“Cuộc cách mạng” để gia đình hạnh phúc hơn
Kết quả của “cuộc cách mạng” đối với chị Nguyễn Thị Hồng Vân (SN 1978, trú tại Thái Bình) chính là từ một người luôn bận rộn và ưu phiền, chị đã trở nên tự tin, lạc quan hơn vào cuộc sống. Chồng chị cũng hiểu và chia sẻ công việc với vợ hơn, các con ngoan ngoãn, học hành đạt kết quả tốt…
Gia đình chị Nguyễn Thị Hồng Vân
Chị Vân cho rằng, mỗi người đều có cuộc sống riêng với những màu sắc khác nhau. Do đó, cách giải quyết vấn đề của bản thân mỗi người là khác nhau.
Chị sinh ra trong một gia đình được bố mẹ bao bọc, nuôi ăn học mà không phải lo toan. Vì thế, chị luôn nhìn cuộc sống đầy “màu hồng” nên khi bước vào hôn nhân với những khó khăn, chị cảm thấy bế tắc. “Cuộc cách mạng” của chị đã đến ngay giữa những phút giây cạn kiệt sức lực ấy, đổi chiều “đường ray” của “chuyến tàu” cuộc đời sang một hướng mang tên “tích cực”.
Chia sẻ về giai đoạn ấy, chị Vân nói: “Có giai đoạn tôi thực sự mệt mỏi và căng thẳng với những lo toan về công việc nên tôi bị stress. Con nhỏ, công việc tại cơ quan bận rộn lại hay phải đi xa, chồng tôi không thấu hiểu và thông cảm nên mối quan hệ vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. May mắn, tôi được biết đến và tham gia khóa học do một chuyên gia truyền cảm hứng đến từ Anh quốc tổ chức. Sau khóa học đó, tôi dần nhận ra mình cần xem xét và sắp xếp lại cuộc đời mình, cần thay đổi suy nghĩ, hành động, thói quen để sống tích cực và có ý nghĩa hơn”.
Video đang HOT
Qua khóa học ấy, chị nhận thức được rõ giá trị của bản thân và nhu cầu thay đổi môi trường làm việc để phù hợp hơn với khả năng của mình, có điều kiện chăm sóc gia đình. Vì vậy, chị đã chuyển sang một cơ quan khác. Bản thân chị rất hài lòng và thấy phù hợp với công việc hiện tại.
Nhiều người có thể dễ dàng nhận ra cuộc sống hiện tại của bản thân là không ổn nhưng ít ai dám thay đổi, đi những bước đi khác và làm mới chính mình. Nhưng chị Vân đã làm được điều đó, chị tự tin hướng đến một sự thay đổi tốt đẹp hơn.
Chị Vân bộc bạch: “Tôi nhận ra cuộc sống chỉ có thể trở nên tốt hơn khi người phụ nữ được sống đúng là mình, được làm đúng công việc mà mình có khả năng và yêu thích, mong muốn phát huy năng lực của bản thân, mang lại giá trị cho bản thân, gia đình và xã hội nên tôi đã quyết định thay đổi”.
Sau khi bước vào môi trường kinh doanh, chị thấy mình tự tin, năng động hơn và thực sự say mê công việc kinh doanh. Mặc dù khởi nghiệp khi tuổi đời không còn trẻ nhưng khi tiếp xúc với môi trường nhiều chị em trẻ, đẹp, thành công và tràn đầy năng lượng, chị như được tiếp thêm động lực để cố gắng phát triển bản thân.
Từ câu chuyện của mình, chị Vân chia sẻ bí quyết: Là phụ nữ, hãy luôn yêu thương bản thân, hãy thấu hiểu bản thân và biết mình cần gì để được sống một cuộc đời ý nghĩa; không nên mặc cảm, tự ti và chấp nhận hoàn cảnh.
Chị cho rằng, ở độ tuổi của chị vẫn không muộn màng cho cơ hội mới, trải nghiệm mới. “Chị em có thể tham gia các môn thể thao, các lớp học vẽ, học nhạc, khiêu vũ, rèn luyện sức khỏe hoặc bắt đầu làm công việc kinh doanh một sản phẩm mà mình thấy phù hợp. Người Anh có câu: “Thà muộn còn hơn không bao giờ”. Theo tôi mọi sự bắt đầu không bao giờ quá muộn nếu bạn luôn suy nghĩ tích cực và muốn sống tốt đẹp hơn”, chị Vân tâm sự.
Chồng mất tích 9 năm, lúc gặp lại tôi tức điên khi thấy bộ dạng của anh
Chồng tôi bỏ đi biệt tích sau khi tạo ra một đống nợ và biến vợ con thành kẻ vô gia cư; 9 năm sau anh tái xuất trong bộ dạng khiến tôi "tăng xông".
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, kinh tế hai vợ chồng ổn định. Thế nhưng chồng tôi không thỏa mãn với những thứ hiện có. Anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa nên đã góp chung vốn với hai người bạn và cùng nhau thành lập công ty.
Chồng tôi đã dùng tất cả tài sản của gia đình để góp vốn nhưng công ty chỉ duy trì được 4 năm rồi tan. Ngôi nhà của chúng tôi bị mất, tôi phải về ở nhờ bố mẹ đẻ, còn chồng bỏ đi biệt tích từ ngày đó.
Lúc đó tôi hận chồng lắm, vì cách theo đuổi sự nghiệp của anh đã đẩy mẹ con tôi ra đường. Những năm sau, tôi chỉ biết chăm chỉ làm việc và nuôi dạy con tốt.
(Ảnh minh họa)
Suốt 9 năm phấn đấu không ngừng nghỉ, giờ đây tôi đã trở thành phó giám đốc một công ty lớn. Tôi xây được ngôi nhà to đẹp trên mảnh đất bố mẹ đẻ cho và cuộc sống của 3 mẹ con tôi cũng dần tốt hơn.
Bình thường tôi lái ô tô đi làm; nhưng ngày hôm kia tôi cho bạn mượn xe về quê có việc, còn bản thân dự kiến sẽ đi taxi. Tuy nhiên hôm đó, tôi gọi Grab không thành công, ra đường bắt taxi mãi không được. Đang nản thì một người chạy xe ôm đến trước mặt mời chào.
Nghe giọng anh ta rất quen thuộc, tôi ngẩng nhìn thì giật mình khi nhận ra người chồng mất tích của mình. Để chắc chắn mình không nhầm, tôi kéo khẩu trang của anh ta xuống để nhìn cho rõ. Cơn điên giận bỗng trào lên, tôi lớn tiếng mắng: "Tôi tưởng sau khi đẩy vợ con ra đường, anh phải quyết tâm, nghị lực hơn để giành lại những gì đã mất chứ? Sao giờ lại chấp nhận làm xe ôm thế này? Định cả đời không gặp lại con sao?".
Chồng bảo sau khi bỏ nhà ra đi, anh đã cố gắng làm việc, cũng kiếm được tiền. Nhưng vì không có vợ con bên cạnh nên làm được bao nhiêu, anh tiêu hết bấy nhiêu vào chuyện tụ tập bạn bè để giải sầu. Đến khi sức khỏe suy yếu thì anh mất việc, bạn bè cũng bỏ đi.
Anh bảo đã về được một tháng nay nhưng chỉ dám nhìn vợ con từ xa, không muốn các con biết được tình cảnh khốn cùng của mình hiện giờ, và cũng xấu hổ với vợ. Tôi bảo các con rất nhớ và mong được gặp bố, khuyên anh trước mắt nên quay về với gia đình, rồi tôi sẽ giúp tìm cho anh công ăn việc làm.
Tôi nói rất lựa lời nhưng chồng tôi đầy mặc cảm tự ti, sợ mang tiếng là gánh nặng cho mẹ con tôi nên không chịu quay về.
Tôi thật sự không biết phải nói sao để chồng chịu về đoàn tụ gia đình nữa? Dù oán và hận anh, nhưng tôi vẫn còn tình cảm và hơn hết là muốn con cái có một gia đình đủ đầy. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Gặp lại vợ cũ trên chuyến xe buýt và hành động tự nhiên trong lúc phanh gấp khiến chúng tôi đoàn tụ Ba năm sau ly hôn, tôi và vợ cũ chưa từng gặp lại nhau, cũng không liên lạc vì tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô ấy. Tôi và vợ cũ đều là mối tình đầu của nhau. Cả hai yêu nhau say đắm, đúng là cái gì đầu tiên cũng gây dấu ấn mạnh mẽ khó phai mờ....