Cuộc chạy trốn của gã sở khanh và cái kết bất ngờ
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của “thời con gái” mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai “chẳng ra gì” như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn!
Quân từ nhà tắm đi ra, chỉ quấn cái khăn trên người. Lúc này, Thùy còn nằm yên trên giường, ở tư thế thuận lợi nhất cho việc tinh trùng gặp trứng. Bằng giọng nói ngọt ngào nhất có thể, Thùy nhìn thẳng vào mắt Quân: “Nếu chúng ta có con thì sao?”. Quân điềm nhiên trả lời: “Thì nuôi chứ sao?”. Quân không phát hiện ra có gì lạ, vì lần nào Thùy cũng hỏi Quân câu này, và lần nào Quân cũng trả lời như một cái máy đã cài đặt sẵn.
Sau đó thì tuyệt nhiên mất tích vài tháng, có khi cả năm mà chẳng hỏi xem “con chúng ta” có hay không, nếu có thì mấy tháng rồi. Và nôn nóng gặp nhau để áp tai vào bụng nói chuyện với con, giống như những ông bố biết cách làm vui lòng mẹ đứa trẻ. Thùy nghĩ đến đó cảm thấy ê chề quá!
Tự dưng Thùy có linh cảm đứa trẻ đã hình thành từ cách đây vài phút, bố của nó là một gã trai “chuẩn men” theo kiểu chỉ cần bước một bước chân qua khỏi cửa phòng con gái là nghĩ ngay đến chuyện đó. Và mẹ nó là người lợi dụng sự có mặt của nó để trốn chạy chuỗi ngày nhàm chán. Thùy thấy cả hai đều tệ ngang nhau. Nghĩ mà thương cho đứa trẻ!
Ở một cửa hàng thuốc Tây, Thùy được nhân viên phổ cập cách thử thai rất chi tiết. Thùy cũng chỉ là mua cho có, chứ linh cảm cho Thùy biết rất rõ: đứa trẻ đang dần hình thành trong Thùy. Bắt đầu là cảm giác bồn chồn, rồi nhạt miệng, ngực căng… Có vài lần Thùy còn nôn ọe khi ngửi thấy mùi cá biển bốc lên từ nhà hàng xóm. Vậy là chính xác rồi!
Thùy nghĩ ngay đến việc “bắt” Quân lại để “chịu tội” chung với Thùy. Cô nhắn tin: “Đến gặp Thùy gấp!”. Quân tử tế gọi lại cho Thùy, hỏi: “Có chuyện gì à?”, giọng Quân hiền khô và chẳng giống tên sở khanh đang tìm đường tẩu thoát. Máu nóng trong người Thùy dịu xuống. Quân ân cần hỏi: “Em ổn không? Sao lại im lặng?”.
Giọng Thùy ngập ngừng: “Hình như… em có con rồi!”. Thùy cố tưởng tượng ra sắc mặt Quân nhưng không thể, chỉ nghe giọng Quân điềm nhiên: “Thì anh sẽ nuôi!”. Thùy hỏi lại: “Phải là chúng ta nuôi chứ!”. “Ừ, em đừng lo lắng gì kẻo ảnh hưởng đến đứa trẻ!”. Thùy cúp máy, thẫn thờ nghĩ: Mình lúc nào cũng đa nghi, Quân không phải là một ông bố tồi. Thùy sửa lại suy nghĩ hôm trước là cha đứa bé rất tốt, chỉ có mẹ đứa bé là ích kỷ. Ý nghĩ ấy khiến Thùy thấy đỡ tội nghiệp nó hơn.
Video đang HOT
Ngoài giờ đi làm, Thùy tích cực đọc các loại sách kiến thức về chăm sóc trẻ, phụ nữ mang thai. Thùy siêng năng dọn dẹp lại nhà, chuẩn bị đón thêm thành viên mới. Cứ như thể đứa trẻ ấy sẽ xuất hiện trong nay mai. Cuộc sống của Thùy bận rộn hẳn lên. Những nỗi lo lắng cũng rõ ràng chứ không mờ ảo như ngày trước. Chúng như một đoàn quân hùng dũng tiến lại gần Thùy, mạnh mẽ và đông đúc. Thùy ở trạng thái thiếu chủ động, không biết phải chiến đấu với tên nào trước, tên nào sau. Thùy nhớ lại có đọc trong một cuốn sách nào đó, việc người mẹ stress sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tinh thần thai nhi. Thùy cầm điện thoại gọi cho Quân.
Hồi chuông đổ dài. Thùy gọi thêm lần thứ 2, thứ 3, vẫn là tiếng nhạc chờ đều đều đến lạnh lùng ấy. Sao bỗng dưng tình yêu của Thùy dành cho đứa trẻ mới hôm qua còn đầy đặn, nay đã vơi xọp đi thế này. Thùy nghĩ, nếu Quân biến mất, có khi Thùy không còn hào hứng gì với đứa trẻ nữa. Nhưng Quân không biến mất mà gọi lại cho Thùy. Vẫn cái giọng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra ấy: “Có chuyện gì không em? Khi nãy anh bận họp!”.
Tự dưng Thùy nghĩ đến việc phải quan tâm đến bố đứa trẻ hơn, ít ra là cũng biết Quân đang làm công việc gì, có áp lực lắm không? Giọng Quân có vẻ buồn: “Có vài chuyện, nhưng anh sắp xếp được. Còn em?”. “Em thì không sao, nhưng con chúng ta…”. Thùy nói rất chậm và bỏ lửng câu nói để xem phản ứng của Quân thế nào. Nhưng Quân không có phản ứng gì, chỉ bảo: “Anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm em!”, rồi cúp máy.
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của “thời con gái” mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai “chẳng ra gì” như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn! Mà thôi, mọi thứ đã khác, Thùy cũng phải tập khác đi. Thùy định nhắn hỏi Quân: “Anh yêu con của chúng ta chứ!”, nhưng thôi vì biết luôn câu trả lời của Quân: “Đương nhiên rồi!”.
Thùy chọn lọc ra một câu hỏi cụ thể hơn để nhắn cho Quân: “Anh sẽ đến ở cùng với mẹ con em chứ?”. Bao giờ Quân cũng trả lời tin nhắn rất nhanh: “Nhất định rồi! Chúng ta là một gia đình mà!”. Thùy vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp: “Bao giờ anh tới?”. Tin nhắn ấy không được gửi đi vì Thùy thấy như vậy là lụy tình quá, hạ thấp mình quá, ràng buộc Quân quá! Dù gì cũng phải giữ lại chút kiêu hãnh chứ!
Sự kiêu hãnh còn sót lại trong Thùy tồn tại thêm đúng 3 ngày. Sáng của ngày thứ 4, Thùy nhấc máy gọi cho Quân nhưng điện thoại không liên lạc được. Lần nào cũng vậy, rơi vào tình huống này, Thùy không thể nghĩ lạc quan theo kiểu: máy hết pin, bận họp, đi đến nơi không có sóng,v.v. được. Thùy luôn nghĩ bi quan: Quân đã cao chạy xa bay. Đã bao nhiêu lần Quân bị nghi oan bởi suy nghĩ ấy của Thùy. Nhưng lần này là thật! Quân đã rời khỏi thành phố.
Thùy buông thõng người xuống salon sau khi xác thực điều đó từ một mối quan hệ uy tín. Vậy là viễn cảnh chụp ảnh gia đình ở công viên không thực hiện được. Vậy là Thùy sẽ phải đối đầu với hoàn cảnh làm mẹ đơn thân. Và tủi nhục nhất là Thùy bị một đứa “chẳng ra gì” bỏ rơi trong lúc đang mang giọt máu của hắn. Thùy thấy mình bị tổn thương thật sự!
Ý nghĩ ấy khiến Thùy muốn nổi loạn, nhưng bằng cách nào? Quăng ném đồ đạc, gào thét thật to, ngửa cổ tu hết một chai rượu… Tất cả hành vi đó dường như không cân xứng với tâm trạng Thùy hiện tại. Thùy chọn cách im lặng và quan sát thái độ của chính mình. Đó cũng là phản ứng quen thuộc của Thùy mỗi khi gặp chuyện buồn. Thùy nhìn quanh căn phòng rất ngăn nắp và ấm cúng của mình. Trên tường đã treo những tấm ảnh trẻ em rất dễ thương. Một đôi giày bằng len xinh xinh Thùy mua hôm đi siêu thị. Con gấu bông bé xíu… Mắt Thùy dừng lại ở dụng cụ thử thai… Cô cầm nó, đi vội vào nhà tắm.
Thùy bước ra từ nhà tắm, cô không có thai. Bỗng Thùy thấy cô đơn quá! Cả đứa trẻ chưa kịp hình thành kia cũng bỏ Thùy mà đi. Thùy thấy áy náy với đứa trẻ vì mình đối xử với nó tệ quá! Thùy chẳng giống những người mẹ yêu thương con vô điều kiện. Chưa gì đã có ý nghĩ sẽ bỏ rơi nó nếu Quân đối xử tệ với Thùy.
Ừ, thì Thùy công nhận từ đầu rồi, Thùy là người mẹ ích kỷ mà. Nhưng nó có tội tình gì mà phải sống với một ông bố không ra gì và một bà mẹ ích kỷ chứ? Chi bằng nó đừng đến trong cuộc đời này. Thùy thở phào, không thấy buồn bã gì nữa. Chỉ còn thấy thương cho Quân, bởi anh đã phải vất vả chạy trốn khỏi thành phố tươi đẹp này!
Theo mot the gioi
Lấy hình đại diện của bạn thân để tán chồng và cái kết bất ngờ
Hành động tưởng chừng "rảnh rỗi sinh nông nổi" của Lam lại hé hộ bản chất thật của người chồng bao năm nay cô yêu thương và tin tưởng.
Từ ngày xem xong bộ phim "Tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân", Lam cứ đau đầu suy nghĩ mãi không thôi. Cô thấy hoàn cảnh của cô cũng na ná nhân vật nữ chính, chồng và bạn thân đều chơi chung. Cả 3 người vốn chơi với nhau trong một nhóm bạn, sau này khi Lam và Dũng lấy nhau rồi thì chỉ còn Hương là giữ mối quan hệ thân thiết.
So với Hương, Lam thua kém về mọi mặt. Hương tài giỏi, du học nước ngoài, xinh xắn, con nhà khá giả lại có tính cách quảng giao, rất được lòng người. Lam thì cái gì cũng bình thường, chẳng có nấy một điểm nổi trội. Bản thân Dũng là chồng Lam nhưng thỉnh thoảng khi cãi nhau cũng lôi Hương ra để so sánh. Lam tức lắm chứ. Thành thử, xem bộ phim kia xong, Lam lại càng nghi ngờ không biết giữa Dũng và Hương có gian tình gì không.
Lam và Hương cùng làm chung chỗ, tính chất công việc cũng khá giống nhau. Thời gian vừa rồi Hương chia tay người yêu, lại thêm áp lực công việc nên bàn với Lam đi du lịch 1 tuần để xả stress, nhờ Lam dùng facebook để liên lạc với đối tác nhỡ có việc cần. Qua vài cuộc trò chuyện qua điện thoại sau đó, Lam biết chỗ Hương đi dùng mạng Internet khá khó nên nảy ra ý định thử lòng Dũng.
Lam lập một facebook khác để hình đại diện của Hương rồi kết bạn với Dũng. Ban đầu Dũng không tin, lập tức nhắn tin vào facebook chính của Hương để hỏi, thấy không vấn đề gì mới nói chuyện bên facebook giả tiếp. Lam bắt đầu giả vờ là Hương than thở chuyện đau khổ vì chia tay người yêu, áp lực công việc, cảm thấy cô đơn, lạc lõng này nọ. Thấy chồng ân cần an ủi bạn trên tin nhắn, Lam thấy khó chịu trong lòng lắm nhưng phải cố chịu đựng.
Ngày nào Lam cũng dùng tài khoản giả kia nhắn tin nói chuyện với Dũng. Nội dung trò chuyện Lam cũng thêm vào những câu bóng gió, ý tứ dần dần. Thấy Dũng chẳng phản đối gì, còn nhiệt tình tung hứng. Có hôm, Dũng chủ động nhắn tin trước, đi ăn trưa cũng chụp ảnh đem khoe. Dũng ôn lại kỷ niệm cũ, nói rằng hồi còn đi học ấy nếu mạnh dạn hơn thì đã dám bày tỏ với Hương rồi. Đến bây giờ, mỗi lần đứng bên Hương, Dũng vẫn thấy hồi hộp. Lam đọc từng dòng chữ ấy mà nước mắt rơi lúc nào không biết.
Cuối tuần đó, trước ngày Hương về 1 hôm, Lam dùng tài khoản giả nhắn tin hẹn Dũng đến nhà nghỉ, nói rằng cố tình về sớm hơn dự định để gặp Dũng. Tối đó, Lam quan sát kĩ thái độ của chồng, thấy anh vui vẻ hơn thường lệ, còn khoe Lam công ty tổ chức đi dã ngoại cuối tuần, toàn anh em con trai. Lam mỉm cười mà lòng ngậm ngùi, hóa ra chuyện cô nghi ngờ bao lâu là thật.
Đúng giờ hẹn, Lam có mặt trong căn phòng được đặt sẵn. Vừa thấy Dũng bước vào, Lam thẳng tay hất cốc nước trên bàn vào mặt chồng.
- Anh tỉnh chưa? Bạn thân tôi mà anh dám à? Anh dám phản bội lại mọi thứ chúng ta có với nhau bao nhiêu lâu nay à?
Trước vẻ mặt tái xanh của chồng, Lam giơ ra đoạn chat cả tuần này cô đóng giả Hương tán tỉnh Dũng. Dũng chẳng biết làm thế nào, chỉ khuỵu xuống, mồm miệng lắp bắp xin Lam tha thứ.
Nhưng Lam thì không cần người chồng như Dũng nữa. Cô bỏ đi sau khi vứt lại tờ đơn ly hôn. Tình yêu không có lỗi, lỗi cũng chẳng phải ở bạn thân mà là bản thân người đàn ông không thể giữ mình trước những cám dỗ, mời mọc. Đến bạn thân bao năm, người thân thiết với Lam hàng ngày mà Dũng còn dám đi quá giới hạn thì những người Lam không biết nữa, anh ta sẽ ngang nhiên đến mức nào. Lam không thế tiếc gì người chồng có cũng như không đó nữa!
Theo mot the gioi
Giả vờ đi công tác để theo dõi chồng và cái kết bất ngờ Cô nảy ra ý định, mình sẽ giả vờ đi công tác vài hôm để xem không có cô ở nhà anh còn giấu diếm chuyện chuyện gì không? Nhìn anh cứ bí hiểm thế này cô sinh nghi. Lấy nhau được 2 năm nay, nhưng không lúc nào Hiền yên tâm mỗi khi chồng đi tiếp khách hàng khuya muộn mới về....