Cửa sổ tâm hồn
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Vâng, tôi đã cảm nhận được qua ánh mắt anh một tình cảm trìu mến, nồng ấm và rất thiết tha chân thật. Lần đầu tiên trái tim tôi như có một luồng điện chạy vào khi chạm phải ánh mắt của anh, luồng điện ấy làm tan chảy lớp băng giá bấy lâu nay vẫn bao chặt lấy tim tôi.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quên mất rằng tôi vẫn còn có một trái tim, tôi vẫn còn có cảm xúc. Bởi vì định mệnh đã đặt lên đôi vai gầy của tôi một gánh nặng cuộc đời, tôi cam chịu và cố vắt kiệt sức mình để gánh cho đến cuối đời. Tôi và anh chưa một lần trò chuyện, chưa một lần chào nhau dù chỉ là một nụ cười, mà chỉ nhìn nhau trong khoảnh khắc nhưng cả hai như đã hiểu dược những tình cảm đã có trong nhau.
Cứ mỗi buổi chiều khi bước tới ngưỡng cửa phòng bệnh, ngước nhìn lên anh đã có mặt trên lối tôi đi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận được nơi anh rất nhiều nổi yêu thương. Cũng trong khoảnh khắc ấy thực tại đã kéo tôi trở về với bổn phận mà định mệnh đã đật vào tay tôi. Tôi cúi đầu lầm lũi bước đi, anh lặng lẽ nhìn theo.
Giờ đây, tôi vẫn ngày ngày đi về nơi ấy nhưng trên ngưỡng cửa này, trên những lối đi về của tôi không còn có ánh mắt thiết tha đợi chờ của anh nữa. Nhưng người trong tim ơi – tôi vẫn thầm gọi anh như thế – anh vẫn mãi mãi ở nơi sâu thẳm nhất trong tôi, để tôi còn được nghe nhịp đập của trái tim mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều anh muốn nói
Em, những tháng ngày qua chúng ta đã có nhau thật nồng ấm, anh đã dành cho em một tình yêu tha thiết. Nhưng anh thật sự bất ngờ và thấy đau đớn vô cùng khi em nói ra điều đó, nói ra điều mà anh luôn nói với em khi chúng mình còn yêu nhau: "Anh sợ lắm một ngày kia em nói chia tay...". Và giờ đây, anh đã được nghe câu nói ấy từ chính em.
Anh thấy hụt hẫng và buồn vô cùng! Nhưng dù sao anh cũng không thể làm gì để cứu vãn được những tình cảm đã mất của chúng mình. Hay nói đúng hơn, anh không muốn níu giữ một trái tim đã thay đổi và quên đi bao ân tình cũ. Anh biết, cuộc đời này có nhiều ngang trái và không theo ý mình mãi được, nhưng anh thật lòng không hiểu nổi em, không kịp hiểu vì sao em lại làm như vậy?... Chắc em còn nhớ có lần em đã từng hỏi anh rằng "Em có một quá khứ mà những người đến với em đã lần lượt ra đi, anh có sợ điều đó không? " Anh rất tự tin mà trả lời rằng " Anh yêu em, những chuyện của quá khứ là quá khứ và anh ko bao giờ trách gì cả, chỉ cần em cũng yêu anh là được rồi". Cũng có lần em hỏi anh rằng " nếu có một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa, thì anh sẽ ra sao?" Anh trả lời ngày lúc đó " đời anh sẽ tàn tạ, mà sẽ ko có ngày đó đâu em àh!". Nào ngờ, đó chính là điều mà em thầm nói cho anh biết trước kết cục buồn của ngày hôm nay! Anh ngu ngơ ôm lấy những giấc mơ, anh khờ khạo yêu em bằng con tim chân thành nhất, anh như một kẻ điên khi chạy theo kiếm tìm một tình yêu trong mộng mà anh cứ ngỡ rằng anh đã đạt được nó. Để rồi hôm nay khi em nói câu chia tay sao lòng anh như có ai đang cầm từng vốc muối sát vào từng khúc ruột.
Anh đã yêu em, đã nâng niu và trân trọng em như tất cả những gì quan trọng nhất mà anh cần giữ lấy ở cuộc đời này. Lẽ nào, với em tình yêu lại nhẹ nhàng và dễ dàng thay đổi đến thế sao em? Lẽ nào, em nhẫn tâm đánh rơi trái tim yêu chân thành của anh sao em? lẽ nào, em quên đi tất cả những gì chúng ta đã có với nhau hay sao?. Em đã không còn là hạnh phúc của đời anh nữa, niềm hạnh phúc ngọt ngào trong những nụ hôn âu yếm mà chúng ta đã trao cho nhau. Anh như một kẻ mộng du, vùi mình trong sung sướng, hạnh phúc mờ ảo mà anh không hề hay biết..."Em ơi, em ơi, em đâu rồi!? Mà sao anh nghe làn tóc rối!". Giá như có một điều ước bây giờ thì anh sẽ không ước rằng em sẽ quay trở về với anh như ngày xua và mình sẽ mãi bên nhau như bao người khác cùng hoàn cảnh. Anh chỉ ước sao chúng mình đừng quen nhau, để giờ đây anh không phải buồn đau và nhung nhớ!
Anh đã rơi nước mắt, điều mà anh rất sợ và kìm nén trong những tháng ngày qua, nhưng dường như những giọt nước mắt ấy không đủ nặng để làm cho một trái tim đã thay đổi mảy may xúc động, những giọt nước mắt ấy không làm cho em lựa chọn lại tình yêu của mình.... Vậy thì thôi, anh không còn cách nào khác đành chấp nhận nhìn em ra đi. Anh chỉ hy vọng một điều rằng: Người con trai nào có được em sau này sẽ không bao giờ phải khổ đau và sống trong tuyệt vọng như anh bây giờ.
Anh cũng cầu chúc em luôn gặp những gì hạnh phúc nhất, luôn đạt được những gì mà em từng mộng ước! Anh sẽ quay trở lại với một cuộc sống bình thường như khi chưa có em, nhưng anh cũng chưa biết mình sẽ sống như thế nào nữa. Song, có một điều chắc chắn rằng: sau này dù anh có ở bên ai đi chăng nữa thì tình cảm anh dành cho người đó cũng chỉ còn là tương đối mà thôi! Anh vẫn mãi yêu em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy là anh của ngày xưa... Anh yêu, Chúng mình lấy nhau khi cả hai đều còn tay trắng. Nhưng em nhận thấy ở anh một ý chí phấn đấu, một tấm lòng hết mình vì mọi người và hơn tất cả là tình yêu chân thành, nồng ấm dành cho em... Những năm tháng khó khăn, vợ chồng mình luôn bên nhau chia sẻ vui buồn. Con gái...