Cứ vui đi, cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ
Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.
Trời trở lạnh rồi, hít hà cái không khí lạnh lẽo này, tự nhiên lòng lại thấy vui vẻ, nhẹ nhõm lạ thường. Có cái gì đó như sục sôi của tuổi trẻ, của thanh xuân đã mất. Có cái gì đó như gợi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, những tháng ngày đã qua. Và có cái gì đó như hân hoan, cũng như nuối tiếc. Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân đã qua, chỉ một lần được cảm nhận trong đời. Nhưng lại có điều gì đó như thúc giục, cổ vũ. Cổ vũ tinh thần mạnh mẽ, cổ vũ bản thân hãy tự tin bước tới tương lai.
Thời tiết, cảnh sắc gợi kỷ niệm, những kỷ niệm mà ta tưởng ta không còn nhớ tới nó nữa. Ngày xưa đó, khi còn là cô sinh viên ngốc nghếch, vừa mới bước chân vào giảng đường đại học, nó thấy cô đơn, nó nhớ gia đình. Cái cảm giác buồn này luẩn quẩn trong tâm trí, không quá sâu sắc, nhưng lại khó dứt ra. Nhìn những bạn sinh viên xung quanh, họ vui vẻ, họ nhiệt huyết tham gia những hoạt động của nhóm mình, nó lại không biết mình đã nhoẻn miệng cười lên tự lúc nào. Thế nên, như một thói quen được hình thành, mỗi khi thấy buồn, thấy cô đơn nó lại ra bờ hồ của trường, một mình ngồi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Ngày xưa đó, khi lần đầu tiên biết cảm giác yêu, lang thang tay trong tay cùng người ấy, cũng trong cái giá lạnh này, trong con đường ấy. Xung quanh bờ hồ những hoạt động ngoài trời được tổ chức không lúc nào hết, nó lại thấy ấm áp, hân hoan và hạnh phúc. Biết bao mộng mơ màu hồng, biết bao cảm xúc dại khờ được hình thành. Bao bức ảnh kỷ niệm, bao ký ức yêu thương. Và cũng ngày xưa đó, cũng trên con đường ấy, trong tiết trời ấy, lần đầu nó được nếm vị đắng của tình yêu.
Ở đó, những ngày tháng sinh viên vui vẻ, nhiệt tình. Những ngày kỷ niệm cùng lớp, cùng trường, những ca khúc được cất lên, những cái nắm tay vui vẻ, nô đùa, hò hét. Những ngày tháng sinh viên, không thiếu những buổi thể dục đến chiều muộn mới về, vẫn ngồi lại quán nước tán gẫu, uống những cốc nhân trần, trà đá. Ngày xưa đó, được làm những gì mình thích, được vui chơi vô tư không phải tư lự nhiều. Vui, khỏe, nhiệt tình, hạnh phúc.
Rời xa những năm tháng sinh viên, bắt đầu bước chân vào xã hội với những dự định, những kế hoạch của công việc, của cuộc sống, của gia đình. Nhớ những ngày thức gần thâu đêm để làm việc, để theo dõi thí nghiệm. Những ngày tháng thức khuya, dậy sớm, nhiều khi chỉ thèm được ngủ nướng nhưng cuối cùng quen thói lại chẳng ngủ được. Làn đầu tiên thấy vai trò, trách nhiệm của mình với công việc, với cuộc sống của mình. Những ngày hừng hực khí thế làm việc, nay có còn không? Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.
Có những ngày lang thang trên những cung đường. Hai ba ngày lại chuyển chỗ, ban ngày làm việc, làm việc, đến khi đêm xuống lại băn khoăn không biết nên đi đâu về đâu, như những đứa trẻ bơ vơ không chốn để về. Những ngày tháng đó, cả hành trình, cả cuộc đời chỉ là những chuyến đi.
Đi tới những nơi xa, tới những nơi mới lạ, chưa từng tới, một mình, dong duổi trên chiếc xe honda, lang thang phiêu bạt. Nhiều khi lại thấy hay, như con ngựa bất kham không muốn dừng chân lại một chỗ quá lâu. Có lúc mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, nhưng ta lại nhận ra nhiều bài học, nhiều giá trị của cuộc sống. Ta gặp được nhiều người, tiếp xúc và biết thêm được nhiều phong tục, văn hóa. Thưởng thức thêm nhiều ẩm thực địa phương. Cũng trên những con đường đó, ta mới thấy được nhiều cảnh đẹp ta ngỡ chỉ có trong tranh, cảm nhận được những miền khí hậu khác nhau, cảm giác tuyệt vời khó diễn tả khi cảm thấy sự thay đổi của khí hậu chỉ qua một cái bước chân. Ta mới biết được cuộc sống muôn màu, muôn vẻ biết nhường nào. Tuyệt vời biết bao!
Video đang HOT
Những ngày tháng đó, có nhiều lúc ta muốn cuộc đời mình là những chuyến đi, được trải nghiệm mọi miền của tổ quốc. Được thỏa sức chạy, được thỏa sức đi, đến những nơi ta muốn đến.
Giờ đây, nghĩ lại thời gian đã qua, chợt xót buồn, nhưng vẫn cảm thấy sự hân hoan, niềm vui, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cũng tự cười mình, không ngời thời gian vừa rồi mình đã dừng lại khá lâu, viết được không ít tâm sự. Mặc dù tất cả đều là những câu chuyện buồn, những tình cảnh khá éo le, nhưng nhớ lại một câu đã từng nhắc nhở bản thân: “Thái độ của mình quyết định cuộc sống của mình, thái độ tích cực, cuộc sống sẽ tích cực”. Vậy thì tại sao không nhìn nhận và sống theo hướng tích cực đi! Dù thời gian trôi qua, không ít buồn ập tới, nhưng cũng có rất nhiều niềm vui ta đã được thử nghiệm.
Thời gian thanh xuân với mỗi người là không giới hạn. Tại sao ta không thể sống như sống trong thanh xuân một lần nữa. Được làm những điều mình muốn, mình thấy tốt nhất với đầy nhiệt huyết và đam mê. Cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ! Thanh xuân! Ta lại quay lại đây!
Theo blogradio.vn
Tình yêu là thế, không phải cứ tìm thấy nhau là sẽ đi cùng nhau
Mỗi ngày trên thế giới này có bao nhiêu câu chuyện tình yêu mới mẻ được bắt đầu? Thế nhưng, không phải cứ tìm thấy nhau là sẽ được ở bên nhau, cùng nhau đi đến cuối con đường...
Dưới đây là bộ tranh của họa sĩ Henn Kim - một họa sĩ đến từ Seoul, Hàn Quốc - người đã phác họa một câu chuyện tình giản dị dù phảng phất một nỗi buồn. Trong câu chuyện tình đó, họ đã tìm thấy nhau, gặp được nhau, yêu nhau và hứa hẹn làm những điều tươi đẹp cùng nhau... Chỉ có điều, họ đã không thể cùng nhau đi đến bến đỗ cuối cùng... Có phải những câu chuyện buồn trên thế gian này đều đã từng rất đẹp, giống như chuyện của đôi mình?
Anh và em nhận ra nhau vào một ngày trời rất tươi đẹp...
Giữa chúng mình đã diễn ra những "phản ứng hóa học" vô cùng mãnh liệt... cứ như có một sự kết nối vô hình từ trước đó... rất lâu!
Anh thật cuốn hút còn em thì hấp dẫn, chúng mình điên cuồng khám phá nhau...
Chúng mình cùng trải qua những ngày tháng thật tươi đẹp, lúc nào cũng bên nhau ấm áp...
Chúng mình cùng nhau lưu giữ những kỷ niệm tuyệt vời...
Chúng mình còn hứa hẹn sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau, anh nhỉ?
Nhưng rồi giữa chúng mình nảy sinh một vài mâu thuẫn: anh yêu em bằng lý trí, em lại yêu anh bằng cả con tim...
Khoảng cách giữa chúng mình bỗng ngày càng lớn...
...cho đến một ngày, chúng mình biết không thể cùng nhau đi đến cuối con đường như đã hứa...
...dù cả hai trái tim đều đớn đau, nhưng chúng ta phải chấp nhận thôi... Vì tình yêu là như thế, không phải cứ tìm ra nhau là có thể cùng nhau đi tới cuối con đường!
Mỗi ngày trên thế giới này có bao nhiêu câu chuyện tình yêu mới mẻ được bắt đầu? Có bao nhiêu cuộc tình sẽ đi đến hồi kết? Và trong số những cuộc tình đi đến hồi kết đó, có bao nhiêu cuộc tình là nụ cười, bao nhiêu cuộc tình chỉ là nước mắt?... Thế nên, chuyện của chúng ta có lẽ cũng chỉ là một câu chuyện rất nhỏ trong số đó, không có gì quá ồn ã và phô trương khi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi đã vô tình gặp nhau trong dòng đời này thôi.
Nhưng trên hết, câu chuyện đã từng xảy ra cũng để lại những kỷ niệm đẹp, để khi nhìn lại, chúng ta sẽ không bao giờ phải nói lời hối tiếc vì đã chọn gặp gỡ, yêu nhau, rồi... phải không?
Theo guu.vn
Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em Sẽ rất kỳ lạ vì câu chuyện này không phải bắt đầu từ tháng 5. Câu trả lời bạn có thể tìm thấy ở đoạn cuối, khi chàng trai thật sự để vuột mất tình yêu của mình, là những cảm xúc trong trẻo, đầy da diết nhưng vẫn can đảm buông tay... Truyện ngắn: Khúc giao mùa mang tên Tháng 5 Đo...