Cứng họng vì ‘anh chồng thổ dân’
Chị từng ngạo nghễ bước đi và tự cho mình sáng suốt khi may mắn rũ bỏ được &’anh chồng thổ dân’. Giờ đây chị lại bị chính anh chồng cũ thất học của mình làm cho &’cứng họng’: ” Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ, loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn, lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công. Cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, tôi hận cô!”.
Đến hôm nay chị mới ngã ngửa, thì ra người đàn ông mà lâu nay chị và bố mẹ vẫn luôn chê là đần độn, khù khờ, nay lại không hề đơn giản như chị nghĩ. 5 năm sống với nhau, những tưởng đã hiểu hết lòng dạ nhau, hóa ra không phải thế.
Chị từng ngạo nghễ bước đi và tự cho mình sáng suốt khi may mắn rũ bỏ được &’anh chồng thổ dân’. Giờ đây chị lại bị chính anh chồng cũ thất học của mình làm cho &’cứng họng’: ” Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ, loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn, lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công. Cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, tôi hận cô!”.
Chồng cũ của chị nói đúng, chị đẹp, chị xinh, nhưng chị lại là người đàn bà lăng loàn, trắc nết. Ngay cả bố mẹ và người thân của chị cũng nguyền rủa chị, chứ đừng nói gì tới chồng cũ của chị. Chị giống như loài mèo hoang phản chủ, nếu cho chị ăn ngon, ngủ yên thì chị ở cùng và ngoan ngoãn bên cạnh. Còn nếu như để chị đói hoặc để chị thiếu thốn dù chỉ một ngày chị cũng sẽ đi tìm chủ khác.
Anh là người chủ đầu tiên của con mèo hoang đó. Hai người gặp nhau lúc còn làm công nhân ở Sài Gòn. Anh là người dân tộc thiểu số ở Gia Lai. Chị mê anh vì anh đẹp trai, hiền lành, cần mẫn lại thật thà chất phác.
Chị người Miền Trung, xinh đẹp, trắng trẻo lại thích ăn diện hơn là làm tăng ca như những cô bạn cùng là công nhân khác. Anh và chị làm cùng một công ty, yêu và cưới nhau sau hơn hai tháng gặp mặt, tìm hiểu. Chỉ là hai người vì vướng chút giấy tờ nên chưa đăng ký kết hôn được.
Lấy nhau rồi anh mới nhận ra, ngược lại với vẻ tươm tất bên ngoài thường thấy, chị là người vợ vô cùng đểnh đoảng, vụng về. Có lẽ vì tình yêu anh dành cho chị quá lớn nên dù nhiều lúc anh cũng thở dài não nề vì vớ phải vợ vụng nhưng anh không hề trách móc chị nửa lời vì sợ chị buồn, chị khóc rồi lại mất công anh dỗ dành, xin xỏ chị tha cho lại còn mệt hơn.
Khi con anh chị được một tuổi rưỡi, hai vợ chồng chị không kham nổi cuộc sống với đầy nỗi lo cơm áo gạo tiền ở nơi Sài Gòn lắm bon chen. Ba người nhà chị dắt díu nhau về quê vợ ở, bởi đơn giản nhà anh có tới 9 anh chị em, cha mẹ anh nghèo, ruộng vườn thì ít nên cũng không có việc gì cho anh làm. Mà về nhà nội với bản tính lười nhác như vợ anh thì cũng chẳng ở được bao lâu.
Về nhà ngoại, chị quẳng gánh nặng cơm áo gạo tiền lên vai chồng. Hễ rảnh lúc nào là chị theo mấy chị em trong xóm ra sân bóng chuyền của xóm chơi. Chơi giao lưu xóm rồi xã, rồi các xã lại thách nhau thi đấu. Chị bị cuốn vào những trò hiếu thắng vô bổ, bỏ mặc đứa con nheo nhóc, bẩn thỉu, suốt ngày khóc lóc đòi mẹ.
Đột nhiên một ngày, bố mẹ, chồng con chị chạy tìm chị khắp nơi mà không thấy. Họ đợi hết ngày này sang ngày khác vẫn không thấy chị về. Có người hay đi buôn chuyến trong làng bảo là thấy chị lên chuyến xe đi Sài Gòn rồi. Gặp người đàn bà này, chị ấy hỏi chị nhưng chị bảo là đừng có nói cho ai biết.
Video đang HOT
Chị đi biệt 3 năm, không hề có tin tức gì, thậm chí ngày sinh nhật của con hay là Tết nhất chị cũng chẳng mò mặt về nhà lấy một lần. Khi nghe tin chị làm gái bán hoa trong một quán cà phê đèn mờ, mẹ chị vào lôi về nhưng chị tránh mặt. Đến khi bà bất lực quá khóc luôn tại quán thì con bạn chị ra bảo bà về quê đi chứ chị không gặp đâu.
Chồng chị biết hết chuyện đó nhưng không thèm hỏi lại mẹ vợ. Anh vẫn làm thợ sửa xe nuôi thằng con đang độ tuổi ăn học. Anh vẫn bảo, dù chị có sai trái gì nhưng nếu chị về xin lỗi chồng, xin lỗi con thì anh cũng sẵn sàng tha thứ, miễn sao con anh có mẹ có bố.
Bạn bè, hàng xóm và ngay cả anh em của chị cũng bảo anh khờ, anh điên. Ai đời si tình gì mà đến mức vợ cắm cả mấy chục cái sừng lên đầu mà vẫn chấp nhận. Thậm chí nhiều người độc mồm độc miệng còn bảo anh sống mà nhục thế thì ra con sông cuối làng nhảy xuống đó chết quách đi còn hơn. Thế nhưng anh vẫn chờ, vẫn tin rồi vợ anh chơi chán cũng sẽ về với bố con anh thôi.
Chờ đợi mãi cũng mỏi mòn, mất hy vọng. Thế nhưng khi anh vừa quen người phụ nữ khác, chị cũng biết và liền gọi điện về nhà cảnh cáo anh “Anh lấy người khác không sợ em về em quậy à? Anh tin không?”.
Anh biết, với giọng điệu, kiểu cách giang hồ đó thì việc gì chị cũng dám làm chứ chẳng phải nói chơi cho vui. Nhưng dù sao con trai anh cũng cần phải có bàn tay người mẹ chăm sóc, anh không thể để đứa con của mình càng ngày càng còi cọc, ốm nheo ốm nhách như thế này mãi được.
Đột nhiên, hôm nay chị lại chủ động gọi điện cho anh. Câu đầu tiên sau mấy năm xa cách, chị bảo:
- Giờ thì anh cũng đã lấy vợ rồi, tôi cũng đã lấy chồng và có đứa con gái gần một tuổi. Giờ tôi phải làm giấy khai sinh cho nó nhưng tôi và chồng tôi bây giờ chưa đăng ký kết hôn nên không làm được.
- Thế cô muốn gì?
- Tôi muốn anh lên xã xác nhận là anh đã có vợ mới và không liên quan tới tôi nữa để tôi còn làm thủ tục.
- Nhưng tôi và cô trước đây có đăng ký kết hôn đâu. Kệ cô, tôi không quan tâm.
- Anh dám?
- Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ, loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn. Lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công. Cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa!
Chị điên tiết khi biết không thể điều khiển người đàn ông khù khờ dễ dàng như xưa nữa. Bấy lâu nay chị có nói với chồng mới là từng lấy chồng nhưng không hề hé răng nửa lời về chuyện chị có đứa con trai với chồng cũ.
Dù chị và chồng có trì hoãn việc đăng ký kết hôn khéo léo đến mức nào thì giờ không làm thủ tục được cho đứa con gái, bố mẹ chồng chị cũng không để yên cho hai vợ chồng. Nhưng biết làm sao được, với bản tính hiền lành như chồng cũ của chị mà giờ cũng mạnh miệng như vậy thì có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như chị tưởng?
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội
Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì?
Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì?
Tôi lấy chồng, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hạnh phúc thực sự của người phụ nữ. Lấy được người mình yêu thương, còn gì hơn thế. Nhất là khi chồng tôi cũng là người đàn ông tâm lý, tốt bụng, lúc nào cũng tỏ ra quan tâm, lo lắng cho tôi. Chúng tôi trở thành một cặp mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Anh thường nói, mẹ anh rất khó tính nên khi về ra mắt, phải cố gắng chỉn chu này nọ, nhưng tôi chẳng ngờ, tôi được chấp nhận ngay và lại được quý mến. Thế nên, mọi chuyện với tôi thật sự quá dễ dàng. Tôi được kết hôn với anh, đó là ngày hạnh phúc trọng đại của đời tôi.
Lần thứ hai tôi cảm thấy mình có được hạnh phúc trọn vẹn một lần nữa, đó là khi tôi có bầu và sinh con. Đó là một đứa con trai kháu khỉnh mà cả gia đình tôi mong ước. Tôi đã vui biết nhường nào khi đó là con của tôi, đứa trẻ tôi mang nặng đẻ đau, có với người đàn ông mà tôi yêu thương trọn vẹn.
Vợ chồng tôi cũng từ đó lục đục, vấn đề phần nhiều là do chồng tôi không đi làm nên nảy sinh ức chế, khó chịu. (ảnh minh họa)
Con tôi ngoan, chịu ăn chịu lớn, tôi cảm thấy mừng lắm. Nhưng cuộc sống lúc đó có khá nhiều biến động nhất là vấn đề kinh tế. Cả nhà chúng tôi lao đao vì chồng tôi bỗng dưng mất việc và chúng tôi phải vật lộn với cuộc sống này. Tôi đã lao vào làm việc chăm chỉ kiếm tiền vì lúc này, chỉ có mình tôi là người có khả năng kiếm tiền cho cả nhà. Bố mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu, lương hưu cũng là tiền để các cụ tiêu pha chứ làm sao giúp được con cái. Chồng tôi thì sức khỏe lại yếu, nay đây mai đó. Mọi việc do tôi phụ trách toàn bộ. Ngày đi làm, tối về lại chăm con, cho con ăn, cho con bú. Nhiều khi tôi cảm thấy kiệt quệ, mệt mỏi vô cùng.
Vợ chồng tôi cũng từ đó lục đục, vấn đề phần nhiều là do chồng tôi không đi làm nên nảy sinh ức chế, khó chịu. Anh bắt đầu cau có, bức bối với việc chồng ở nhà chăm con, vợ đi kiếm tiền. Tôi thì cũng mặc kệ, biết đâu mà lần vì hoàn cảnh như vậy rồi. Tôi không biết nên làm thế nào để động viên anh. Thời gian chăm lo cho mình, cho con còn không có nói chi đèo bồng thêm người chồng ở nhà tối ngày. Không phải vì tôi không tâm lý, chỉ là tôi không có thời gian. Lẽ ra, anh nên chủ động tìm việc, không thì làm tạm linh tinh này kia cũng giúp được vợ. Đằng này, anh ỉ lại việc mình có học nên những công việc tèm nhèm không chịu làm, anh cứ thế ở nhà để giữ sĩ diện bản thân. Thế là, tình hình càng ngày càng căng thẳng. Tôi cũng chịu nhiều áp lực từ phía con cái và kinh tế nên khôn chu toàn được nữa, anh nói gì tôi cũng mặc kệ. Anh thấy vậy liền cho rằng tôi là người không biết điều này kia, anh bảo tôi là người vợ không biết quan tâm chồng, coi thường chồng vì anh không kiếm ra tiền. Nghe anh nói mà tôi chán nản vô cùng. Đời nào lại có người chồng ở nhà, không làm ăn gì mà lại chỉ biết ngồi trách vợ vô tâm. Đúng là &'nhàn cư vi bất thiện'.
Rồi chồng tôi ngoại tình, đó là cái tội không thể dung thứ. Không đi làm, ở nhà nhờ vợ, chăm con mà lại tính chuyện ngoại tình, cho tiền gái. (ảnh minh họa)
Sau đó hơn 1 năm, chúng tôi càng ngày càng mâu thuẫn, căng thẳng vô cùng. Vợ chồng về nhà là hục hặc với nhau, khó chịu với nhau. Anh lúc nào cũng cau có, anh không nói được một câu tử tế với tôi, còn tôi chỉ biết chăm chăm vào con, chẳng bận tâm tới ai nhiều. Bố mẹ chồng thì ăn riêng nên cũng không trong vòng quan tâm của tôi, việc ai người ấy làm thôi.
Rồi chồng tôi ngoại tình, đó là cái tội không thể dung thứ. Không đi làm, ở nhà nhờ vợ, chăm con mà lại tính chuyện ngoại tình, cho tiền gái. Tôi phát hiện ra và nói anh không ra gì. Anh bảo tôi là lần sau anh không thế nữa và mong tôi hiểu cho anh. Tôi đã bỏ qua cho anh một lần nhưng dường như sự bao dung của tôi càng khiến anh cau có, khó chịu. Anh bảo tôi là người không biết điều này kia. Anh lại tiếp tục đi lại con đường cũ. Tôi nói với anh về chuyện này nếu như anh không ngừng lại thì đừng trách tôi. Thế mà anh còn thách vợ mình. Tôi bực quá, tôi đã lan truyền chuyện này cho mọi người, nhất là những người trong nhà anh. Và ai cũng biết anh vụng trộm.
Đau lòng là, mẹ anh không bênh tôi mà còn bênh con trai mẹ, bảo chẳng có gì sai, đàn ông lăng nhăng tí có sao đâu! Tôi điên tiết quá, làm gì có người mẹ nào lại dẫn đường cho con mình lăng nhăng như thế. Chính mẹ anh đã khiến anh hư hỏng như vậy. Hạnh phúc ư, hôn nhân ư, mọi thứ thật chóng vánh. Tôi nói với anh rằng, anh nên tin tôi chỉ vì con, vì gia đình này thì anh bảo, tôi nên ở riêng thì hơn chứ không nên sống trong nhà anh.
Lúc đó, tôi cũng không hề nghĩ tới chuyện sau này con trai mình sẽ không có bố, con mình sẽ chịu khổ, còn mình có lo được cho con cuộc sống sung sướng hay không. (ảnh minh họa)
Sau một thời gian, vì hận tôi tung chuyện anh ngoại tình và vì cảm thấy tình cảm vợ chồng không còn gì nữa, chúng tôi chia tay nhau. Anh chủ động làm đơn li dị đưa cho tôi kí. Lúc đó, tôi không hiểu sao, mình lại nhanh chóng và dễ dàng như vậy, dường như tôi muốn thoát khỏi gia đình này càng sớm, càng tốt.
Lúc đó, tôi cũng không hề nghĩ tới chuyện sau này con trai mình sẽ không có bố, con mình sẽ chịu khổ, còn mình có lo được cho con cuộc sống sung sướng hay không. Nhưng chỉ cần nghĩ sống với người chồng &' ngựa quen đường cũ' còn người mẹ chồng chỉ biết bênh con trai mình, tôi ngán đến tận cổ. Tôi cảm thấy mệt mỏi, lo lắng vô cùng. Lúc này, tôi không còn cách nào khác. Thôi thì đành xin lỗi con yêu để con sau này sung sướng hơn. Mẹ chấp nhận chuyện này để con có thể ở bên mẹ, không phải chịu những ám ảnh tuổi thơ nữa và để mẹ có sức khỏe cùng con đồng hành trong cuộc sống mới....
Theo VNE
Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình "Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi chứ nhan sắc thì cô còn thua xa những con bồ trước đây của tôi". Sau khi nghe tôi nói xong, Thắm vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà mà không hề nói thêm một lời nào. Thời sinh viên, tôi yêu một cô sinh...