Con xin lỗi
Con thấy mình là một đứa con bất hiếu đã lớn rồi mà vẫn làm cho bố mẹ không yên lòng.
Hôm nay ngày lễ Vu Lan báo hiếu, đi đâu cũng thấy nhộn nhịp tấp nập người qua lại mua những món quà về báo hiếu đức sinh thành của mình. Mở đài nghe nhạc và chương trình nhạc cũng phát những bài hát về gia đình, về mẹ, về cha bỗng nhiên lòng cảm thấy bùi ngùi cay cay sống mũi, muốn gọi điện về nhà để hỏi thăm bố mẹ và nói những lời yêu thương, lời cảm ơn đến công sinh thành nuôi dưỡng của bố mẹ cho chúng con lớn khôn thành người. Giờ đây ngồi nhớ lại tất cả những gì đã qua, có những điều đã đạt được để trả ơn nuôi dưỡng của bố mẹ thì con lại thấy mình là một đứa con bất hiếu – đã lớn rồi mà vẫn làm cho bố mẹ không yên lòng.
Là con gái út trong nhà, con luôn được bố mẹ và mọi người trong nhà chăm sóc lo lắng! Tuổi thơ với những ngày lang thang theo bố mẹ và các anh ra đồng, chạy theo đám trẻ chăn trâu, những trưa hè nắng chói chang trốn ngủ tắm sông… bị bắt quả tang khiến bố mẹ lo lắng nhưng không bao giờ bị đòn roi.
Lớn lên đi học xa nhà, cứ cuối tuần mới được về nhà, bao nhiêu thứ ăn ngon hình như bố mẹ để dành cho con vì thế mà tuần nào về cũng được ăn những bữa cơm như ngày tết. Rồi sáng sớm đầu tuần trở lại trường học, bố dậy sớm nấu những món ăn để con mang ra trường học để ăn cùng với lời dặn dò ân cần.
Ngày vào đại học bố cũng là người đầu tiên cầm giấy báo về đưa cho con với những cảm xúc nghẹn ngào, hai bố con chỉ biết ôm nhau mà khóc trong sự vui mừng. Trong 4 năm học, hàng tháng bố vẫn cứ đều đặn thư từ với những lời quan tâm đến đứa con gái đang trong giai đoạn lớn lên của người thiếu nữ, những câu chuyện, những kinh nghiệm sống mà bố đã trải nghiệm đều được bố truyền lại để cho bước chân con đi vững chắc hơn trên đường đời.
Video đang HOT
Ngày lễ con chúc bố mẹ và tất cả những người bố, người mẹ khác ngày lễ an lành và sức khỏe (Ảnh minh họa)
Ngày ra trường hai bố con lại cùng nhau mang hồ sơ đi xin việc khắp nơi, hình như bố già hơn nhiều khi những nơi nộp hồ sơ xin việc không có hi vọng…
Rồi con xin được việc làm ổn định, vui mừng chưa bao lâu bố lại bị bệnh thoái hóa cột sống thoát vị địa đệm, vậy là cơ hội để bố vào xem nơi con gái làm việc cũng khó khăn và bố hứa lúc nào con có gia đình thì bố sẽ vào.
Cuộc sống không như một lộ trình đường thẳng êm đềm, những lúc bế tắc, khó khăn hay cả sự tan vỡ trong chuyện tình cảm con cũng chỉ tìm bố để tâm sự và để…khóc!
Giờ đây đã đi làm, đã có công việc nhưng bố mẹ vẫn chưa hết lo lắng về con, các anh có gia đình và cuộc sống yên, còn con vẫn cứ lông bông chưa tìm được cho mình sự bình yên. Người đời thường nói, hạnh phúc lớn nhất của bố mẹ là nuôi con khôn lớn, công việc, gia đình hạnh phúc. Nhưng con biết bố mẹ vẫn đang còn nỗi lo về con, ngay cả mẹ, bị bệnh hơn hai mươi năm mất hết trí nhớ do di chứng viên màng não để lại nhưng có điều mẹ vẫn không quên mỗi lần hè và tết con về vẫn hỏi đến khi nào thì mẹ được làm bà ngoại…ngẹn ngào lảng tránh. Mọi bế tắc của con về duyên muộn thì bố lại tìm đến tâm linh, ở đâu nghe người ta nói có thầy bói hay là bố lại tìm đến dù đường có xa, có khó khăn ghập ghềnh và bệnh tật…nhưng không bao giờ bố giục con mà chỉ bảo là duyên số, có những cái muộn màng rồi lại hạnh phúc! Con cố bíu lấy những lời an ủi của bố để cố gắng hơn nữa và để chiến thắng số phận duyên muộn, nhưng thẳm sâu trong ánh mắt của bố vẫn là sự lo lắng che giấu.
Hôm nay ngày lễ Vu Lan con muốn chạy về nhà để nói lời xin lỗi bố mẹ vì đã trưởng thành rồi mà vẫn làm bố mẹ lo lắng, con thấy mình là đứa con bất hiếu đang cầu mong bố mẹ và…số phận tha lỗi! Ngày lễ con chúc bố mẹ và tất cả những người bố, người mẹ khác ngày lễ an lành và sức khỏe.
Theo VNE
Chưa một lần...!
Anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em!
Không biết từ khi nào, em đã có một thói quen mới, một thói quen buồn mà em chưa biết và chưa kịp chuẩn bị để có, thói quen khiến em chẳng định hình và cũng chẳng ước lượng được trước - thói quen nhớ anh! Em cũng không nhớ rõ là mình biết nhau từ khi nào nhưng em biết đã hơn một lần em mong được gặp anh.
Anh à, vui lắm khi bên cạnh anh nhưng cũng không ít nước mắt sau mỗi lần anh quay lưng một cách lạnh lùng. Dù em đã dặn lòng rằng anh không phải mẫu người của em nhưng em đã không ngăn được sự chờ mong về một dòng tin nhắn, một vài phút gặp gỡ, một cái nick vụt sáng, một nụ cười, một vòng tay ấm áp... Nhưng rồi em nhận được gì ngoài dòng tin nhắn ngắn củn xã giao, một nụ cười thoáng qua chỉ để biết rằng: "À, mình biết nhau" hay một cái nick vụt sáng rồi vụt tắt.
Những ngày qua thật sự là những ngày mệt mỏi nhất đối với em, em không biết phải làm gì cho đúng, làm gì để quên anh và sống một cách vô tư trong sáng nhất. Em lao vào nhiều cuộc vui, em đi với nhiều người, không kén chọn, cũng chẳng cần suy xét, chỉ để quên một người thôi. Nhưng khi đêm về, khi những cuộc vui đã qua thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, muốn gặp anh nhiều hơn. Em biết anh đã có lối đi cho riêng mình, anh đã chọn cho mình con đường ở phía trước, em cũng tự dặn lòng là đừng lao đầu vào nhưng rồi rút cuộc em lại càng ngày càng lún sâu hơn. Nhiều lúc em thấy mình yếu đuối một cách đáng khinh, em muốn cứng rắn lên nhiều hơn nữa nhưng chẳng bao giờ em mạnh mẽ hơn được khi tình cảm luôn xâm chiếm đa phần bộ não của em.
Tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua? (Ảnh minh họa)
Có khi em cảm giác anh cũng có tình cảm với em nhưng có lúc em lại phát hiện hình như anh đang cố gắng vạch một ranh giới khá rõ đối với em. Em cũng không biết đâu là trực giác chính xác của mình nữa chỉ biết lao đầu vào mà nhớ, mà yêu thôi. Yêu anh là sai hay trái, bao nhiêu sẽ dừng lại được? Và khi nào thì em sẽ không phải quay quắt với những nỗi nhớ bơ vơ như vậy?! Thực sự là em rất sợ dính vào chuyện tình cảm nhưng hình như càng tránh, càng cố quên thì lại càng nhớ, sâu hơn. Anh khó hiểu, em chưa bao giờ gặp người con trai khó hiểu như vậy, em cũng không biết làm gì để hiểu được anh và làm gì để anh hiểu được em. Có lẽ đối với anh, em chỉ đơn thuần là một đứa em gái, một đứa em gái không hơn không kém hay cũng chỉ là một người bạn tương đối không quá thân thiết. Tại sao con trai cứ luôn như thế hả anh?!! Đến bên con gái thật nhẹ nhàng, quan tâm, chăm sóc thật chu đáo, quá ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi người con gái ấy phải nhầm tưởng, và... cho đến khi con gái đã bắt đầu nhung nhớ, vấn vương thì con trai lại vô tâm phủ định tất cả, lạnh lùng đi về một lối đi riêng. Tại sao lại để em nhận ra là bấy lâu em ngộ nhận, tại sao cứ bắt em phải đau, cứ bắt em phải im lặng nhìn anh lướt qua?
Anh đến nhanh rồi đi cũng nhanh, em tự hỏi bởi vì cái gì, nhưng tất cả vẫn vô vọng như những gì vốn có. Em nghĩ về anh nhiều lắm, nhiều hơn những gì em định nghĩ và hình như em nhận ra là mình đã thích anh thật rồi. Còn anh? Anh cho em hy vọng thật nhiều, mơ mộng nhiều rồi anh lại lạnh lùng cướp đi tất cả, em đối với anh chắc cũng chỉ là một người dự bị cần thì đến không cần thì đi, buồn thì tìm vui thì chẳng nhớ, em thấy cay đắng, em thấy lạnh lùng... thấy lạnh lùng mỗi đêm về khuya, thấy lạnh lùng khi anh lướt qua, thấy lạnh lùng vì những tin nhắn xã giao ngắn củn và càng đau khổ khi chợt nhận ra tình cảm của anh đối với em như hai trạng thái đối ngược: em càng nhớ thì anh càng quên, em càng mơ mộng thì anh càng thực tế, và em đi về phía anh khi mà chân anh đang hướng về một con đường khác.
Giữa con đường thênh thang đầy người, anh bỗng lướt qua, em với mắt theo hình bóng ấy, nhưng anh không thấy em, anh không nhận ra em bởi một lí do đơn giản anh chưa bao giờ có ý định tìm kiếm em! Chưa một lần...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ba lần phản bội... không thể thứ tha Khi tôi đang tất bật chuẩn bị đám cưới thì cô ấy lén lút quan hệ với người mới. Tôi và cô ấy có một mối tình kéo dài suốt 9 năm. Đối với tôi, cô ấy là mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất cho đến tận bây giờ. Tôi đã từng tin rằng, sẽ không có bất cứ điều...