Cơn mưa hạnh phúc
Trong cơn mê, nó cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được tình cảm chân thành mà hắn dành cho nó. Nó thầm cảm ơn mưa.
Dưới ánh đèn mờ mờ của khu dân cư nghèo xóm chợ, nó lững thững bước ra nơi để xe trên lối đi nhỏ hẹp và ngập nước. Nó ngoảnh đầu nhìn lại ngôi nhà nhỏ xinh đã trở nên quen thuộc với nó một năm nay. Vậy là đã một năm nó dạy kèm cho bé Minh. Nhìn vào số tiền lương dạy kèm cuối cùng, nó nghĩ: ” Phải chi… Nếu là ngày xưa, nó và hắn sẽ cùng…”
Nó nhúng vai rồi trèo lên chiếc xe, đạp lẹ về phía trước trong tiếng cộc cà cộc cạch của cái đĩa xe sắp hết hạn sử dụng.
Trời sắp đổ mưa! Mây đen cứ kéo về ngùn ngụt. Chốc chốc những cơn gió mạnh ùa về làm tóc nó tung bay cùng những chiếc lá me bên đường.
Đạp xe thật nhanh, nó băng băng qua những quán nước, hàng ăn bên vỉa hè, băng qua mấy chú thím, cô cậu đang lui hui dọn hàng. Lòng nó đói cồn cào!
Một giọt, hai giọt, ba giọt… rơi xuống mặt đường làm nó cố chạy nhanh hơn. Nó rất ghét phải bận áo mưa. Nó nghĩ bụng “đạp nhanh tí, biết đâu phía trước không có mưa…”.
Rồi mưa cũng ùa về. Từng hạt mưa đậu trên vai áo, trên cánh tay, gương mặt, thấm vào da thịt và làm dậy lên trong nó cảm giác miên man khó tả. Nó thích mưa, đặt biệt là những cơn mưa đầu mùa.
Dừng xe lại bên đường, rút trong giỏ xách ra cái áo mưa màu xanh nó yêu thích. Một thoáng nghĩ ngợi, nó cuộn tròn áo mưa quanh giỏ xách và mỉm cười thỏa mãn về quyết định của mình. Đã lâu rồi nó không tắm mưa, không được hoà mình vào mưa để nghe mưa thỏ thẻ, thì thầm
Cho xe chạy thật chậm, nhìn từng dòng người đang hối hả trong mưa, lòng nó chơi vơi. Nó ngước mặt về phìa trước để nghe mưa đập, mưa va vào mặt,vào tay, vào tâm hồn nó. Mưa thỏ thẻ, thì thầm rồi ồn ào, xối xả. Mưa làm hiện về trong nó những tin nhắn ngày xưa: ” ngủ bù 2 ngày đã chưa? Hum bữa sao kiu dô lều ngủ không dô. Biết dậy, kiu bà ra cầu ngủ dzới tui…” , “Ghét là đúng ùi, con gái nói ghét là thương muh. Kaka…”, “Đi chơi về còn mệt hok?…”, “… Mai thi ùi, bi giờ ngủ cho no mặt ra, dzậy học bài mau lên…”, ” Hihi. Ăn nhiếu là tui dui rùi…”, “Tối wa ngủ không được… Mấy ngày trước đó thì trằn trọc mãi, người ta nói đúng thúc đêm mới biết đêm dài… một điều gì đó làm tui khó chịu… giờ thì biết được rùi… tại thiếu tn của bà… dui dẻ heng!”… những tin nhắn cứ ồ ạt hiện về .Rồi nó nhớ tới hôm cắm trại, nó ngồi gần hắn, cả đám chơi đánh bài, kể cho nhau nghe biết bao là chiện dzui đến gần sáng. Nó nhớ đến hôm nó làm gãy kính hắn, hắn âm thấm, lặng lẽ cất giấu. Nó nhớ tới nụ cười đó, ánh mắt đó, nhớ tới cái nhíu mày không vui khi nó và chúng bạn ham chơi quá mức… Rồi nó nhớ tới cái hôm cả lớp tổ chức liên hoan hết năm học, hắn chở theo cô bạn nhỏ nhắn, xinh xắn mà lũ bạn nói với nó là bạn gái hắn. Nó nhớ hắn ngồi cạnh nhỏ, rót nước cho nhỏ, cười với nhỏ. Nó nhớ tới hôm đó có con bé lén nhìn hắn giữa đám đông, miệng cười nói vui vẻ mà lòng như đang cào xé. Nó bơ vơ, cô đơn. Bao nhiêu, bao nhiêu hình ảnh cứ ùa về làm mắt nó nhoè dần. Nó nghe nghèn nghẹn nơi cuống họng và nấc lên từng hồi. Giọt mưa lăn tròn trên má nó nóng hổi. Nó thấy mình đau bên ngực trái. Nó muốn được cùng hắn đi dưới mưa, cùng hắn đi ăn mừng ngày nó nhận lương, muốn được ngồi bên hắn, được nghe hắn hát, đựơc nhìn hắn cười… được cảm nhận cảm giác ấm áp, bình yên. Nó muốn được chạy thật nhanh đến bên hắn để nói với hắn một câu: nó đã thích hắn.
…
Mưa rơi! Nỗi nhớ cứ dài theo hạt mưa rơi…
Chiếc xe đạp màu nâu cũ kĩ vẫn đều đều lăn bánh với giọng đọc thỏ thẻ, run run:
“Chiều hôm nay, mưa về trên phố nhỏ
Em ngước nhìn, mắt vươn vấn giọt mưa
Em dẫu biết mưa về làm thương nhớ
Nhưng vẫn chờ những phút mưa qua”.
Rồi cũng chẳng hiểu vì sao, chiếc xe dần tăng tốc. Mặc cho những đợt mưa như quăng, như đập, như tát vào mặt, mặc cho những cơn gió tưởng chừng như có thể hất tung thân hình mảnh mai, nhỏ bé của nó xuống đường bất cứ lúc nào, nó vẫn đạp thật nhanh. Nó cũng chẳng hiểu mình đang làm gì . Nó cứ đi, cứ đi và dừng lại một ngôi nhà nhỏ xinh, nép mình dưới hàng bông giấy đang nhoè đi trong mưa.
Đứng đó, lặng thin!
Có tiếng xe máy lại gần, nó giật mình, kéo chiếc xe nép vào một góc, lặng lẽ nhìn ai đó từ từ khuất dần sau giàn bông giấy. Tim nó đau, lòng nó quặng thắt và đôi mắt đỏ ngầu trên đôi mơi đang run bần bật. Nó nghĩ sao mình ngốc quá. Muốn bên ai đó mà sao cứ lẩn tránh để rồi chiều chiều nhìn mưa lại nhớ, lại thương, để rồi biết bao tin nhắn, bao email không gửi cứ nhiều dần. Nó tự nhủ: “Hãy nhìn cho thật kĩ, thật lâu để rồi ngày mai không được nhớ, không được thương. Bởi lẽ, giờ đây hắn không là của nó”. Nhưng điều đó quả thật không đơn giản. Tình cảm là cái gì đó êm đềm nhưng dữ dội, nhẹ nhàng nhưng cào xé, nó âm thầm nhưng dai dẳng. Nếu theo thời gian, tình yêu cứ được chia đôi, nửa kia mất đi, nửa này còn lại thì cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Bởi lẽ nó chỉ tiến tới 0 mà không bao giờ đạt giá trị đó.
Trong phút chốc, nó giật mình khi phát hiện hắn đứng trước nó tự lúc nào.
- “Bà điên hả? Áo mưa đâu?”
Video đang HOT
Tay cầm dù, tay nắm lấy bàn tay bé xíu đang lạnh cóng, tê buốt vì mưa, hắn lôi nó đi nhưng bất lực. Nó mọc rễ tự bao giờ.
Ôm chầm lấy nó, hắn nói: “Bà đừng như dzậy, Bà dzậy. tui đau lòng lắm”
- “Ông đáng ghét lắm… Sao…sao tui lại thích ông chứ?”
- “Uhm! Bà ngốc lắm. Nhưng tui cũng thích bà rồi.”
Đang còn ngỡ ngàng, hắn nói tiếp: “Linh là bạn thân cấp 3 của Định. Linh muốn giúp Định xác định rõ tình cảm của Minh thôi. Định xin lỗi!”
“Định ác lắm!” Đôi bàn tay yếu ớt , bé nhỏ của nó đập vào lưng hắn rồi nó lịm dần bên bờ vai vững chắc và bàn tay ấm nóng của hắn. Trong cơn mê, nó cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được tình cảm chân thành mà hắn dành cho nó. Nó thầm cảm ơn mưa.
… Ngoài trơi mưa vẫn rơi rơi…
Theo Guu
Chờ mưa gọi cầu vồng
Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần.
- Cái bạn lớp trưởng 12A dễ thương nhỉ? Nghe nói còn học giỏi nữa.
- Thì sao? Lại say nắng nữa hả?
- Không, thấy dễ thương thì tớ khen vậy thôi.
Duy nhìn tôi, lắc đầu kiểu chịu thua rồi lại chăm chú ngồi bấm bấm cái máy tính trước mặt. Tôi chờ đợi một ánh mắt khác, một nét mặt khác của Duy khi tôi khen một người con trai khác trước mặt cậu ấy, nhưng lần nào cũng thế, cậu ấy chỉ thờ ơ.
Duy là bạn tôi, hai đứa thân nhau từ hồi lớp 10. Cậu ấy dễ thương, hòa đồng nhưng cũng khó hiểu, khó nắm bắt như cơn gió thổi bên đồi. Mối quan hệ của chúng tôi ở một điểm lưng chừng, tôi không chỉ coi Duy là một người bạn bình thường, còn cậu ấy cũng quan tâm tôi theo một kiểu đặc biệt, nhưng cậu ấy có thích tôi không thì tôi lại chẳng rõ.
Duy hay mua đồ ăn sáng cho tôi dù tôi luôn có thói quen ăn sáng ở nhà rồi mới đi học. Cậu ấy biết rõ tôi thích uống sữa hương dâu, ăn bánh mì có thật nhiều tương ớt và không bao giờ ăn hành. Tôi thích cách Duy quan tâm mình như thế, nhưng lại giả bộ làm cao, tỏ vẻ không thoải mái:
- Cậu đừng mua đồ ăn cho tớ nữa, tớ ăn sáng ở nhà rồi.
- Cậu gầy vậy, ăn thêm có sao đâu, con gái mập mới xinh.
- Nhưng mà tớ không thích.
Thấy sự khó chịu của tôi trong giọng nói, Duy im lặng, từ hôm đó cậu ấy không mua đồ ăn sáng cho tôi nữa, tôi hụt hẫng và tự trách mình sao cứ phải dối lòng.
Tôi không nhớ mình đã thích Duy từ lúc nào và sao lại thích cậu ấy. Có thể vì Duy luôn biết cách làm tôi cười, làm tôi thấy ấm áp, thoải mái và bình yên. Nhưng thích Duy mà tôi cứ im lặng, cứ giả vờ, cứ chôn giấu những cảm xúc đặc biệt của mình, vì tôi sợ mình sẽ phá vỡ những gì đang có của hai đứa. Rốt cuộc, Duy coi tôi là gì? Tôi muốn biết câu trả lời nhưng vẫn chưa một lần đủ dũng cảm để hỏi Duy điều đó.
* * *
- Mày với Duy sao rồi? Có tiến triển gì chưa?
- Chẳng thế nào cả - Tôi buồn bã nhìn An, cô bạn thân từ ngày còn học lớp lá.
- Mày không thể hiện thì sao người ta biết, mau tấn công đi, mấy tháng nữa là tốt nghiệp rồi đấy.
Tôi trầm tư nhìn ra cửa sổ, không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng. Ừ, mấy tháng nữa là tốt nghiệp.
- Sắp 14/2, hay mày làm quà tặng người ta đi. Mày mà không chủ động là F.A cả đời đó.
- Tao không tặng đâu, thấy ngại làm sao ý, mà tao cũng chẳng khéo tay...
- 14/2 tự làm chocolate tặng là ý nghĩa nhất, tao sẵn sàng làm sư phụ hướng dẫn cho mày, đảm bảo ngon - đẹp - lạ. Ok chưa?
An nháy mắt, tôi thoáng chút phân vân rồi gật đầu đồng ý. Với Duy, tôi đã luôn che giấu tình cảm thật của mình, khi không thể cất lên lời, tôi hiểu, có một nỗi đau đã sâu thêm một chút vào đáy lòng. An nói đúng, có lẽ tôi phải làm điều gì đó.
Hai lần đầu làm chocolate đều bị cháy khét, ngay cả con Rex nhà tôi cũng từ chối không ăn. An thất vọng ghê gớm vì dù sao trong chuyện này nó cũng là sư phụ tôi. Nó an ủi:
- Ừm, chắc chắn lần sau hai ta sẽ thành công, tin tao đi.
- Lần trước mày cũng nói thế - tôi nghi hoặc.
- Nhưng lần này khác mà.
Tôi mắc cười cái vẻ phụng phịu tội nghiệp của An, thật ra tôi không sợ không làm được bánh mà chỉ sợ rằng khi làm được rồi, Duy cũng đã thuộc về người khác...
Học kỳ 2 của năm cuối cấp, lớp tôi ai cũng lo vùi đầu vào học. Duy ngồi ngay trên tôi, cậu ấy thi khối A còn tôi thi khối C nên thành ra trong lớp hai đứa ít nói chuyện với nhau. Mỗi khi gặp câu tích phân khó nhằn, một bài tập hóa nhiều cách giải, Duy sẽ quay sang Trang - cô bạn có má lúm đồng tiền ngồi cùng bàn - thảo luận rất sôi nổi, đôi lúc chẳng thèm ra chơi. Dường như ánh mắt của Duy khi nhìn Trang, có gì đó khác lạ. Tôi bỗng thấy buồn, một nỗi buồn chơi vơi khó hiểu. Vì có lẽ Duy chưa bao giờ biết, có một người ngồi sau, luôn chờ cậu ấy ngoảnh lại...
Tin đồn Duy và Trang là một đôi bắt đầu rộ lên trong lớp. Hai người hay đi học cùng nhau, đi chơi cùng nhau, ăn sáng cũng cùng nhau. Bị mọi người trêu chọc, Duy chỉ cười cho qua, không hề biểu lộ sự phản đối. Nghĩ đến khoảng cách ngày càng xa giữa mình và Duy, về mối quan hệ thân thiết khó hiểu giữa Trang và cậu ấy, tôi chỉ thấy tủi thân, cảm giác như bị Duy bỏ rơi lại một mình. Chỉ là cậu ấy ít nói chuyện với tôi hơn, chỉ là những tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi thưa thớt hơn, và chỉ là, nụ cười cậu ấy dành cho người khác nhiều hơn. "Chỉ là thế thôi mà" tôi tự nhủ, tôi tự trao cho mình hy vọng rằng khi nhận được sô cô la, khi biết được tình cảm của tôi dành cho cậu ấy, mọi chuyện sẽ khác, theo chiều hướng tốt đẹp cho tôi.
14/2, sau nhiều lần khổ công học tập, với sự hướng dẫn nhiệt tình của An và Google, cuối cùng tôi cũng có được những chiếc kẹo sô cô la trắng hình trái tim như ý. Chỉ mình tôi biết Duy thích sô cô la trắng, và chỉ mình tôi biết cậu ấy thích màu thiên thanh - màu mà tôi đã chọn cho hộp quà của mình, vì vậy chắc chắn dù không viết tên nhưng cậu ấy sẽ biết hộp quà đó là của tôi. Lúc đi học, tôi đã để nó trong giỏ xe của Duy, tôi hồi hộp, háo hức, có một chút lo lắng nhưng vẫn mong chờ một điều kì diệu.
Tối valentine, Duy gọi điện rủ tôi đi dạo, giọng cậu ấy nghe có gì đấy hạnh phúc lắm. Tôi nhảy cẫng lên, rồi tất bật kiếm một bộ váy thật đẹp, make up thật xinh trước khi ra ngoài, ba mẹ và cu Bi cứ thắc mắc sao hôm nay tôi lạ thế, rồi cả ba cùng đồng thanh: " à, valentine".
Nhìn thấy tôi, Duy chỉ cười, làm tôi thêm ngượng ngùng. Đi bên cậu ấy, tôi thấy tim mình như đập nhanh hơn một nhịp.
- Trinh này, hôm nay tớ nhận được một hộp sô cô la...
- Ngày này năm nào cậu chẳng nhận được mấy hộp, có gì lạ đâu. Tôi cố giữ vẻ thản nhiên.
- Nhưng đây là hộp sô cô la trắng, và nó...rất có ý nghĩa với tớ...
Tôi nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế sự hồi hộp, lòng thầm mong Duy mau nói nhanh điều cần nói.
- Cậu biết ai tặng nó à? Tôi giả vờ hỏi.
- Ừ...Duy ngập ngừng...là Trang đó. Duy khẽ cười - Chiều nay, sau khi nhận được nó, tớ nói với Trang rằng tớ cũng thích cậu ấy từ lâu rồi.
Chân tôi bỗng đứng sững lại, bàn tay lại run lên, chắc là tôi đã nghe nhầm điều gì đó.
- Sao cơ? Dường như tôi sắp khóc đến nơi.
- Cậu cũng bất ngờ đúng không, chỉ có cậu và Trang biết tớ thích sô cô la trắng, biết tớ thích màu xanh lam, vì vậy khi thấy món quà đó, tớ đã biết ngay là của Trang. Trang thích tớ và tớ cũng vậy. Cậu là người đầu tiên tớ nói điều này đấy vì cậu là bạn thân nhất của tớ...
Tôi quay mặt, im lặng, không dám nhìn vào Duy, mái tóc xù che đi những giọt nước mắt, đôi chân tôi dường như không còn đứng vững. Mọi thứ bỗng chốc đổ vỡ trước mặt tôi, bao yêu thương và hy vọng chợt chảy tan như cây kem sữa trên tay. Tâm trạng rối bời, tôi không thể nghe những gì Duy nói tiếp theo. Sao lại như vậy? Sao lại là Trang? Là tôi cơ mà. Sao cậu ấy không hề nghĩ đến tôi? Tiếng nấc nghẹn ngào bị tôi giữ lại trong cổ họng. "Lần cuối nhé Duy, lần cuối tớ giả vờ mạnh mẽ trước cậu, để cậu không nhìn thấy tớ khóc"...
Tôi thất vọng nhiều, hụt hẫng nhiều rồi khóc nhiều. Mọi thứ chưa kịp bắt đầu đã vội vàng kết thúc. Tôi cứ đứng sau còn Duy chẳng bao giờ ngoảnh lại, tôi hoài ngóng đợi còn cậu ấy cứ thế bước đi. Vì thế, yêu thương của chúng tôi chẳng bao giờ giao nhau trong cuộc đời.
Tôi lảng tránh Duy, bỏ mặc Duy với hạnh phúc của riêng cậu ấy, cho dù Duy có cố gắng kết nối, tôi cũng chỉ làm lơ. Tôi lao đầu vào học để quên đi cảm xúc của chính mình nhưng tôi biết có một khoảng trống vô hình đã chẳng được lấp đầy. Tôi tự hỏi sao cứ mãi khờ khạo giữ hình ảnh Duy trong tim, sao không quên những cảm xúc đặc biệt ấy đi và trở về làm người bạn thân của cậu ấy? Nhiều lúc tôi cũng muốn cười, muốn nói chuyện, muốn trêu đùa giống như ngày xưa, mà sao mỗi lần thấy Duy tôi lại chẳng làm được điều đó...
* * *
Chậu hoa hướng dương Duy tặng tôi vào sinh nhật tuổi 17 đã nở bông, tiếc là tôi lại chẳng dám gọi cậu ấy sang chiêm ngưỡng. Tôi yêu hoa hướng dương mà hướng dương chỉ hướng về phía nắng. Tôi thích Duy, mà yêu thương cậu ấy chỉ dành cho một người... Chợt tôi nhận ra, tôi có thể ôm lấy hoa, ôm lấy cơn say của mình, nhưng không thể nào ôm được trái tim cậu ấy vì con người ta không thể ôm những thứ không thuộc về mình.
Ngày chia tay, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt của từng đứa lớp tôi. Tôi cũng buồn, cũng tiếc nuối một thời áo trắng sắp chỉ còn là kỉ niệm. Trong khi tụi nó ôm nhau khóc trong lớp học, thì tôi lại ngồi khóc một mình ở cuối hành lang lầu 4, không ai thấy sẽ hay hơn, vì tôi luôn cố giả vờ mạnh mẽ như thế.
- Tớ biết ngay là cậu sẽ ở đây mà - Duy chìa tay đưa cho tôi chiếc khăn giấy. Tôi không biết cậu ấy đã đứng ở đó từ lúc nào.
- Cảm ơn cậu. Tôi lí nhí.
Duy và tôi đều im lặng một lúc lâu, không gian yên ắng chỉ có tiếng gió thổi lao xao. Đây là nơi mà tôi và Duy hay đứng ngắm sân trường mỗi lúc ra chơi.
- Trinh à, tớ xin lỗi...
- Sao cậu phải xin lỗi tớ? - Mắt tôi hoen uớt nhìn Duy.
- Vì... vì những lúc cậu buồn, những lúc cậu cần tớ thì tớ lại không quan tâm đến cậu. Chắc cậu giận tớ nhiều lắm nên mới lạnh lùng với tớ trong suốt thời gian qua. Xin lỗi cậu..
- Không, thực ra là... - tôi định nói điều gì đó, nhưng cổ họng không cho tôi thốt lên. Thực ra là... tớ cũng bỏ mặc cậu còn gì...
Duy nhìn tôi, rồi môi cậu nở nụ cười:
- Vậy coi như chúng ta hòa nhé, cậu sẽ luôn là người bạn thân nhất của tớ, hết giận tớ nhé, được không?
Ánh mắt Duy chờ đợi một câu trả lời. Tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt và nói thật nhanh:
- Chiều cà phê bệt nhé, tớ mời, cậu trả tiền, thế thì tớ mới hết giận.
- Chả ai thông minh như cậu - Duy mỉa mai - nhưng mà tớ sẽ đồng ý cả hai tay...
.....
Chúng tôi lại vui vẻ với nhau theo một cách thật nhẹ nhàng. Tôi không rõ Duy có biết tôi thích cậu ấy hay không nhưng giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa bởi tôi biết Duy có thể nhầm lẫn chủ nhân của chiếc hộp sô cô la nhưng yêu thương của cậu ấy sẽ không thể trao nhầm người. Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần. Đã đến lúc tôi để những tình cảm trong veo kia vào ký ức. Tôi đang chờ đợi một ngày trời mưa nào đó, sẽ có một Cầu Vồng khác đem đến cho tôi những sắc màu mới, sắc màu của yêu thương. Và lúc đó sẽ có một chuyện tình mà cả tôi và người ấy cùng viết lên...
Theo Guu
Những giọt nước mắt từ trên trời Sáng hôm sau, nàng kiên nhẫn đặt từng giọt nước lên lòng bàn tay và nhìn vào bên trong. Những giọt pha lê nhỏ bé ấy luôn còn đọng lại một khuôn mặt. Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngồi cùng chồng bên cạnh lò sưởi, Fiammetta chợt hỏi: - Mưa là gì vậy hở anh? Bên ngoài thời tiết thật...