Cuộc hội thoại của hai trái tim
Mùa Đông đã qua, Xuân đã về ngập tràn nắng ấm. Chúc cho những người yêu nhau có hai trái tim hòa cùng một nhịp đập.
Em khóc không phải vì một lẽ rằng em cần ai đó gánh thay cho em những muộn phiền bực dọc. Mà em khóc để ghi nhớ lấy những gì em đã và đang phải trải qua. Rồi cảm xúc sau khi được giải thoát cũng tiêu tan nhanh như những giọt sương hòa mình vào nắng sớm. Em sẽ lại cười giữa an nhiên, hạnh phúc đúng không em?”Anh à ! Nếu anh mệt, hãy tựa vào vai em anh nhé ! chỉ một chút thôi cũng khiến em cảm thấy được san sẻ, dù là gánh nặng lo toan anh phải gánh hay những nỗi niềm anh trăn trở. Miễn sao anh có thể an nhiên và nhẹ nhõm trong chốc lát thì đối với em cũng là niềm hạnh phúc vì ít ra em biết rằng đối với anh em thực sự đáng tin. Người ta bảo với con trai thì gánh nặng khó chia, họ chỉ thực sự chia sẻ với người mà họ tin tưởng”.
“Ừ, vậy còn em. Hãy cứ khóc khi buồn em nhé! Vui thì cười, buồn thì khóc, đó đã là lẽ hiển nhiên trên đời. Em lo lắng gì mà giấu giọt sầu trên mi? Em sợ hãi điều gì mà co mình thổn thức giữa những bập bùng lo sợ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ giữa muôn ngàn khuôn mặt khác, không phải lúc nào cũng phải gắng gượng mình đeo thêm một chiếc mặt nạ cải trang. Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh, đúng ko em?”.
“Anh phải nhớ nhé! Nếu anh mệt, hãy tựa vào vai em và nói “anh mệt rồi” và nhắm mắt lại nhé. Vì em biết khi đó anh cần em hơn bao giờ hết. Đôi vai em không vững chắc như vai anh mỗi khi em tựa vào nhưng nó là nơi bình yên nhất mà em có khi anh cần, được ko anh?”.
Nếu anh mệt, hãy tựa vào vai em và nói “dù xảy ra bất cứ chuyện gì mình sẽ luôn bên nhau” thì em biết mình quan trọng với anh như thế nào. Một người con trai dù xảy ra bất cứ chuyện gì vẫn luôn ở bên cạnh người mình yêu thì đó mới thực sự là một tấm chân tình khó tìm thấy được lần thứ hai trong đời.
“Em à! Anh thấy em hay khóc, em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh. Việc giải tỏa cảm xúc là một việc nên làm, càng gói ghém, càng thít chặt và cất giấu chúng đi, giữa cơn buồn càng khiến em thêm bất lực.
Video đang HOT
“Anh cũng vậy nhé! Nếu anh mệt, hãy tựa vào vai em và khóc, đừng cố gắng mạnh mẽ, đừng cố gồng mình vượt qua tất cả một mình, hãy để em cùng anh đi trên đoạn đường đó. Bởi vì con trai rất ít khi khóc, nhất là trước mặt người khác nhưng khi họ đã khóc, khóc trên vai ai thì không phải họ yếu đuối hay mềm lòng, chỉ đơn giản họ muốn và tin người đó là người lau khô những giọt nước mắt ấy. Lúc đó, thực sự họ rất mệt, lúc đó đừng rời xa họ…hãy để em là người ấy”.
“Anh hiểu mà! Có thể em đôi lần thấy xấu hổ và tự ti, cho rằng người thắng cuộc sẽ cười nhạo và chà đạp lên những giọt nước mắt em rớt xuống. Nhưng em cũng nên biết rằng, kẻ thắng cuộc không định đoạt bởi đúng sai, kẻ thắng cuộc được định đoạt bằng lòng thỏa mãn cho chính hành trình đi tìm kết quả của họ. Suy cho cùng, những giọt nước mắt của em đã rơi không vô nghĩa, là em đã chiến thắng được chính mình rồi, em hiểu không?”.
“Nếu Anh hiểu rồi thì khi anh mệt, hãy tựa vào vai em và nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nắm chặt anh nhé! Vì em biết hơi ấm bàn tay là sợi dây tình cảm vô hình nhưng có sức nặng rất lớn, nó sẽ khiến trái tim anh bớt chông chênh, bớt bất an và mệt mỏi. Nắm chặt đừng buông anh nhé!
Nếu anh mệt, hãy tựa vào vai em và có thể đừng nói điều gì hết. Lúc đó em hiểu anh cần yên lặng, chỉ yên lặng và lắng nghe nhịp đập trái tim nhau, để biết rằng anh không bao giờ cô độc một mình và biết rằng dù cả thế giới quay lưng với anh nhưng vẫn còn em bên cạnh…
Nếu anh mệt, em biết mà, khi đó em biết anh cần một điểm tựa cho anh chút yên bình. Nếu anh mệt, hãy để em là người con gái có thể cùng anh gánh bớt lo toan, được không?”
“Có thể em sợ sệt hay ái ngại sự quan tâm từ phía những người thân. Em sợ họ trở nên lo lắng và mang nhiều phiền muộn nếu nhìn thấy em phải khóc. Nhưng có lẽ em còn chưa biết, người thân quanh em mong tìm được chính mình bằng cố gắng và quyết tâm. Cách em trưởng thành qua những lần em vấp ngã, cách em rơi nước mắt để tiễn đưa một lần em dại dột. Sẽ thế nào nếu em cứ mím môi và giấu tiếng nấc vào trong? Mọi người quanh em hẳn là lo lắng lắm!
Đừng lo em à, cứ mạnh dạn giãi bày hay chia sẻ. Em cũng buông thả cảm xúc theo những giọt tròn nóng hổi dâng đầy trên mi mắt. Khi sự chịu đựng đạt đến một giới hạn nào đó nhất định, khi em buồn lòng phải để mình khóc một cách hết sức thản nhiên. Như thế sẽ vơi lòng hơn nhiều lắm!
Gắng lên em, vì cuộc sống này quá nhanh, vồn vã và vô cùng khắc nghiệt, nên em hãy tích góp đủ đầy sự can trường dũng cảm. Rồi có những lúc em sẽ thấy mình cần nức nở một vài giây ngắn ngủi, để cuộc đời trôi thật chậm lướt qua em… Đừng để buồn vương trên mi mắt, hãy tạm biệt buồn bằng cách khóc em ơi!”.
“Đôi lúc ngồi ngẫm nghĩ lại em mới thấy trong tình yêu con gái luôn chiếm thế thượng phong và tự ban cho mình cái đặc quyền được che chở, bảo vệ khi có người để thương. Khi buồn, luôn muốn người ấy ở ngay bên cạnh vỗ về; khi mệt mỏi dựa vào bờ vai vững chắc ấy bình an ngủ một giấc không vướng bận; khi khóc bàn tay người ấy lau khô nước mắt…Và tất cả những cử chỉ đó dường như là nhiệm vụ và trách nhiệm mà người con trai phải làm để chứng tỏ rằng họ… yêu mình nhiều như thế nào. Nhưng em cũng hiểu là con trai, đâu phải lúc nào cũng cần phải cố gắng mạnh mẽ để sống mà con gái, hãy là một bến đỗ bình an cho họ những lúc sóng gợn gió xô. Cho nên nếu anh mệt, anh hãy đến tìm em…”.
Lại một ngày Lễ Tình nhân nữa đấy, Họ cùng nắm tay nhau bước về phía trước, gạt bỏ mọi nỗi buồn. Mùa Đông đã qua, Xuân đã về ngập tràn nắng ấm. Chúc cho những người yêu nhau có hai trái tim hòa cùng một nhịp đập.
Theo VNE
Chồng mất ăn mất ngủ khi thấy cô osin thèm của ... chua
Thư nghe không sót một chữ cuộc hội thoại của chồng cô và Ánh, anh liên tục bắt Ánh đi khám, thậm chí còn mua cả que thử thai và bắt Ánh phải dùng, còn Ánh thì õng ẽo lần lữa không chịu, còn bảo: "Nếu em có thai thật thì sao? Anh có dám đuổi cổ con Thư đi để em ở lại sinh con cho anh không?".
Cả tuần nay, Thư thấy chồng mình cứ ngủ không ngon giấc, sáng dậy uể oải, cơm chẳng buồn động, người lúc nào cũng chỉ muốn đổ gục xuống giường nằm. Hỏi thăm anh thì anh chỉ bảo không sao , thay đổi thời tiết nên thế nhưng Thư thì bán tín bán nghi. Trùng hợp lúc ấy thì Ánh - ô sin nhà Thư cũng bỗng dưng thèm chua với mệt mỏi trong người. Linh tính mách bảo Thư rằng có mối liên hệ nào đó giữa cái sự ăn không ngon ngủ không yên của chồng Thư với sự thèm chua của Ánh.
Ánh ra nhà Thư làm đã gần 1 năm nay. Dáng người thấp nhỏ nhưng Ánh lại rất khỏe và chăm chỉ làm lụng. Thư chẳng có lời nào phàn nàn về Ánh ngoại trừ việc Ánh rất hay đòi hỏi và làm mình làm mẩy với vợ chồng Thư. Thời buổi tìm ô sin khó như tìm vàng nên Thư cũng cố chiều theo những yêu sách về lương lậu và ăn uống của Ánh. Chồng Thư thì chẳng bận tâm đến cô ô sin này, nhiều lần anh còn khó chịu vì cách nói chuyện trống không và bỗ bã của Ánh. Nhờ thế mà Thư yên tâm, chẳng mảy may nghi ngờ chuyện chồng cô và Ánh có ý gì bên ngoài.
Hồi mới sinh con, Thư bận rộn chuyện buôn bán nên có sắm máy bộ đàm để ở phòng con để cô có ở ngoài cửa hàng nghe thấy tiếng con khóc là chạy về ngay. Lần này, để xóa tan nghi ngờ tích tụ ngày một nhiều, Thư quyết định ra tay theo dõi một phen. Cô sắm thêm máy bộ đàm và để ở khắp nơi trong nhà một cách kín đáo. Cô tỏ ra dạo này công việc ở cửa hàng bận rộn, đi sớm về khuya nhiều hơn để lại không gian riêng cho chồng và Ánh.
Quả nhiên, đến ngày thứ 3 Thư vắng nhà thì cô phát hiện sự thật bẽ bàng. Qua máy bộ đàm, Thư nghe không sót một chữ cuộc hội thoại của chồng cô và Ánh, anh liên tục bắt Ánh đi khám, thậm chí còn mua cả que thử thai và bắt Ánh phải dùng còn Ánh thì õng ẽo lần lữa không chịu, còn bảo: "Nếu em có thai thật thì sao? Anh có dám đuổi cổ con Thư đi để em ở lại sinh con cho anh không?". Thư nghe xong mà giận tím tái mặt mày, cổ cẩn thận ghi âm lại từng lời 2 người đó nói với nhau rồi tức tốc trở về nhà.
Vừa thấy Ánh, Thư đã nhào vào tát cho cô ta một cái rồi lôi cô ta ra ngoài sân đuổi đi. Thấy chồng đứng trơ đó không biết phản ứng sao, Thư điên tiết túm tóc anh ta rồi cũng xô ra ngoài sân khóa cửa lại. Cô gọi điện cho bố mẹ chồng sang dạy lại chồng, cũng gọi luôn cho bạn bè của chồng đến chứng kiến cảnh này. Chồng Thư không sao ngẩng mặt lên được trước ánh nhìn của bao nhiêu người còn Thư ngồi trong nhà đã viết xong đơn ly hôn và bắt anh ta ký vào.
Sau đó vài hôm, Thư được biết thực ra Ánh không hề mang thai, chuyện cô ta thèm ăn chua chỉ là... bất chợt thế mà thôi. Có tật giật mình, chồng Thư không chỉ mất ăn mất ngủ mà còn mất luôn cả gia đình êm ấm của anh ta. Giờ anh ta có lẽo đẽo xin Thư tha thứ cả ngày cũng vô ích, lòng cô đã quyết rồi.
Theo Một Thế Giớ
Ô sin bỗng dưng thèm chua khiến chồng mất ăn mất ngủ Thư nghe không sót một chữ cuộc hội thoại của chồng cô và Ánh, anh liên tục bắt Ánh đi khám, thậm chí còn mua cả que thử thai và bắt Ánh phải dùng. Cả tuần nay, Thư thấy chồng mình cứ ngủ không ngon giấc, sáng dậy uể oải, cơm chẳng buồn động, người lúc nào cũng chỉ muốn đổ gục xuống...