Cơn mưa và những niềm đau
“… Cô ta không nhìn Uyên, chỉ ôm chặt đứa bé, nước mắt đầm đìa: Tôi không học hành nên cũng chẳng hi vọng được anh ấy cưới, chỉ xin chị, vì tình thương với đứa bé vô tội này mà đừng kết hôn với anh ấy, cho anh quay về với mẹ con tôi…”
Lớp cấp ba của mẹ Uyên họp, mẹ rủ bác Hoạt ở Hà Nội về nhà chơi, bác là bạn thân của mẹ mà cả gia đình Uyên đều biết. Nhân tiện Bác đến thăm và khoe về anh Đạt – con trai bác, đang là kĩ thuật viên chính cho đài quan sát đường bay thuộc sân bay Nội Bài.
Anh thường xuyên lên trực ở trạm chính trên đỉnh Tảm Đảo cách không xa nhà Uyên. Ngày nhỏ cũng có vài lần hai người gặp nhau, lúc đó anh và Uyên chỉ là những nhóc tì nghịch ngợm, lớn dần lên mỗi người mải miết chạy đua với dòng đời, học hành rồi làm việc giờ họ mới gặp lại nhau. Cô bé nhỏ nhắn, lí lắc ngày nào giờ đã thành thiếu nữ, thông minh xinh xắn, khiến Đạt ngỡ ngàng và thấy quyến luyến không rời, lại được bố mẹ hai bên vun vào nên anh tỏ ý muốn tìm hiểu cô.
Hễ có thời gian anh lại “xuống núi” thăm gia đình Uyên, mang theo các đặc sản Tam Đảo có lần còn đem theo cả một buồng chuối rừng, món đặc trưng nhất ở đó cùng những câu chuyện bất tận, dí dỏm về cuộc sống xung quanh phòng điều hành an toàn bay của anh.
Những lúc Đạt đến bố mẹ Uyên mừng ra mặt, mắt lấp lánh vui, cười nói không ngừng và luôn tạo điều kiện cho đôi trẻ tâm sự. Rồi “mưa dầm thấm lâu”, Uyên lưu tâm đến Đạt nhiều hơn và dần cảm nhận được sự chân thành nơi anh, tin vào con mắt của bố mẹ và nghe theo lời khuyên của anh trai. Khi trái tim Uyên run lên lúc gặp Đạt hay đôi lúc có cảm giác bồn chồn lo lắng lần anh trễ hẹn thì cô hiểu rằng, mình đã yêu.
Tình yêu của cô dành cho anh cũng đơn giản và hồn nhiên như những cơn mưa bất chợt trên phố núi mà có lần anh kể. Nó làm ướt áo, làm phiền lòng bao người khách bộ hành, nhưng cũng khiến những đôi tình nhân bên nhau chẳng quản thời gian đang dần trôi. Họ sợ ra mưa sẽ bị cảm lạnh, bị ốm hay sợ bệnh tương tư, nhớ nhung người yêu sẽ đột nhiên xuất hiện nếu họ không ở bên, nên cố nán lại đâu đó với nhau. Tất cả là nhờ “Cơn mưa anh bất chợt, như tình anh bất ngờ”.
Tình yêu của Đạt dành cho cô tựa những cơn mưa trong mùa đông lạnh buốt miền Bắc, lún phún, nhè nhẹ nhưng thấm sâu vào lòng đất để khi mùa hè đến, đầu mùa mưa những cơn mưa rào dù nhỏ thôi cũng khiến khắp nơi nơi đất ngập trong nước, tràn đầy yêu thương… Như tình yêu của hai người giờ đây.
Anh ngỏ lời cầu hôn, cô thẹn thùng nắm lấy tay anh, ngầm đồng ý. Chẳng thể tả hết được niềm vui sướng của Đạt lúc đó. Anh hân hoan đưa Uyên đi khắp cơ quan và họ hàng nội ngoại giới thiệu cô là vợ sắp cưới. Anh náo nức vẽ ra một dự định lâu dài. Sẽ chuyển công tác về “nằm vùng” ở đài quan sát. Sẽ xây một ngôi nhà nhỏ thôi nhưng ấm cúng, nơi có người vợ hiền yêu dấu, đảm đang luôn giữ gìn “ngọn lửa” cho nhà thêm ấm áp, chan hoà.
Video đang HOT
Nhìn anh hào hứng lập kế hoạch và mơ về cuộc sống trong tương lai Uyên cũng thấy vui lây, tin rằng mình đã chọn lựa đúng. Cuộc sống tưởng chừng như không còn gì có thể tốt hơn. Uyên hồi hộp chờ đến ngày cô được khoác lên mình chiếc áo cưới trắng muốt, thanh khiết mà cô gái nào đến tuổi trưởng thành cũng mong đợi.
Vào ngày trời bỗng tối sầm, chực như đang sắp sửa đón chào một cơn dông lớn. Người phụ nữ đến công ty tìm Uyên có gương mặt rõ là rất trẻ nhưng đã vương bao nét khắc khổ, lam lũ, tay bồng một đứa trẻ chừng hai tuổi. Cô ta nói mà không hề nhìn Uyên, chỉ ôm chặt đứa bé, nước mắt đầm đìa:
“Tôi là con bé dân tộc Sán dìu, quanh năm bên đồng ruộng, cùng rừng cây cháy nắng trên sườn núi Tam Đảo. Tôi không được học hành nên cũng chẳng hi vọng được anh ấy cưới làm vợ đàng hoàng như ai khác. Tôi chỉ xin chị, vì tình thương với đứa bé vô tội này mà đừng kết hôn với anh ấy, cho anh quay về với mẹ con tôi, cho tôi một danh phận và cháu bé khỏi trong cảnh bị người đời dè bỉu. Cô còn trẻ lại xinh đẹp, giỏi giang. Cô tranh giành làm gì với kẻ có hoàn cảnh tội nghiệp như mẹ con tôi…”.
Uyên liêu xiêu bước chân rời văn phòng, về nhà. Đất trời nghiêng ngả như muốn đổ sụp, tối tăm trước mắt Uyên. Sao ông trời nỡ trêu ngươi, cô còn chưa kịp cảm nhận được hết niềm hạnh phúc được bên Đạt, cũng như vị ngọt của cuộc sống lứa đôi. Một phút thiếu bản lĩnh của Đạt đã để lại nghiệp chướng ngăn trở con đường hai người đến với nhau ư?
Uyên lê bước mà trong lòng trống rỗng vô hồn, từng con đường mà Uyên vẫn cùng Đạt dạo qua, sao giờ lại chông chênh đến vậy, từng hàng cây hình như cũng đang chuyển màu, có lẽ bước chân cô liêu của Uyên đang trải bước một mình nên mới thấy nó đơn lẻ đến thế. Cô mỉm cười chua chát. Đâu phải coi thường gì, nhưng quả thật cô bé dân tộc đó có khi còn trẻ tuổi hơn Uyên mà sao rành rẽ quá, nói năng đâu ra đó, đánh đúng vào điểm yếu của Uyên là đa cảm, thương người nhất là lũ trẻ ngây thơ.
Nỗi đau, thà cắt phứt đi, một mình mình hứng chịu, đau một lần còn hơn cứ day dứt cả đời. Đôi mắt cô ráo hoảnh và suy tư về những việc cần làm sắp tới. Mùa mưa sắp qua rồi, mùa khô đang chờ đón, phải chờ đến bao giờ ông Trời mới ban ơn mưa móc cho cô, cho hạnh phúc của cô đây.
Uyên bỗng nở nụ cười tái tê lạnh lẽo đến rùng mình và đi đến quyết định không như ý muốn, chỉ vì phải nghĩ cho “người ta”. Cô sẽ vào Sài Gòn cùng đứa bạn thân hồi đi học. Nó bảo trong này xin việc dễ hơn ngoài đó, nhất là với người có bằng đại học và dày dặn kinh nghiệm như Uyên. Cô đành chia tay miền bắc, tạm biệt những cơn mưa mùa hạ cùng những cơn mưa phùn mùa đông và bao cơn mưa bóng mây thoắt ẩn, thoắt hiện buổi giao mùa mang đến áng cầu vồng đẹp như mộng. Bỏ lại anh với kỉ niệm tình đầu khó quên.
Theo VNE
Bi kịch người đàn bà khát khao làm mẹ
Miền đã không đủ tư cách để làm một người mẹ và cũng không có được diễm phúc đó.
Miền sinh ra ở vùng sơn cước, bố mẹ nghèo lam lũ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Năm cấp 3 đang học dưới trường huyện, mẹ cô bỗng gọi điện thông báo "bố con đã qua đời, chị em con nhanh về còn gặp mặt bố". Miền không kịp xin cô giáo chủ nhiệm mà tất tả tìm lũ em rồi bắt xe về nhìn bố lần cuối.
Gặp được đàn con, bố Miền trút hơi thở cuối cùng than thản. Miền tin là bố đã mãn nguyện bởi mơ ước của ông là các con đều biết chữ, nhưng giờ đứa nào cũng lên cấp 3, không những thế còn nhất nhì trường huyện.
Miền không thể diễn tả được hết niềm vui ngày cô ra thành phố nhập học. Đứng giữa trời Hà Nội, Miền thấy không khí thật ồn ào, náo nhiệt, những chiếc xe hơi bóng loáng chạy qua như trêu ngươi sự tò mò của Miền. Rồi những cô nàng váy ngắn, son phấn lòe loẹt cứ lượn đi qua lại khiến Miền không thể rời mắt.
Hiểu được nỗi cơ cực của mẹ và để có tiền nuôi em, Miền đã phấn đấu học tập thật tốt, ngoài ra cô còn tham gia làm thêm tại căng tin của trường. Vì Miền xinh đẹp nổi bật nên cô được rất nhiều chàng trai chú ý, trong đó có cậu con trai hiệu trưởng trường mà cô đang theo học. Hàng ngày, cứ đến giờ ăn trưa miền lại tất tả ngược xuôi phục vụ cơm nước tại căng tin. Những hôm đó, Thụy - con trai hiệu trưởng lại kéo cả lũ bạn xuống vừa ăn cơm vừa ngắm Miền.
Sau một thời gian hoa, quà theo đuổi, cuối cùng Miền cũng gục ngã trước những lời đường mật của Thụy. Nhưng Miền đâu có ngờ, anh chàng này chỉ là một gã Sở Khanh. Hắn vì lời thách đố của mọi người tán đổ "mỹ nữ xinh đẹp bán cơm" mà lừa gạt sự ngây thơ của Miền. Những cảnh hôn hít của Miền và hắn bị bạn bè trong trường đưa ra đàm tiếu. Miền từ một con bé ngây thơ, trong sáng bỗng dưng nổi tiếng vì hư hỏng. Bà chủ căng tin thấy thế cũng vội vàng cho Miền nghỉ việc vì lý do "không chứa chấp gái hư hỏng, làng chơi".
Gọi điện về nhà, mẹ Miền rối rít hỏi thăm không ngớt lời dặn con "chăm ngoan học tốt", mẹ còn nói "Con là lá bài chủ át của gia đình, là hi vọng để mẹ và em dựa dẫm đó. Cố lên con nhé". Miền nhanh chóng chào mẹ, rồi nức nở khóc. Cô không dám về phòng vì sợ bạn bè chê cười, Miền chỉ biết lang thang trên những con phố. Và rồi, trong lúc đau khổ nhất cô đã gặp Linh, một cô gái xinh đẹp và có cảnh ngộ giống như Miền trước đây. Linh đã đưa Miền vào một quán cafe gần trường, tại đây Miền đã trút lời tâm sự. Linh cũng khóc và đồng cảm với Miền. Hai người hàn huyên rất lâu, trước khi ra về, Linh còn đưa số điện thoại cho Miền, Linh dặn nếu cần giúp đỡ, Miền hãy gọi điện cho Linh.
Như tìm được người bạn tâm giao, từ hôm đó, Miền thường xuyên tìm đến Linh và trút bầu tâm sự. Nắm được điểm yếu của Miền, Linh đã dễ dàng đưa miền vào chốn ăn chơi trụy lạc. Miền từ cô gái chân chất bỗng chốc trở thành một người khác. Với số tiền kiếm được từ những cuộc tình chóng vánh, Miền khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền. Những bạn cùng phòng cũng lờ mờ nhận ra được sự thay đổi đó, càng ngày họ càng tỏ ra e ngại khi nói chuyện với cô. Nhưng Miền cũng chẳng quan tâm tới họ lắm, bởi theo như Linh nói với Miền: "Mày đừng quan tâm tới bọn ranh đó nói gì, nó có cho mày tiền để mày sống như mấy ông đó đâu. Mà có đẹp thì người ta mới để ý, cứ như mấy con phòng mày quả là xấu toàn tập".
Trong một lần đi khách, Miền tự dưng kiệt sức, ngất xỉu và được đưa vào viện. Khi tỉnh dậy, Miền được thông báo là có thai gần 5 tháng, Miền hoảng sợ vì không hay biết gì. Cầu cứu Linh, Miền chỉ nhận được câu trả lời tàn nhẫn. Và cuối cùng sau nhiều ngày suy nghĩ, Miền đã quyết định cho đi đứa con của mình. Bởi trong những ngày nằm viện, Miền nằm cạnh một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con, họ đã nghe câu chuyện ăn năn hối lỗi về cuộc đời của Miền. Họ thương cô và thương cho đứa bé. Khi biết Miền không đủ điều kiện kinh tế, họ đã ngỏ ý "xin" nuôi đứa bé và đưa cho Miền một khoản tiền không nhỏ, sau đó bắt Miền không bao giờ được nhận lại con. Miền nhìn đứa con trai đẹp như thiên thần mà lòng đau như cắt, nhưng cô không đủ tư cách và điều kiện nuôi đứa bé.
Khao khát được làm mẹ thôi thúc Miền âm thầm đi tìm lại đứa con năm xưa (Ảnh minh họa)
Sau lần đó, Miền lại lao vào cuộc sống trụy lạc cho tới lúc ra trường. Không những có tiền nuôi bản thân mà Miền còn có tiền lo cho các em ăn học. Tới ngày ra trường Miền được một "đối tác" chạy cho một suất về làm giáo viên ở tỉnh nhà. Lúc đó, cô quyết định từ bỏ tất cả, Miền tự hứa với bản thân sẽ quên hết và làm lại từ đầu để có một cuộc sống bình yên như bao người phụ nữ khác.
Nhưng với chừng đấy cuộc tình, cùng với những lần đến bênh viện trong đau đớn, Miền đâu có ngờ rằng "cô chẳng thể làm mẹ". Kết hôn ở tuổi 25 nhưng Miền chẳng thể có thiên chức làm mẹ. Và 2 năm sau, chồng Miền cũng cạn kiệt sức lực vì chờ đợi, thêm vào đó khi biết được quá khứ của Miền, dù muốn chấp nhận nhưng anh đã không vượt qua định kiến của gia đình. Hai người ra tòa sau 1 tháng chồng Miền biết được sự thật.
Quá đau khổ, Miền cứ sống lầm lũi, cô già đi trông thấy. Khi bước qua tuổi 30 Miền đã chấp nhận làm vợ lẽ một người đàn ông, trước đây từng là khách của Miền. Chồng thứ hai của Miền có tới 4 người con, nhưng chẳng ai gọi Miền một tiếng mẹ. Dù Miền rất khao khát và nhiều lần gợi ý, dù Miền rất tốt nhưng chúng cũng chỉ gọi Miền là dì.
Khao khát được làm mẹ thôi thúc Miền âm thầm đi tìm lại đứa con năm xưa. Dù đã ngoài 50, nhưng Miền cứ nghĩ mọi việc cứ như ngày hôm qua. Miền đã sinh ra một đứa con, mà cô chưa kịp hỏi người ta sẽ đặt tên nó là gì? Miền đã bật khóc khi biết, con giờ là chàng tiến sỹ trẻ tuổi. Con trai của Miền sống rất hạnh phúc cùng bố mẹ nuôi. Nhiều lần Miền trốn chồng xuống để ngắm con trai, và cô bị người mẹ nuôi bắt gặp khi đứng lấp ló ngoài cổng nhà. Người đàn bà đó nhẹ nhàng khuyên nhủ và cầu xin Miền đừng gặp lại nữa bởi vì đám cưới của con trai Miền sắp diễn ra.
Miền đã không kìm được hạnh phúc và khát khao, Miền quỳ xuống cầu xin người mẹ đó một lần cuối được nhìn thấy con trai trong ngày cưới. Miền đứng khóc mãi cho tới khi con trai và con dâu bước vào nhà thờ làm lễ cầu hôn. Hai chân cô run bần bật không đứng vững vì đau, lẽ ra cô đã có quyền được làm mẹ như bao người khác. Giây phút thiêng liêng khi đọc tên bố mẹ chú rể, Miền đã lao vào và gọi tên con, Miền tự nhận mình là mẹ và kể lại câu chuyện năm xưa, mong con mình tha thứ.
Miền không ngờ, chính mình đã tạo ra một bi kịch, cậu con trai của Miền ban đầu có bất ngờ nhưng rồi trấn tĩnh lại: "Cháu rất cảm thương cho số phận của bác, nhưng cháu nghĩ rằng bác đã nhầm, vì cháu chỉ có một người mẹ và bà ấy đang đứng cạnh cháu đây ạ. Những tháng năm mẹ cháu vất vả, thức khuya dậy sớm chăm cho người con duy hất là cháu đây. Câu chuyện của bác cháu hiểu. Công lao sinh thành của bác cháu hiểu, nhưng bác không nuôi cậu con trai đó dù chỉ một ngày. Bác chỉ sống cho riêng mình... Cháu nghĩ bác chưa đủ tư cách để làm một người mẹ. Cháu tin người con của bác có lẽ cũng chẳng thể chấp nhận được thực tế đó".
Miền đã khóc trong sự đau khổ, bởi lời nói đó chính là sự từ chối, lời mắng nhiếc đến nhân cách của một người mẹ bỏ rơi con. Đúng vậy Miền đã không đủ tư cách để làm một người mẹ và Miền sẽ mãi mãi không có được diễm phúc đó.
Theo VNE
Bạn trai ngủ với gái để trả thù tôi Nghi ngờ tôi lăng nhăng nên anh đã cay cú ngủ với cô gái khác để trả thù tôi. Hơn 2 tháng trời giận nhau, tôi đau khổ khóc lóc lên xuống. Còn anh cay cú vì nghĩ sẽ mất tôi, để rồi giữa lúc "giận quá mất khôn" anh đã làm hại đời một cô gái trong trắng, ngây thơ khác. Giờ...