Cứ định ly hôn thì phát hiện có thai
Tôi thực sự cảm thấy bế tắc với cuộc hôn nhân của mình. Hễ tôi định ly hôn thì phát hiện mình mang bầu. Giờ một nách hai con tôi chẳng biết phải làm sao.
Cuộc sống của tôi luôn cảm thấy ngột ngạt vì gia đình chồng khó tính, xét nét
Tôi lấy anh đã được 2 năm. Người ta vẫn nói, đứa con gái tỉnh lẻ như tôi mà vớ được giai Hà Nội đúng là như “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng có “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
Tôi yêu và lấy anh ở tuổi 27, còn anh thì đã 29. Ở cái lứa tuổi đã có sự suy nghĩ chín chắn và xác định “yêu là cưới”. Cảm thấy thích thích nhau và có công ăn việc làm ổn định là cưới luôn. Một phần do gia đình 2 bên cũng muốn chúng tôi nhanh chóng ổn định để mà còn sinh con đẻ cái. Vậy là sau đúng 6 tháng chính thức yêu nhau. Chúng tôi tiến tới hôn nhân.
Anh là con trai một, nhà ở khu phố cổ Hà Nội. Bố mẹ anh có cái nhà mặt đường nho nhỏ để kinh doanh nên kinh tế cũng thuộc diện khấm khá. Gia đình anh tuy khá giả nhưng sống rất tiết kiệm và có phần khắt khe.
Còn tôi là một cô gái sinh ra và lớn lên ở Thanh Hóa. Tốt nghiệp đại học, tôi đi làm cho công ty của Nhật và tình cờ quen anh trong một vài lần sang công chứng giấy tờ ở cơ quan anh. Công việc của anh khá nhàn nhã. Tuy thu nhập không cao nhưng được cái là ổn định.
Thời thanh xuân, cả 2 chúng tôi cũng đã từng trải qua vài mối tình nhưng chẳng đi đến đâu cả. Phải duyên phải số thế nào mà tôi và anh chỉ qua vài lần chuyện trò, vài lần gặp gỡ, thấy hợp hợp, lại bén duyên nhau. Thấy anh cũng hiền lành thật thà, có nhà cửa ổn định, tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh. Lúc đó tôi cũng thầm nghĩ rằng: Giờ mình có tuổi, cũng chẳng kén cá chọn canh làm gì nữa cho mệt. Đồng ý lấy anh, tôi sẽ không phải lo chuyện thuê mướn nhà cửa. Lương anh thấp chẳng sao, lương tôi cao nên có thể xoay xở được. Có chồng là giai phố cổ, tôi cũng có chút tự hào. Nghĩ vậy, một đám cưới linh đình đã diễn ra.
Những tưởng cuộc sống vợ chồng son là một chuỗi ngày hạnh phúc nhưng thật không ngờ, ở bên nhau thì mọi thói hư tật xấu mới được phơi bày “cận cảnh”..
Cuộc sống vốn không đơn giản như tôi tưởng. Ở với nhau tôi mới phát hiện tôi và anh có 2 lối sống và cách nghĩ hoàn toàn khác nhau. Thời gian yêu nhau quá ngắn ngủi khiến tôi không kịp nhận ra điểm khác biệt lớn như vậy.
Anh sống có phần hơi cổ hủ và gia trưởng. Anh luôn muốn tôi là một mẫu người phụ nữ của gia đình, công việc gia đình chồng phải đặt lên hàng đầu và phải luôn chỉn chu. Còn công việc xã hội chỉ chiếm thứ yếu.
Video đang HOT
Còn tôi thì lại thuộc tuýp người phụ nữ năng động và hiện đại. Tôi không thể nào chấp nhận được việc phải cắt bỏ bớt việc cơ quan ngày ngày đôn đáo chạy ngược chạy xuôi cơm nước 3 bữa cho gia đình chồng. Tôi luôn muốn chuyện ăn uống thật đơn giản hết mức có thể, miễn là không đến nỗi quá xuề xòa để còn dành thời gian vui chơi, nghỉ ngơi.
Tính tôi lại thẳng tính và không khéo léo nên cũng không được lòng mẹ chồng. Những mâu thuẫn nảy sinh trong chuyện sinh hoạt, những quan điểm sống trái ngược nhau đã khiến vợ chồng tôi ngày càng cảm thấy khó hòa hợp với nhau. Mẹ chồng tôi thì lại kĩ tính và khắt khe vô cùng. Bà luôn để ý tôi từng ly từng tí. Bà không muốn tôi dành nhiều thời gian cho công việc mà chỉ nhăm nhăm vào công việc bếp núc nội trợ.
Công việc của tôi khác bận nên cũng hay về muộn (khoảng 6 giờ tối). Hôm nào về cũng bị bà nói xiên nói xỏ. Thật sự nhiều khi tôi cảm thấy ức chế vô cùng. Tôi cố nhẫn nhịn nhưng bà lại càng cho rằng mình đúng. Bà luôn muốn tôi phải dạy sớm cơm nước chợ búa cho cả nhà và nấu ăn sáng tại nhà. Hay buổi trưa dù bận đến mấy hay dù đi làm xa đến mấy cũng phải về nhà cơm nước với bà giống như con dâu các nhà khác. Còn tôi một phần vì bận, một phần vì mệt mỏi, sáng ra chỉ muốn ăn uống qua loa chút gì đó rồi đi làm cho xong nên không theo được ý bà. Thế là hết mâu thuẫn này cho tới mâu thuẫn khác cứ liên tiếp phát sinh. Hay như bà cứ muốn tôi phải giặt quần áo bằng tay cho sạch thay vì giặt máy. Đi làm về cơm nước chợ búa đã mệt nhoài, giờ tối nào cũng ôm một chậu quần áo nữa chắc tôi chết mất.
Cứ thế chuyện mẹ chồng nàng dâu từ những thứ vụn vặt nhất cũng cứ mâu thuẫn âm ỉ. Chồng tôi thì luôn bênh mẹ và luôn bắt tôi phải thực hiện theo ý muốn của bà mặc kệ tôi có phân tích lý giải ra sao. Tính tôi thì có phần nóng tính và thẳng tính nên lần nào nói chuyên cũng gần như cãi nhau.
Mâu thuẫn không được giải quyết khiến tôi stress kinh khủng. Có lần không hiểu bà nghe ai đó nói xấu tôi, rằng tôi mải chơi, rằng tôi lười việc nhà, cuối giờ làm trốn đi cà phê với bạn để không về nhà cơm nước… khiến tôi cần như phát điên. Rồi chưa kể bà khinh bỉ tôi ra mặt, bà cứ liên mồm chê tôi là gái nhà quê, gái Thanh Hóa,,,,, khiến tôi cảm thấy tủi thân vô cùng.
Chồng tôi thương mẹ hết mực, cũng chẳng để tôi giải thích mà cứ vào hùa với mẹ để chì chiết tôi. Đỉnh điểm nhất là có lần, tức nước vỡ bờ, tôi lớn tiếng cãi lại anh và bị anh tát cho một cái như trời giáng.
Con người của anh lúc đó thật đáng sợ. Khác hẳn với những cử chỉ điềm đạm tử tế của người đàn ông mà tôi đã từng yêu. Anh hùng hổ lao vào tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cảm giác như anh đã không còn tình cảm với tôi nữa. Tôi nhớ đó là ngày đầu tiên của tháng thứ 3 sau khi cưới.
Sau cái tát trời giáng đó, uất ức, tủi thân, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương quá lớn, tôi quyết định ly hôn với anh. Tôi nghĩ mình không thể nào chấp nhận được một cuộc sống ngột ngạt như thế này thêm một phút một giây nào nữa. Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ được. Tôi suy nghĩ rất nhiều và và quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này tại đây. Tờ giấy ly hôn tôi viết sẵn đặt trên bàn chờ anh kí. Còn tôi đi công tác vào Nam 3 ngày.
Thật trớ trêu, thời gian này tôi phát hiện mình mang bầu. Nửa vui nửa buồn, tôi chẳng nói chẳng rằng gì cả. Về nhà, lá đơn chưa được anh kí. Anh cũng thấy ân hận vì đã đánh tôi nên trong suốt thời gian tôi đi công tác anh suy nghĩ cũng khá nhiều. Đang chuyện trò, tôi lên cơn nghén và nôn ọe liên tục. Thấy tôi thế anh đoán ngay ra tôi có bầu. Vậy là anh vui mừng nhảy tưng tưng. Anh ôm tôi và rối rít xin lỗi, hứa lần sau không tái phạm nữa. Vậy là, kế hoạch ly hôn của tôi bị đổ bể.
2 năm sau, đứa con trai 2 tuổi lớn khôn cũng là lúc công ty anh bắt đầu giảm biên chế. Sức khỏe của bố mẹ anh đã bắt đầu yếu đi trông thấy. Một mình tôi gánh vác lo toan cả kinh tế và chăm sóc con cái. Anh trở nên bê tha và bất cần. Anh luôn tự ti rằng mình là thằng đàn ông bất tài và phải lép vế vệ.
Anh bắt đầu sa đà vào những thú vui vô bổ, không quan tâm tới gia đình như trước nữa. Đồng thời tôi phát hiện ra một chuyện tày trời, anh bắt đầu đua đòi bạn bè đi “chơi gái”. Tôi uất ức gần như phát điên lên. Khuyên nhủ chán, răn đe chán mà anh vẫn chứng nào tật đấy. Tôi mệt mỏi vô cùng khi hàng ngày phải oằn mình gánh vác mọi việc mà không có sự chia sẻ từ anh. Nếu tôi làm căng anh còn giở thói vũ phu côn đồ dọa đánh tôi. Tôi chán nản vô cùng. Lần này sau khi suy nghĩ thật kĩ tôi đã quyết định ly hôn.
Nhưng oái oăm thay, cái số tôi nó thế nào ấy. Vừa mới viết đơn hôm trước thì hôm sau tôi lại thấy triệu trứng nôn ọe hệt như lần trước. Nghi ngờ tôi chạy vội ra ngoài mua que thử thì thấy 2 vạch rõ rệt lù lù hiện ra trước mắt. Đúng là ông trời như trêu ngươi tôi rồi, chắc đây là ý trời, kiếp trước chắc tôi nợ anh ta nên kiếp này bắt tôi phải cố mà trả hết, có muốn cũng không chạy thoát được.
Trước đây 1 mẹ một con thì tôi còn có thể lo cho con được đầy đủ. Giờ thêm một đứa nữa thì tôi không thể nào xoay xở được. Tôi rối bời mà không biết phải làm sao. Tôi cũng đã tính tới chuyện bỏ đi đứa bé nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới việc đó là tôi không đành lòng. Tôi không dám làm cái việc thất đức đó. Tôi phải làm sao bây giờ? Có nên cam chịu số phận không? Hay ly hôn người chồng nhu nhược, tệ bạc? Hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Chán chồng lông bông và vô học
"Mày có tin là tao sẽ vô cơ quan quậy cho mày bị đuổi cổ không?". Trung gằn giọng. Tôi điên lắm rồi. Chỉ vì cái đoạn phim thời sự của đài truyền hình mà anh cạnh khóe, soi mói rồi gây gổ với tôi.
Như những lần bắt đầu gây gổ trước, anh luôn mở màn bằng câu: "Cái con khỉ mốc! Chỉ giỏi lừa bịp...". Biết anh kiếm chuyện, tôi im lặng. Anh lại châm chọc: "Hai giỏi cái con khỉ mốc. Bà và mấy con mẹ đó chỉ giỏi bẹo hình, bẹo dạng với mấy lão già trong cơ quan chớ giỏi gì?". Tôi vẫn im lặng. Khi đó trên tivi cũng vừa chấm dứt đoạn phóng sự về chị em nhân ngày phụ nữ. Tôi lấy remode chuyển kênh, anh giật lại: "Để tao coi".
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi rồi. Tôi đứng dậy: "Đề nghị anh nói năng có văn hóa chút đi, tôi không quen mày tao...". "Tao biết mà, tao biết mày học giỏi, học cao, mày có văn hóa. Ừ, tao vậy đó!"- Trung cười nhạt. Tôi nhìn thẳng vào mặt Trung: "Anh thôi cái giọng đó đi. Hồi nào quen tôi, anh nói anh tự hào vì tôi là người học cao, hiểu rộng; tôi là tấm gương cho anh học hỏi, phấn đấu. Anh cũng chỉ giỏi ba xạo". Câu nói của tôi chạm đúng chỗ yếu của Trung nên anh gầm lên: "Mày giỏi lắm, được rồi, tao sẽ nói cho cả cơ quan mày biết mày là cái đứa không ra gì, suốt ngày đàn đúm, bỏ chồng, bỏ con...".
Tôi không muốn cãi cọ nữa nên dắt xe bỏ đi, còn kịp nghe Trung nói với theo: "Mày có tin...". Tôi ra quán cà phê ngồi chờ đến giờ cu Tí học xong để đón con. Lẽ ra việc này là của Trung nhưng anh không làm với lý do: "Thằng Tí con bà thì bà đưa rước đi". Lý do anh nói vậy là vì ngay cả thằng con tôi cũng không ưa ba nó. Suốt ngày nó lầm lì không nói chuyện, khi anh gây gổ với tôi mà có mặt nó thì nó sẽ lên tiếng bênh vực tôi. Chính vì vậy mà anh ghét nó chứ chẳng phải nó là con riêng của tôi.
"Mẹ ly dị ổng đi, mắc gì phải chịu đựng như vậy? Con chưa thấy một người nào mà lười biếng, ở dơ như vậy"- vừa nghe tôi kể, thằng Tí đã bực bội nói. Tôi biết thật không hay chút nào khi kể cho một đứa trẻ 15 tuổi biết những xích mích của ba mẹ nó, nhưng tôi không thể kể với người ngoài, đành phải trút hết lên con. Mà chuyện này cũng chỉ mới khoảng 1 năm trở lại đây chứ lúc trước tôi vẫn cố giấu, ngay cả khi nó vặn hỏi vì thấy mắt tôi sưng húp.
Trung là con trai thứ hai trong một gia đình có 6 anh chị em. Ông nội anh vốn là địa chủ nổi tiếng ở An Giang trước đây nhưng sau này, do ăn chơi vô độ nên ruộng đất phải bán dần. Đến đời ba anh thì chỉ còn vài chục công ruộng. Cuộc sống gia đình chỉ vừa đủ ăn chứ không khấm khá gì, thế nhưng hình như trong người anh vẫn còn dòng máu chủ cả nên lúc nào anh cũng muốn người khác phải phục tùng.
Ngày mới biết nhau, thú thật là tôi không hề nghĩ sau này anh sẽ như thế. Anh là giáo viên tiểu học ở một xã vùng sâu, còn tôi là chuyên viên Sở Giáo dục Đào tạo. Gặp anh mấy lần trong khóa bồi dưỡng nghiệp vụ, thương anh vất vả, tôi đã tìm cách xin cho anh chuyển về gần nhà. Từ đó tình cảm phát sinh. Anh xem tôi là thần tượng, lúc nào cũng nói với tôi những lời có cánh; viết cho tôi những lá thư thấm đẫm yêu thương, trân trọng. Mọi người đều vun vào cho chúng tôi. Năm đó tôi 31 tuổi. Vậy là cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi vẫn mỗi đứa một nơi vì tôi không thể xin cho anh chuyển về thị xã. Gần 1 năm sau thì anh quyết định xin nghỉ dạy. Chúng tôi ở nhà tập thể của cơ quan, sau đó anh chê chật chội nên ra ngoài thuê nhà. Bạn bè anh lúc trước hứa hẹn sẽ xin việc làm cho anh giờ chẳng thấy tăm hơi.
Anh thất nghiệp nhưng tôi xin chỗ nào anh cũng không chịu vì chê công việc thấp kém. Riết rồi có lần bực quá, tôi bảo: "làm chuyện gì anh cũng không chịu vậy thì về quê làm ruộng cho rồi!". Anh về quê thật. Nhưng cũng chỉ được vài tháng rồi lại trở lên, năn nỉ tôi xin việc. Lần này tôi xin cho anh làm nhân viên văn phòng ở Sở Công nghiệp. Anh làm được 3 tháng thì chê công việc nhàm chán: "Tụi nó coi anh không ra gì, tới đứa con nít cũng sai anh được. Thôi, nghỉ".
Anh nói nghỉ là nghỉ, không chờ tôi nói phải quấy với bạn bè bên Sở Công nghiệp. Tôi lại xin cho anh vô một trường mầm non làm giáo vụ. Lần này được 6 tháng. Đến khi trường nghỉ hè thì anh cũng nghỉ luôn với lý do: "Tụi con nít suốt ngày la hét muốn điên cái đầu". Lần này anh theo bạn làm gỗ tận trên Đắk Lăk. Lúc đó tôi đang có bầu thằng Tí. Tôi bảo anh đừng đi nhưng anh kiên quyết: "Ở nhà để ăn bám em à?". Vậy là anh đi. Tôi nghĩ bụng, chắc gì anh đã trụ lại lâu vì trên ấy rừng thiêng nước độc, công việc lại nặng nhọc. Mà đúng như vậy thật.
Chưa đầy một tháng đã thấy anh lù lù quay trở về. Tôi lại xin cho anh vào làm ở xưởng nước đá của một người bạn. Ở đó người ta cho anh làm quản lý. Được khoảng 3 tháng thì anh lại nghỉ. Lý do lần này là "công việc chán phèo, tiền lương không đủ đi nhậu với bạn bè". Tôi kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn làm công việc gì, ở đâu, nói thử em nghe coi?". Khổ nỗi những nơi anh nói ra thì tôi không có cách gì để xin cho anh vào bởi đòi hỏi phải có trình độ, kinh nghiệm. Mà anh thì chỉ có cái bằng trung học sư phạm, sau đó năm nào cũng đi bồi dưỡng một lần. Bảo anh học nâng cao thì anh lắc đầu: "Già rồi, học không vô".
Đôi lúc nhìn anh, tôi tự hỏi, tại sao những thứ đó hồi tôi quen anh nó không chịu lòi ra để tôi nhận diện mà tránh? Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi tôi mới biết anh chẳng thích làm gì nhưng lại muốn ăn ngon, muốn có người phục vụ chu đáo, muốn vợ con phải phục tùng vô điều kiện...
Tôi chưa từng thấy một người nào lười biếng như anh. Nhà bị dột trúng ngay phòng ngủ của anh mấy chỗ mà anh chẳng thèm sửa, cũng không kêu thợ về sửa mà lại lấy 3,4 cái thau hứng mỗi khi trời mưa. Tôi đi làm về trễ, anh bỏ con ở nhà trẻ đến tối; chưa bao giờ anh nấu cho tôi một bữa cơm hay giặt cho tôi bộ quần áo...
Trong khi đó, tôi vừa phải chăm con nhỏ, vừa phải làm trong giờ, ngoài giờ bởi sau khi chuyển công tác sang đài phát thanh truyền hình tỉnh, tuy thu nhập cao hơn nhưng áp lực công việc rất nặng nề. Anh không thông cảm, chia sẻ với tôi mà mỗi khi tôi đạt được điều này, điều kia, anh đều mỉa mai, châm chọc. Tất cả những điều đó giống như một thứ a xít, nó ăn mòn tình yêu, hạnh phúc của chúng tôi.
Bây giờ thì anh bệnh. Một căn bệnh mà bác sĩ nói là do hậu quả của việc ăn nhậu vô độ và lười biếng kinh niên: bệnh gout. Khổ cho tôi, anh càng bị bệnh tật hành hạ đau đớn thì lại càng quay sang hành hạ vợ con. Và bây giờ thì anh chẳng làm gì cả ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi! Tôi khóc với ba má chồng tôi thì ông bà cũng khóc. Ba tôi nói: "Cái này là lỗi của ba má, không biết dạy con, không tập cho nó lao động, bây giờ nó làm khổ vợ con...".
Không phải bây giờ ba má chồng tôi mới biết con họ như vậy nhưng có lẽ họ vẫn hi vọng tôi có thể cải tạo được anh, không ngờ "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Mà cái tính của anh, càng ngày nó càng làm cho tôi ghét, thậm chí khi anh bệnh, tôi chẳng hề thấy thương xót trong lòng.
Thế nhưng tôi không muốn ly dị. Tôi không muốn mang tiếng bỏ chồng, không muốn ngôi nhà của tôi không có đàn ông vì như thế rất dễ bị hiếp đáp. Nhưng sống chung nhà với người đàn ông mà mình ghét bỏ thì tôi không lường được điều gì sẽ xảy ra...
Theo VNE
Bức thư đó khởi nguồn bi kịch Trong cuộc sống có những điều bí mật, chỉ nên giữ lại cho riêng mình. Nhưng đôi khi, những "điều bí mật" ấy lại khiến cho cuộc sống của ta trở nên rắc rối, thậm chí là điểm khởi đầu của một bi kịch... Trước khi lấy chồng, tôi đã trải qua 3 mối tình, nhưng 2 mối tình sau này đều chỉ...