Cũng bởi chồng đi công tác, mà em mê muội trao thân
Còn hắn hả hê lắm… Hắn vui sướng trên nỗi ê chề của tôi, hắn nói tôi rất tuyệt vời, cuồng nhiệt… Về đến nhà, tôi lao vào phòng tắm, cố kỳ cọ cho sạch vết nhơ trên người.
Cũng bởi chồng đi công tác, mà em mê muội trao thân. Ảnh minh họa.
Tôi là phụ nữ đã có gia đình, hiện có 1 bé trai 3 tuổi, vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Hai vợ chồng tôi đều là mối tình đầu của nhau, chồng tôi không sang giàu nhưng cũng không đến nỗi khó khăn. Hơn 5 năm chung sống nhưng tình cảm của vợ chồng tôi rất tốt. Tôi hài lòng về chồng mình và mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Công việc của chồng tôi là phải đi làm xa 2 tháng mới về với vợ con 1 lần, nhưng anh ấy rất chung thủy với tôi, tôi rất yêu chồng. Tuy vợ chồng tôi ở xa nhau nhưng tôi không cảm thấy thiếu thốn tình cảm,vì chồng tôi biết chia sẻ, lắng nghe, quan tâm đến vợ con… Mỗi lần về anh sợ tôi thiếu thốn tình cảm nên bù đắp cho tôi rất nhiều, cả những nồng nàn say đắm gối chăn…
Tôi làm kế toán, công việc của tôi phải tiếp xúc với nhiều người, vì chồng làm xa nên tôi thường bị đàn ông chọc ghẹo tán tỉnh, nhưng tôi không bao giờ để ý. Tôi nghĩ cuộc đời tôi sẽ gắn liền với chồng con, không bao giờ phản bội chồng và rất căm ghét chuyện ngoại tình vậy mà giờ đây tôi dính vào thứ mà người đời khinh rẻ.
Video đang HOT
Anh ta là giám đốc của một công ty đang ăn nên làm ra, đã có gia đình. Ban đầu tôi không hề có mảy may thiện cảm với anh ta, tôi nanh nọc ghê gớm mỗi khi anh ta buông lời trêu ghẹo. Nhưng dần những câu bông đùa, những cái liếc tình tứ của anh ta cứ bám riết lấy tôi.
Tôi có tình cảm với anh ta từ lúc nào tôi chẳng biết, rồi tôi rơi vào vòng tội lỗi, thành người đàn bà xấu xa sau cơn chếch choáng hơi men. Anh ta biết tôi xa chồng, nên đánh đúng điểm yếu của tôi. Làm đàn bà, tôi dại dột như đứa trẻ, mê muội trong những lời thề thốt ngọt ngào của anh ta. Chỉ đến khi tỉnh giấc, thân thể lõa lồ trần truồng trong vòng tay của hắn tôi mới thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Còn hắn hả hê lắm… Hắn vui sướng trên nỗi ê chề của tôi, hắn nói tôi rất tuyệt vời, cuồng nhiệt… Về đến nhà, tôi lao vào phòng tắm, cố kỳ cọ cho sạch vết nhơ trên người. Âm thầm lặng lẽ, khóc cho vơi đi tội lỗi của mình.
Nhưng mọi chuyện đâu phải đã chấm dứt với tôi. Hắn ta liên tục gọi điện, hẹn tôi ở nơi này nơi kia. Tôi không đến hắn trách móc tôi đủ điều.
Tháng rồi chồng tôi vừa về phép, nhìn anh tôi càng thấy mình không xứng đáng được nhận sự yêu thương của anh. Những ngày chồng về, tôi luôn nơm nớp lo sợ hắn ta gọi đến nhà tôi. Lúc nào cũng giật mình khi nghe tiếng chuông reo.
Đến giờ hắn vẫn luôn quấy rối tôi mỗi ngày, hắn như con thú bị điên khi để lọt con mồi. Tuần trước, hắn gọi cho tôi, và hẹn gặp tôi. Hắn nói tôi thất hẹn quá nhiều lần với hắn, nếu tôi không đến lần này hắn sẽ nói cho nhiều người biết chuyện.
Bần cùng, tôi đi gặp hắn. Hắn lao vào tôi như con thú khát mồi, chỉ đến khi hả hê hắn mới buông tôi ra. Ngọt nhạt với tôi như một tên đốn mạt.
Giờ tôi bế tắc, nói với chồng ư! Tôi không thể?
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...