", đó chính là cung kính nhường nhau. "Xem cờ không nói là quân tử, hạ cờ không hối là trượng phu", đây chính là cách đối nhân xử thế.
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia" giảng về cách đối mặt với thất bại. "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê", điều này áp dụng được với mọi điều trên thế gian, cảnh báo và cũng là giác ngộ mọi người.
Chủng loại quân cờ khá đa dạng, nước đi cũng không giống nhau. Tuy nhiên, dù là xe, pháo, mã, tốt hay tướng, sức mạnh có chênh lệch đến mấy đều có thể ăn lẫn nhau.
Ta có thể thấy cờ tướng đòi hỏi sự công bằng, bình đẳng. Bàn cờ tướng ngoài dùng để giải trí, còn có thể rút ra những suy tư về cuộc đời.
Khi còn niên thiếu, ta chỉ là một quân tốt. Đi chập chững từng bước nhỏ, được những người xung như cha mẹ giúp sức.
Quân tốt chỉ có tiến mà không lùi, giống như một đứa trẻ đang từ từ lớn hơn, nhưng không thể trở về với tuổi thơ thuần khiết.
Thanh xuân, ta chính là quân xe. Nhiệt huyết tràn đầy, mạnh mẽ tiến tới, năng lượng ở lúc dồi dào nhất.
Nếu quân xe vượt sông mà mắc kẹt nơi đất địch, sẽ phải nhìn quân mình bị tấn công mà không thể lui về phòng thủ.
Tương tự, nếu ta chỉ biết tiến lên mà không nhìn lại phía sau, mất đi cái gốc căn bản, cuộc sống sẽ khó khăn vô cùng.
Trong tình yêu và hôn nhân, ta tựa như quân pháo. Có được sự thấu hiểu và giúp đỡ của người yêu, bạn đời mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Cũng có khi ta như quân mã, chỉ có thể đi chéo, đi chéo là đường tắt, có thể đột phá vào sau hàng ngũ quân địch.
Tuy nhiên, quân mã cũng có khuyết điểm chí mạng. Khi bị cản đường, nó sẽ không thể di chuyển, để mặc cho người ta chém giết. Do vậy, mỗi người phải tự nhận thức được thời cuộc, tránh để mình rơi vào hiểm cảnh.
Người trung niên lại tựa như một viên tướng, tràn ngập mưu lược cùng trí tuệ, bước từng bước vững vàng, thư thả, mặc dù không thể ngay lập tứng giáng cho địch một đòn chí mạng, nhưng có thể duy trì sự ổn định của sự nghiệp và gia đình một cách ung dung.
Khi về già, ta như quân sĩ, kinh nghiệm cuộc đời dồi dào, nhưng hành động đã trở nên chậm chạp, chỉ có thể quanh quẩn dạo bước trong cửu cung.
Tuổi già không việc gì phải buồn, mặc dù không thể rong ruổi chiến trường, nhưng trách nhiệm vẫn vô cùng quan trọng.
Chỉ cần nhẹ nhàng bước một bước, liền có thể hóa giải được nguy cơ, tạo dựng cơ hội cho những thành viên khác trong gia đình.
Thắng được cuộc cờ, cũng là mục đích của đời người. Ta phải biến tiến về phía trước nhưng cũng không quen phòng thủ, giữ gìn những gì mình đang có.
Trên bàn cờ, quân tốt có số lượng nhiều nhất. Giống như khi ta còn bé, luôn phải đoàn kết, sống dựa vào tập thể.
Các quân xe, mã, pháo, sĩ lại tựa như những người bạn chí cốt cùng vào sinh ra tử, trợ giúp, cổ vũ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi.
Theo guu.vn
Cuộc hôn nhân chết (Phần 13) Anh chỉ là một kẻ bị gạt bỏ, anh tìm về gia đình với mong muốn tìm ra sự thật, với hy vọng họ sẽ biết lỗi và để anh về lại đó, nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự không tưởng. Ba năm trôi qua, anh thật sự đã chết trong họ rồi. Hai anh em họ nhìn qua thì...