Con trai đang đi học bỗng mắc bệnh tâm thần, mẹ bị ung thư “oằn mình” kiế.m tiề.n chăm nuôi
Sau biến cố con phát bệnh tâm thần, mẹ già lam lũ được 15 năm thì phát hiện mình bị ung thư.
Cuộc sống cả hai vốn khó khăn, lại càng trở nên bế tắc.
Người con trai duy nhất bỗng phát bệnh tâm thần
Hiện tại, khi nhắc tới nguyên do người con trai duy nhất bị phát bệnh tâm thần, bà Nguyễn Thị Tuyến (SN 1952, trú tại thôn Trung, xã Song Lãng, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) vẫn bàng hoàng, không thể nào hiểu rõ.
Bà Tuyến còn nhớ đó là vào năm 2002, con trai bà là anh Nguyễn Thanh Sơn (SN 1985) khi ấy đang là sinh viên năm 2, Đại học Công nghiệp Hà Nội. Anh Sơn sở hữu ngoại hình ưa nhìn, khoẻ mạnh và được bạn bè, mọi người xung quanh nhất xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Tương lai, anh Sơn sẽ trở thành trụ cột và là chỗ dựa vững chắc cho mẹ của mình nương cậy tuổ.i già.
Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu, sự thay đổi đột ngột của anh Sơn khiến cuộc sống của hai mẹ con như rơi xuống vực thẳm. Một mình nuôi con, bà Tuyến đã chịu nhiều vất vả và đắng cay. Rồi khi anh Sơn bỗng phát bệnh tâm thần, bà đã khóc cạn cả nước mắt.
Người mẹ già 70 tuổ.i vất vả mưu sinh, kiế.m tiề.n chăm con mắc bệnh tâm thần.
Suốt nhiều năm tháng, bà Tuyến dốc sức dành tiề.n tiết kiệm, vay mượn để đưa con trai thăm khám, chữa trị tại nhiều bệnh viện ở Thái Bình và Hà Nội, song vẫn không đạt hiệu quả. Bất lực, người mẹ ấy dần chấp nhận hiện thực, một mình cố gắng nuôi dưỡng đứa con trai kém may mắn.
Thế nhưng bi kịch vẫn chưa chịu dừng lại, sau 15 năm kể từ khi con trai mắc bệnh, bà Tuyến lại phát hiện mình mắc ung thư dạ dày ở tuổ.i 65. Không một lời than vãn, oán trách số phận nghiệt ngã, bà Tuyến gần như gắng sức gấp đôi để chăm sóc con trai bị bệnh.
Trừ những ngày ốm đau, bà vẫn thường dậy từ lúc 3 giờ 30′ sáng để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước sẵn cho con rồi bắt đầu đạp xe ra chợ. ” Người ta ra chợ từ lúc 6h, mình đây có dậy sớm như thế cũng 7h mới đi được“, bà cười tâm sự.
Những hôm thời tiết mát mẻ, bà Tuyến lại đạp xe lên TP. Thái Bình để lấy hành, tỏi khô và dừa về bán. Quãng đường cả đi lẫn về phải đến 25 km, song bà vẫn luôn miệt mài, cần mẫn. Ngày bán khá thì được 50.000 – 60.000 đồng, nhưng ngày ế ẩm, bà chỉ thu được 5.000 đồng.
Vì nguồn thu nhập ít ỏi và bấp bênh, bà Tuyến phải bóp chặt chi tiêu để tiết kiệm. Biết số tiề.n mình kiếm ra chẳng được bao nhiêu so với chi phí thuố.c thang, sinh hoạt thường nhật nên bà vô cùng trân trọng những sự giúp đỡ của hàng xóm, anh em, các mạnh thường quân và cả những người bạn ngày trước của anh Sơn.
Trước cái nắng nóng oi bức của miền Bắc, người mẹ 70 tuổ.i vẫn ngày ngày ngồi bên bếp lửa. Bà đun từng ấm nước, nấu từng nồi cơm, dành dụm từng đồng để phòng khi ốm đau. Thế nhưng, bà Tuyến chưa bao giờ để con trai phải sống tằn tiện, khổ cực cùng. Anh Sơn thích ăn gì, bà Tuyến luôn sẵn sàng chiều lòng và mua cho.
Nhìn con, bà lại xó.t x.a: ” Đợt trước nó còn béo lắm. Giờ gầy rồi, vì ăn ít… Cố gắng nuôi nấng nó, nó bị bệnh thì cũng phải dốc sức chữa trị. Mình cứ cố gắng nuôi nó cho tử tế“.
“Mẹ mà đi trước thì con phải làm sao?”
Có lam lũ, cực nhọc mưu sinh hay đau yếu vì bệnh tật thì bà Tuyến cũng chưa từng chùn bước hay lo sợ. Nỗi sợ hãi lớn nhất của người mẹ 70 tuổ.i thời điểm này chính là “mẹ ra đi rồi thì con phải làm sao?”.
Video đang HOT
Người mẹ già luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi.
” Con mà đi trước mẹ thì không sao, vì mình còn có thể chăm sóc cho nó. Nhưng mẹ mà đi trước con, thì nó khổ. Ai cũng bảo tôi thế, bản thân tôi cũng nghĩ thế“, bà Tuyến đau lòng tâm sự.
Mỗi lần chỉ vào anh Sơn đang nằm ngủ, đắp kín chăn dù ngoài trời đổ nắng đến 39 độ, bà Tuyến vẫn luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ: ” Ngày xưa nó tính tình hiền lành, lễ phép, ngoan ngoãn, đẹp trai lắm. Ai cũng khen. Bỗng tự nhiên bị như thế thì mình không được nhờ.”
Người ngoài nhìn vào thì cho rằng anh Sơn đang là gánh nặng của bà Tuyến, nhưng bà thì chưa bao giờ nghĩ như vậy. Con trai bị bệnh không rõ nguyên nhân, bà đau lòng vì nghĩ rằng bản thân đã không thể chăm sóc con tốt hơn. Cũng vì thế, dù cuộc đời có long đong, bà vẫn tận tình nuôi dưỡng, thương yêu con hết mực.
Nhưng trái ngang thay, tình yêu thương của bà Tuyến chẳng thể cảm hóa được những lần mất trí của anh Sơn.
Đầu năm nay, bà Tuyến đã bị gãy hai tay, phải bó bột suốt nhiều tháng. Khoảnh khắc anh Sơn phát bệnh, vì quá hoảng sợ, bà đã ngã và chống tay xuống đất. Giờ đây, mỗi lần “trái nắng trở trời”, cơn đau lại nhói từng cơn khiến bà Tuyến không khỏi ám ảnh, buồn bã.
Sau mỗi lần như vậy, bà dần chú ý hơn. Khi thấy con có dấu hiệu, bà đành tạm lánh, ngủ chỗ khác.
Những lần nằm tạm lánh ở hiên nhà thờ bên cạnh, dẫu sợ nhưng bà vẫn thấp thỏm không yên vì sợ con tự làm đau chính mình. Đã bao năm, bà Tuyến chưa được một giấc ngủ ngon trọn vẹn.
Nhớ lại mỗi lần anh Sơn phát điên, ném đồ, đán.h m.ẹ; Bà Vũ Thị Tính (SN 1949, hàng xóm) luôn kinh hãi và xó.t x.a. ” Tôi cũng đã từng bị nó đán.h vào hông. Khi đó, bà Tuyến bị bệnh, tôi mang cơm sang để chăm sóc thay thì nó phát điên lên, không ý thức được gì. Đến giờ vẫn còn sợ, muốn cho nó cái gì cũng chỉ biết kêu mẹ nó sang lấy thôi, chứ tôi không dám sang“, bà Tính bộc bạch.
Chiều tà buông xuống, anh Sơn vẫn nằm ngủ, mặt che kín bởi chăn chẳng chịu để ai nhìn mặt. Bà Tuyến bước từng bước nặng nhọc đến lối phụ, mở rộng hai cánh cửa gỗ mọt cũ, trông như có thể rơi đổ bất kỳ lúc nào. Bà kéo mành trúc lên, căn phòng khách bỗng thêm phần sáng.
Ngày anh Sơn còn nhỏ, bà Tuyến nuôi nấng vất vả. Tuy nhiên sự vất vả đó không thể sánh với thời điểm hiện tại, khi con đã trung tuổ.i, mắc bệnh tâm thần; còn mẹ đã tuổ.i già sức yếu.
Năm tháng trôi qua, vì nuôi con, bà Tuyến rơi vào hố sâu nợ nần cả về tiề.n bạc lẫn tình nghĩa. Và đó cũng chính là lý do khiến người mẹ dù ốm đau bệnh tật vẫn luôn lam lũ, kiếm từng đồng bạc từ việc bán mớ hành tỏi ngoài chợ.
Giờ đây, ngay chính bà Tuyến cũng chẳng thể rõ tương lai hai mẹ con sẽ như thế nào. Tuy nhiên có một điều chắc chắn rằng: Còn sống ngày nào, bà vẫn luôn nỗ lực chăm sóc cho con ngày ấy. Cuối cùng, dẫu anh Sơn có trở thành người như thế nào, thì anh mãi là liều thuố.c tinh thần duy nhất để bà Tuyến có nhiều động lực và vững tin hơn trong cuộc sống.
Đường cùng của một người cha: 16 năm nuôi con tật nguyền, bật khóc khi vợ bị u não mà không đủ tiề.n chữa trị
16 năm quyết không sinh thêm để nuôi con tật nguyền, người chồng bật khóc khi vợ mắc bệnh u não mà không tiề.n chữa trị
"Anh cũng không biết nó có nhận ra cha, ra mẹ nó không"
Trời nắng thì có việc, mưa xuống phải nghỉ ở nhà, một ngày 220 ngàn, đó là tất cả những gì anh Nguyễn Văn Tới (40 tuổ.i) có thể kiếm được từ công việc phụ hồ để duy trì sự sống cho vợ và đứa con trai bệnh tật.
Con bệnh, vợ đau, cha già bị tai biến xảy đến khiến cuộc sống của anh Tới rơi vào bế tắc...
Từ nhiều năm nay, người dân ở ấp Phú Khánh, xã Song Lộc, huyện Châu Thành, tỉnh Trà Vinh đã quen với hình ảnh người đàn ông lam lũ, ngày ngày chạy chiếc xe máy cà tàng đi làm để nuôi sống cả gia đình.
Nguyễn Văn Tải (SN 2006) là đứa con trai duy nhất của anh Tới và chị Trần Thị Trang (35 tuổ.i). Bất hạnh thay, từ khi chào đời, Tải đã không giống như những đứ.a tr.ẻ bình thường khác. Sau cơn sốt kéo dài, đứ.a tr.ẻ chẳng nói năng, đi đứng gì được. Đưa con đi hết bệnh viện từ quê lên TP.HCM, kết quả mà vợ chồng anh Tới nhận được là chứng bại não bẩm sinh của Tải.
16 năm qua, Văn Tải lớn lên chỉ biết ú ớ nói cười, mọi sinh hoạt hàng ngày của em đều do cha mẹ chăm sóc
Biết con mình bệnh tật, chẳng giống như con người ta nhưng vợ chồng anh Tới quyết định không sinh thêm em bé để dành hết tình thương cho đứa con trai bất hạnh
"16 năm rồi nó cứ vậy, chỉ biết ú ớ cười đùa rồi ngồi một chỗ. Anh cũng không biết nó có nhận ra cha, ra mẹ nó không, mình cười thì nó cũng cười", nói đoạn, anh Tới quay về phía chị Trang, buồn bã: "Mẹ nó cũng bệnh nát rồi, anh giờ không biết tính sao nữa".
Theo anh Tới, dù biết Tải mắc bệnh bại não, không thể giống như những đứ.a tr.ẻ bình thường khác nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại muốn dành trọn tình yêu thương của 2 vợ chồng để bù đắp cho Tải nên anh chị quyết định không sinh thêm em bé. 16 năm ròng nhìn con ú ớ khóc cười, dẫu chưa có được hạnh phúc trọn vẹn nhưng anh Tới vẫn hết mực yêu thương, lo lắng cho gia đình nhỏ của mình.
Cuộc sống của gia đình chồng chất khó khăn khi chị Trang phát hiện có khối u não
Bao hi vọng dập tắt trước mắt anh Tới, anh chẳng biết những ngày phía trước, cả gia đình sẽ sống ra sao...
" Nhưng mà giờ vợ anh bệnh nhiều quá, bác sĩ nói viêm phổi, suy tim, còn chẩn đoán có khối u não nữa", anh Tới bật khóc.
Ôm đứa con trai vào lòng, chị Trang tỏ vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày chống chọi với bệnh tật. Dù mang trong mình căn bệnh thoát vị đĩa đệm từ lâu, chị Trang vẫn cáng đáng hết mọi công việc trong nhà, chăm sóc con trai bại não lẫn cha chồng bị tai biến. Nào ngờ sau một trận ốm dài, kết quả mà chị nhận được từ bác sĩ khiến cả nhà chế.t lặng...
"Chị sợ một ngày phải xa chồng, b.ỏ co.n mà đi"
Đưa đôi tay quệt nước mắt, chị Trang cho biết mấy tháng qua, sự sống của chị dựa hết vào số thuố.c tây có được.
Chị Trang đa.u xó.t khi nhắc đến bệnh tình của bản thân
"Lúc có tiề.n chị uống thuố.c thì nó đỡ đỡ, chứ chị chưa có đi khám ở thành phố bao giờ. Bác sĩ ở đây chỉ nói là có khối u não rồi bảo mình đi tuyến trên nữa nhưng chị không dám. Tiề.n ăn mỗi ngày còn khó chứ lấy đâu tiề.n chị đi chữa bệnh. Nhà mình nghèo, có ai dám cho mượn đâu", chị Trang nghẹn lời.
Ngồi trong lòng mẹ, Tải ngây ngô cầm lấy món đồ chơi nhỏ của mình, chốc chốc lại phá lên cười một cách ngây dại. Nhìn vợ, nhìn con, anh Tới chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
Căn nhà nhỏ khong có lấy một vật đáng giá
" Những ngày không có việc làm, anh như người mất hồn, thằng bé cứ ăn rồi bệnh suốt. Mọi người nói sao hai vợ chồng không kiếm thêm đứa nữa, giờ một đứa còn lo chưa xong nên anh chị nào dám. Dù sao thằng bé cũng là con, má.u mủ của mình. Nó có tật nguyền, không nói được vẫn là con mình, phải lo cho nó chứ sao mà bỏ được. Giờ anh chỉ mong làm sao vay mượn được tiề.n để đưa vợ đi khám, chứ kéo dài thế này, anh sợ vợ anh sẽ không trụ nổi...", anh Tới tâm sự.
Cố gượng ngồi dậy để uống nước, ông Nguyễn Văn Hiếu (71 tuổ.i, cha anh Tới) cho biết cũng vì ông đau ốm khiến hai vợ chồng anh Tới thêm phần vất vả. 6 năm trước, sau cơn tai biến, ông Hiếu chỉ còn nằm một chỗ, dù được con trai đưa đi chạy chữa, khi nào khỏe, ông cũng chỉ có thể chống gậy đi chập chững quanh nhà. Nhìn thấy vợ chồng con trai khổ càng thêm khổ, ông Hiếu chỉ biết trách bản thân mình.
"Giá mà ông chế.t sớm hơn thì hai vợ chồng nó đỡ khổ", ông Hiếu chua xót nói.
Ông Hiếu nghẹn lời khi bản thân trở thành gánh nặng cho gia đình
Với 220 ngàn từ công việc phụ hồ, tiề.n cơm ngày 3 bữa, thuố.c men cho cả 3 người bệnh là điều quá sức đối với anh Tới
Nhìn căn nhà cấp 4 xập xệ chẳng có lấy một vật đáng giá, chị Trang chẳng biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. " Giờ nếu không có tiề.n đi chữa bệnh chị cũng chịu thôi chứ mình nghèo có ai cho mượn nợ đâu. Chị chỉ sợ ngày mình đi, bỏ lại chồng con. Nhà thì đã khổ lắm rồi mà giờ chị còn là gánh nặng cho ảnh nữa", chị Trang nuốt nước mắt.
Nghe chị Trang nói vậy, anh Tới chỉ biết nắm chặt lấy đôi bàn tay vợ, an ủi: "Có phải em muốn bệnh tật đâu, phải cố gắng lên mà sống vì anh, vì con".
Có lẽ, điều mà anh Tới mong mỏi nhất lúc này là chị Trang có điều kiện để được thăm khám, chữa bệnh. Anh cũng chưa thể hình dung được một ngày nào đó, nếu chị Trang mất đi, anh và đứa con trai khờ khạo sẽ sống tiếp như thế nào...
Mong rằng điều kỳ diệu sẽ đến, chị Trang sẽ có thêm cơ hội để tiếp tục cuộc sống bên chồng và đứa con trai khờ khạo...
Trước hoàn cảnh khốn cùng của gia đình anh Tới khi có đến 3 người bệnh tật, chúng tôi hi vọng quý độc giả gần xa có thể quan tâm giúp đỡ để gia đình anh vượt qua khó khăn, tiếp tục cuộc sống.
Xuống nhà nhận hàng từ nữ shipper, cô gái ngỡ ngàng rồi xó.t x.a đến cay mũi vì cảnh tượng trước mắt "Mình nghe thế vội chạy ra thì thấy cảnh tượng chị giao hàng ngồi trên xe, phía sau là thùng hàng lớn, còn phía trước, em bé con của chị đang ngồi quay mặt vào người mẹ, gục xuống ngủ say sưa", cô gái kể lại. Làm cha, làm mẹ, ai cũng muốn dành cho con cái những điều tốt nhất, nhưng ở...