Con trai dọa sẽ đuổi con rể tôi ra khỏi nhà vì quá lười biếng
Con trai tôi sắp về, nếu thấy em rể như thế này chắc chắn sẽ có chuyện, con gái tôi sẽ là người khổ nhất.
Tôi 64 tuổi, hưu trí, đang sống tại Hà Nội, ông nhà đã mất vì bệnh. Tôi đang buồn vì câu chuyện nhà tôi, mong bạn đọc gần xa chia sẻ. Tôi có 2 con, vợ chồng con trai đang làm việc tại Nhật, có cháu trai 12 tuổi sống cùng tôi để đi học. Vợ chồng con gái sau khi kết hôn thì anh trai kêu về mở cơ sở kinh doanh tại nhà tôi, để cho tôi gần con cái lúc tuổi già. Con rể tôi ở cùng nhưng cháu rất vô tâm, lười biếng, quần áo thay ra không giặt, nhà cửa, cơm nước không đụng tay vào. Tôi thấy tùm lum thì lại dọn vì con gái rất bận, con rể sáng nào cũng ngủ đến 9h sáng dậy là đi uống cà phê. Trưa về tôi nấu sẵn cơm cho ăn rồi lại ôm máy tính, tôi hỏi con làm gì thì cháu bảo đăng hàng cho vợ, nhưng thực chất tôi thấy chơi game.
Một hôm con trai tôi từ Nhật gọi video về lúc tôi và cháu nội phơi quần áo, cháu bảo với bố: “Dượng Hùng (tên con rể tôi) lười lắm bố ạ, toàn bắt con với bà nội làm hết”. Sau đó con trai gọi tôi thì tôi cũng kể thật. Ngày hôm sau con gái tôi vào phòng khóc lóc rằng bị anh trai chửi, bảo sẽ đuổi đi nếu chồng không thay đổi, bảo mẹ không phải ô sin của chúng mày. Tôi cũng nói chuyện với con gái và mong cháu hiểu rằng người đàn ông phải là trụ cột kinh tế, phải san sẻ mọi việc với vợ, còn không con phải suy nghĩ lại. Mấy hôm nay vợ chồng con gái cãi nhau liên tục, con gái bảo sẽ xem xét nếu chồng không thay đổi thì ly hôn. Con trai tôi sắp về, nếu thấy em rể như thế này chắc chắn sẽ có chuyện, con gái tôi sẽ là người khổ nhất. Tôi rất lo, không biết mình là mẹ phải làm sao. Tôi cũng muốn góp ý với con rể nhưng sợ cháu tự ái vì ở rể, nhưng rất bất bình với lối sống của cháu. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo Vnexpress
Người tình của mẹ (Phần 9): Khởi đầu của rạn vỡ
Bà Cúc run run nhìn con trai, không ngờ được là nó lại nói những lời này. Trước đến nay bà luôn vẽ mọi đường cho nó, không có bà, nó có thể ăn chơi đến ngày hôm nay không phải suy nghĩ gì sao? Không có bà, nó hách dịch được với ai kia chứ?
Thương lao ra ngoài cửa, nhưng cô không biết phải tìm con gái mình ở đâu. Cô không biết phải gọi điện cho ai hết, bên cạnh cô lúc này không có một ai cả.
Cố gọi điện cho Nhật, nhưng nó không bắt máy. Thương đi đi lại lại, cô cầu khấn thần linh hãy phù hộ cho con gái cô. Nếu nó có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.
Cô vẫn nhớ mười lăm năm trước, khi mang cái thai ra khỏi nhà bố cô đã nói: "Nếu mày còn quay về, tao sẽ giết cả hai mẹ con." Thương hiểu tính bố, ông sẽ không có đủ dũng khí làm như thế, ông chỉ đang tức giận, nhưng cô nửa tự ái, nửa thương bố mà phải rời đi.
Nhật giống cô ở chỗ đó, trong lòng lúc nào cũng tồn tại một ngọn lửa, chỉ cần thả một vật nhỏ vào cũng bùng lên mạnh mẽ.
Không còn cách nào khác, muốn tìm được Nhật thì trước tiên phải đi tìm Vũ. Thương lấy điện thoại và gọi cho Ngọc.
Chuyện vợ chồng Ngọc còn chưa lắng xuống, căn biệt thự rộng lớn ầm ào tiếng nô đùa của hai đứa trẻ. Chúng không bao giờ biết được bố mẹ đang xảy ra chuyện gì. Chúng hồn nhiên và vô lo.
Ngọc ngồi trong phòng, cô không còn khóc nữa, nhưng sự tức giận và thất vọng thì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Mấy hôm nay Quốc ở nhà trông con, cố làm lành với vợ. Nhưng điều đó chỉ khiến Ngọc càng thêm đau lòng.
- Mày không có cách giải quyết nào sao? Cứ ngồi trong phòng trốn tránh thì ích gì? - Thương nói.
- Mày sang đây làm gì?
Thương chợt nhớ ra mình cũng có một vấn đề, và cô sang đây để giải quyết vấn đề đó.
- Cho tao số điện thoại của Vũ được không?
- Con Nhật cũng sang đây xin, có chuyện gì à?
- Con Nhật?
- Ừ, nó xin cũng khá lâu rồi.
Video đang HOT
Thương thở dài, ôm đầu mỏi mệt:
- Nó bỏ tao đi rồi.
Ngọc nhìn bạn, bất ngờ. Cô biết Nhật quan trọng thế nào với Thương. Con bé bỏ đi khác nào giáng cho Thương một cú đấm thật mạnh. Có khi, cú đấm đó còn mạnh hơn cú đấm mà Quốc đã giáng cho cô.
Cô không còn khóc nữa, nhưng sự tức giận và thất vọng thì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai (Ảnh minh hoạ)
- Được rồi, đưa điện thoại cho tao đi. - Ngọc bảo.
Thương với tay lấy cái điện thoại trên bàn. Ngọc tìm rồi đưa cho Thương:
- Tao đã gọi rồi, cậu ta sẽ bắt máy mà chẳng nghi ngờ.
Đúng là như vậy, rất nhanh sau đó, Vũ đã bắt máy.
Thương bối rối một lúc, cô biết phải nói chuyện với anh ta thế nào đây? Cô giống như một kẻ thua cuộc vậy.
- Vũ - Thương gọi.
Vũ không trả lời, anh đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
- Anh đang ở đâu? Tôi...tôi phải đến đó.
Thương nghe thấy tiếng Vũ cười, có gì đáng cười đâu nhỉ? Sau đó Vũ đáp:
- Toà nhà X, thành phố Y. Chị có đến kịp không? Hay là con gái chị sẽ đến trước?
- Đồ khốn. Cậu dám động vào nó sao?
- Chị đoán xem.
- Nếu cậu dám động vào, tôi sẽ giết cậu.
Thương cúp máy rồi định lao ra ngoài, nhưng Ngọc đã giữ cô lại. Cô ta đế tủ lấy một chiếc áo khoác, mặc vào người. Sau đó cô lấy thêm một xấp tiền, nhét vào túi xách.
- Tao đi cùng mày.
- Mày điên à? - Thương rít lên - Mày phải ở nhà với chồng và hai đứa nhỏ. Đừng có vì giận dỗi mà bỏ đi như thế, không hay đâu.
Ngọc nháy mắt:
- Năm năm qua tao đã ở nhà quá nhiều. Có lẽ vì thế mà anh ta nghĩ tao luôn ở đây và đợi anh ta về như một con ngốc.
Thương không ngăn cản bạn nữa. Chuyện hôn nhân cũng chỉ là chuyện của hai người, người ngoài nhìn vào đều có ý kiến của riêng mình nhưng họ hiểu được hoàn cảnh đó bao nhiêu? Có nhiều vấn đề sâu kín nảy sinh mà nhìn bằng mắt thường không thể nào thấy được. Với Ngọc, có lẽ năm năm qua cũng là năm năm chồng chất những vấn đề rồi. chỉ là cô ấy không nói ra thôi.
Trong khi Ngọc và Thương đang bắt một chiếc xe để đến chỗ Vũ, thì anh đang phải tham gia một cuộc họp quan trọng. Lần chuyển việc lần này, bố đã nói không thể chậm trễ.
Vũ là con trai của một ông chủ thép, nhưng anh không được bố chiếu cố như những cậu ấm khác. Anh phải đi từng bước một. Học hành, nộp đơn xin việc, phỏng vấn. Trong công ty không có ai biết anh là con trai của ai. Anh chỉ là một người bình thường.
Có những chuyện Vũ không bao giờ muốn nói ra, chuyện bố mình là ai và chuyện anh là ai. Anh cảm giác nó khiến giá trị bản thân bị hạ thấp chứ chẳng phải được nâng tầm. Sự thật lòng của những bạn bè bên cạnh cũng sẽ biến mất. Họ nhìn anh như nhìn một tờ tiền, họ vồ vập và thờ phụng.
Họp xong, Vũ lại về căn hộ của mình. Anh đã cố mua nó khi nó mới chỉ là một dự án. Giờ giá đã lên gấp bốn lần.
Nhật đã đứng trước cửa, con bé vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ. Nó chạy đến ôm chầm lấy anh.
- Chú đây rồi, sao chú đi mà không nói với em một lời nào?
Vũ đẩy Nhật ra, anh thấy không thoải mái cho lắm.
- Cháu bỏ nhà đi à?
Nhật dẩu môi lên:
- Em còn bỏ học nữa.
- Chết, sao dại thế?
- Vì em yêu chú.
Nói rồi Nhật tiến đến và hôn Vũ. Cô không muốn để mất anh một lần nữa. Cô sẽ chứng minh cho cả thế giới này biết là cô yêu anh như thế nào.
Vũ đẩy Nhật ra, anh trợn mắt lên quát:
- Con bé này, đừng có làm bừa. Về với mẹ nhanh lên.
- Chú cũng yêu em mà, đúng không?
- Tôi không yêu cô! - Vũ nói đầy chắc chắn.
Nhật bần thần, câu nói của Vũ như đánh mạnh vào tầng sâu nhất trong trái tim. Mọi thứ đang dần dần sụp đổ.
Trong công ty không có ai biết anh là con trai của ai. Anh chỉ là một người bình thường. (Ảnh minh hoạ)
Vũ biết là Nhật đang cảm thấy gì, nhưng anh vẫn phải nói. Vũ nắm lấy vai cô bé, nhìn thẳng vào mắt cô và bảo:
- Nghe này Nhật, cháu còn trẻ, cháu không hiểu được thế nào là yêu đâu.
- Chú không yêu em tại sao lại cứ luôn xuất hiện trong cuộc đời của em? Đừng nói là trùng hợp vì em không phải là con bé ngốc. Em biết cái gì là thật đấy.
Vũ thở dài, anh cảm thấy hình như mình đã quá sai lầm.
- Cháu tự hỏi điều đó...vậy có bao giờ cháu nghĩ chú đang lợi dụng cháu không?
Nhật không hiểu cho lắm, nếu chú muốn lợi dụng cô thì sao phải giúp cô nhiều đến vậy? Nhiều đến nỗi khiến cô muốn yêu chú. Cô có thể từ bỏ tất cả đểu yêu được Vũ, nhưng dường như chú ấy không cần.
- Nhật, cháu không hiểu được người chú hướng đến thật sự là mẹ cháu ư?
...
Một chiếc cốc ném qua người Tùng. Khi nó vừa rơi xuống đất là báo hiệu cho một hồi sóng gió trong gia đình này. Bà Cúc hít một hơi thật sâu, chỉ vào mặt con trai mà quát:
- Mày tự ý bỏ vợ khiến tao phải khốn đốn với nhà thông gia, giờ còn đòi lấy cái con đó. Mày làm ơn trưởng thành lên hộ tao được không?
- Ngày xưa mẹ nói với con cưới cô ta ba năm, khi công ty của mẹ ổn định thì con được phép quay về. Sau đó thì sao? - Tùng cười khổ - Sau đó mẹ viện đủ lý do để con phải ở lại. Đến nay đã mười lăm năm, khi tình yêu của cô ấy cạn kiệt rồi mẹ mới cho con quay về. Tại sao mẹ có thể độc ác với con như thế?
Bà Cúc run run nhìn con trai, không ngờ được là nó lại nói những lời này. Trước đến nay bà luôn vẽ mọi đường cho nó, không có bà, nó có thể ăn chơi đến ngày hôm nay không phải suy nghĩ gì sao? Không có bà, nó hách dịch được với ai kia chứ?
- Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa. Nếu mày lấy con Thương, thì tất cả tiền bạc trong cái nhà này đừng hòng lấy một cắc.
Tùng gật đầu, trước khi quay người bỏ đi anh nói:
- Thật đúng với ý của con.
Theo Eva
Gia cảnh nghèo khó nên con trai phải ở rể, mẹ già tới nhà vay tiền bị thông gia mỉa mai, cầm túi bánh con dâu đưa rồi đi mau, mở ra bà bật khóc Sự chênh lệch giàu nghèo luôn là bức tường gián cách con người quan tâm, yêu thương nhau hơn. Người mẹ chồng già này chỉ vì không có tiền chữa bệnh cho chồng, bất đắc dĩ mới phải tới nhà con trai để vay tiền. Nhận được những chiếc bánh từ tay nàng dâu, người mẹ chồng khóc không thành tiếng... Tôi có...