Con mắng bạn NGỐC và DỐT, nữ nhà văn có cách xử lý tinh tế, chốt câu cuối nhẹ nhàng mà hai đứa tâm phục khẩu phục
Sau cuộc nói chuyện đó, thế mà Ri Boi không bao giờ nhắc lại hai từ đó nữa.
Nếu là bạn, bạn sẽ phản ứng thế nào nếu một ngày thấy con chê bai người khác? Mắng con chiếu lệ vài ba câu, tét con một roi cho nhớ hay phớt lờ vì nghĩ con nít thì biết gì? Trên thực tế, thói quen tạo nên tính cách. Với trẻ nhỏ, có những hành vi chưa phù hợp nếu không được người lớn kịp thời định hướng và uốn nắn ngay từ đầu có thể sẽ trở thành thói xấu ảnh hưởng không tốt đến lối suy nghĩ, tư cách con sau này.
Là bà mẹ hai con đang sống tại Hà Nội, đồng thời có nhiều bài viết sâu sắc về quan điểm nuôi dạy con, nhà văn Lê Thanh Ngân đã có cách xử lý “ngay và luôn”, từ lý thuyết suông đến ví dụ cụ thể khi con lỡ chê bạn ngốc và dốt. Chị cho rằng, bọn trẻ có thể chỉ hiểu được nửa phần những gì mình nói thôi nhưng lại cảm nhận được mức độ hệ trọng của vấn đề qua thái độ, giọng điệu, cách truyền đạt rất hùng hồn của mẹ.
Xin được chia sẻ quan điểm đang được nhiều phụ huynh đồng tình này của nữ nhà văn này.
Ri và Boi trong một lần có bạn đến chơi liền mang cờ vua ra đánh. Hai đứa vốn chơi cờ cũng được một thời gian nên nhìn chung cũng nắm chắc đường đi nước bước rồi. Nhưng bạn đến chơi thì chưa từng tiếp xúc với cờ. Thế là mình mới dạy. Thằng bé tiếp thu khá nhanh. Chỉ trong một buổi chiều là nhớ hết các nước đi của các quân cờ nhưng vì mới chơi, còn mải nghĩ xem “quân này đi thế nào, quân kia đi ra sao” nên đâu thể tính toán được gì. Bởi vậy mà trận nào cũng thua. Trong lúc để bọn trẻ con tự chơi với nhau, mình làm việc của mình thì tự nhiên nghe thấy Ri – Boi bảo bạn “ngốc” và “dốt”.
Ngay lập tức, mình sang bắt hai đứa xin lỗi bạn. Đợi lúc cậu bé kia về, Ri Boi bị mẹ phạt đứng úp mặt vào tường 15 phút chỉ vì lỡ mồm chê bạn ngốc và dốt. Đây là điều mình tối kị nhất trong các loại kị. Đứng phạt xong mình mới gọi hai đứa ra nói chuyện nghiêm túc. Cho hai đứa vào một phòng, đóng tất cả các cửa lại chỉ có 3 mẹ con. Khỏi phải nói hai đứa giật mình thon thót, sợ xanh mắt mèo. Đầu tiên còn lơ ngơ không hiểu sao mẹ lại nổi giận.
Mình hỏi:
- Tại sao hai đứa chê bạn ngốc và dốt? Ri nói trước đi!
Ri lí nhí bảo:
- Dạ, thưa mẹ vì con thấy bạn ấy toàn đi sai nước xong lại đòi đánh lại. Bạn ấy toàn đánh bừa mà không có quân bảo vệ phía sau. (Mỗi lần thấy mẹ nghiêm túc là Ri lại auto Dạ Thưa Mẹ – giống lúc mẹ dạy học)
Boi thấy thế cũng nói chen vào:
- Đúng rồi, toàn đòi đánh lại. Chơi cờ ai được đánh lại chị nhỉ?
Mình bảo:
- Không biết Ri có nhớ đến những ngày đầu tiên Ri học cờ không? Nguyên một ngày đầu tiên Ri chỉ học cách đi của quân tốt. Ngày thứ hai, được học cách đi của quân xe. Đến ngày thứ ba, thấy Ri tiếp thu tốt, mẹ mới cho Ri học nước đi của tất cả các quân. Suốt một tháng đầu, con chơi cờ cũng thua liên tiếp. Sau này, khi đã nhớ hết luật chơi, biết được vài thế cờ, biết cách chiếu tướng… con mới bắt đầu thắng em Boi, thắng anh T, thắng chị M. Đó là còn chưa kể đến, các anh chị cũng nhường con vài phần.
Quay trở lại vụ việc vừa rồi. Bạn Bin chưa từng biết chơi cờ, vậy mà trong một buổi chiều được mẹ dạy, bạn ấy đã có thể thuộc được luật chơi dù không thuần thục. Chứng tỏ, bạn ấy cũng rất thông minh, trí nhớ tốt. Con đem trình độ cả năm so với người mới học cờ trong một buổi chiều, tự bản thân con có thấy thoả đáng không?
- Dạ thưa mẹ, không ạ.
- Boi thấy sao?
-Không ạ… nhưng bạn ấy dốt thật mà, tướng ở ngay trước mặt mà cũng không nhìn thấy để chiếu, trong khi con đã nhường rồi.
Video đang HOT
Ri và Boi.
-Vậy mẹ hỏi hai đứa này. Hai đứa đã biết đọc biết viết giỏi như bạn ấy chưa? Bin 5 tuổi đã biết đọc, bây giờ thì viết rất đẹp. Bin vẽ cũng đẹp nữa, khắp nhà bạn ấy treo toàn tranh thôi. Hồi còn học mầm non, bức tranh của Bin vẽ mang đấu giá từ thiện ở trường bán được 1 triệu đồng để góp vào quỹ ủng hộ xây trường cho các bạn nhỏ miền núi. Cứ cho là Bin chơi cờ kém đi nhưng Bin lại vẽ đẹp hơn con, viết đẹp hơn con.
Con người chúng ta chính là như vậy. Có người thì giỏi toán nhưng lại kém tiếng Việt. Có người giỏi mỹ thuật lại kém toán. Có người hát rất hay, múa rất dẻo nhưng lại chẳng giỏi toán cũng chẳng giỏi tiếng Việt. Con chơi cờ chưa phải là giỏi, chỉ là tạm thời có lợi thế hơn bạn thôi vì con được làm quen với cờ trước bạn. Trận thắng đó, không thể đánh giá con giỏi được cũng chẳng thể kết luận bạn kém được.
Hai đứa im re, nhìn nhau không nói câu nào. Mẹ đợi cho hai đứa ngấm ngấm rồi mới nói tiếp:
- Chê người khác ngốc và dốt là điều cấm kị nhất mà mẹ bắt buộc Ri và Boi phải ghi nhớ. Nhất định không được quên. Khi con chê người khác dốt nghĩa là con đã làm tổn thương họ. Mẹ hỏi Boi, Boi có thích mẹ chê Boi dốt không?
- Khồng!
- Ri thì sao?
- Không ạ!
- Mẹ có bao giờ chê hai đứa như vậy chưa?
- Chưa ạ. Mẹ thỉnh thoảng chỉ quát hơi to thôi, nhưng con vẫn yêu mẹ.
- Điều mà con không thích người khác làm với mình cũng chính là điều mà con không nên làm với người khác. Con hiểu chứ?
- Con hiểu rồi!
- Tiếp nữa, khi con chê người khác, cũng đồng nghĩa với việc con đang gây áp lực cho chính bản thân con. Người con cần chiến thắng chính là bản thân mình đó. Khi ý nghĩ tự cao, tự đại le lói lên trong đầu, hãy ngay lập tức dìm nó xuống. Đừng bao giờ nghĩ mình đã giỏi, mà nghĩ mình giỏi hơn người khác thì càng không. Hãy làm tốt việc của mình và đừng đánh giá người khác bằng điểm yếu của họ. Hai đứa nhớ lời mẹ dặn chưa?
-Vâng, con nhớ rồi ạ. (Ri)
- Còn nữa này. Khi con nhận định một ai đó kém, ngốc, dốt… tự nhiên con sẽ chủ quan với họ. Con trở nên tự cao, tự đại, ngủ quên trên chiến thắng. Không muốn cố gắng nỗ lực thêm nữa vì con nghĩ con đã quá giỏi rồi. Con hoàn toàn không biết rằng, ngoài kia còn rất nhiều người giỏi hơn con gấp trăm lần chỉ bởi vì con chưa có cơ hội được gặp họ. Thế là trình độ của con cứ giậm chân tại chỗ, không khá hơn được.
Trong trường hợp bạn đó là người chăm chỉ, cần cù và siêng năng, sớm hay muộn bạn ấy sẽ vượt qua con thôi. Bởi vậy, mẹ nhắc lại, KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC PHÉP ĐI CHÊ NGƯỜI KHÁC DỐT HAY NGỐC. Mang điểm mạnh của bản thân đi so sánh với điểm yếu của người khác là không công bằng. Hai đứa hiểu những gì mẹ nói không?
- Con hiểu rồi ạ.
- Vậy từ giờ có còn đi chê người khác dốt với ngốc không?
- Không ạ!
- Tốt lắm. Mẹ biết hai đứa là những em bé rất hiểu chuyện. Mẹ chưa từng dạy hai đứa nói những từ đó. Chắc là hai đứa nghe thấy ai nói vậy với mình à?
- Vâng, vì em X hay nói với con thế khi con chơi game thua em ấy. Game đó con cũng mới chơi lần đầu nên không biết chơi.
- Cả bà nữa. Bà cũng hay nói thế! – Boi góp lời.
- À, vậy mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ không cấm con chơi với ai cả nhưng khi con chơi với bạn, những điều gì tốt của bạn thì con nên học hỏi, còn những điều gì không tốt, hãy góp ý với bạn, nhất định không được học theo. Lúc con bị X chê dốt, có phải con khó chịu lắm không?
- Vâng.
- Khi bản thân thấy khó chịu khi bị nói như vậy, thì đừng đi làm điều tương tự với người khác nhé. Hoặc nếu như X quá nhiều lần nói con như vậy, con cảm thấy không thoải mái khi chơi với X, con có thể chọn cách tạm thời không chơi với X nữa. Như vậy, con sẽ không còn thấy khó chịu. Con hoàn toàn có quyền lựa chọn chơi và không chơi với ai mà. Coi thường, chê bai, tấn công, công kích người khác có thể còn khiến người ta ôm hận trong lòng, thù ghét mình, tìm cách đối đầu với mình.
Có những điều mẹ nói, hai đứa hiện tại chưa thể hiểu hết được, nhưng nghe nhiều, sau này lớn lên ắt sẽ thấm thía. “Khiêm tốn bao nhiêu cũng không đủ, tự kiêu một chút cũng là thừa”. Từ giờ phải học thuộc hai câu đó. Thỉnh thoảng phải đọc lại để nhắc nhở bản thân!
- Đọc lại mẹ nghe xem. “Khiêm tốn bao nhiêu cũng không đủ. Tự kiêu một chút cũng là thừa”. Nào Boi đọc đi!
- Khiêm tốn là đủ. Tự kiêu là thừa.
- Khiêm tốn bao nhiêu thì đủ. Tự kiêu bao nhiêu thì thừa… (???)
- Mẹ hỏi hai đứa nhé. Mẹ yêu gì nhất trên đời?
- Là con và chị Ri.
- Con và em Boi.
- Đúng vậy. Hai đứa nhất định phải trở thành người tốt nghe chưa…
Sau cuộc nói chuyện đó, thế mà Ri Boi không bao giờ nhắc lại hai từ đó nữa thật.
"Ánh mắt cầu cứu của bé gái trong chiếc quần jean cùng tiếng gào khóc khi bị mẹ nhuộm tóc" và câu hỏi của nữ nhà văn: Tại sao họ cứ phải bắt con chịu cảm giác đó?
Nếu thực sự muốn tốt cho con trẻ, hãy làm cho chúng những gì mà chúng cần chứ không phải những gì mà bố mẹ cần.
Bố mẹ nào cũng muốn con mình được xinh đẹp nổi bật, nhận những ánh mắt lời khen ngưỡng mộ. Thế nhưng, ranh giới giữa việc giúp con chỉn chu, gọn gàng và ăn diện quá mức mà không nghĩ tới cảm nhận của con trẻ đôi khi rất mong manh. Có người biết con không thoải mái, con khó chịu, nhưng vì sở thích của mẹ, vì thể hiện sĩ diện và bộ mặt của gia đình nên cứ... mặc kệ.
Câu chuyện dưới đây từ nhà văn Lê Thanh Ngân, đồng thời là một bà mẹ hai con đang sống tại Hà Nội về vấn đề nói trên đang được nhiều người đồng tình và chia sẻ.
Nhà văn Lê Thanh Ngân.
Trong một lần đón Suboi ở trường, mình bắt gặp một bé gái học cùng lớp Boi đang lúi húi trong nhà vệ sinh vì không tài nào cởi được chiếc cúc quần jean bó sát mà em bé đang mặc. Thấy vậy, mình mới chạy vào hỗ trợ một tay. Sau một hồi loay hoay thì vấn đề cũng được giải quyết.
Theo lời kể của mẹ mình (khi đó là giáo viên của lớp), em bé là con của một gia đình có điều kiện khá giả, bố mẹ em bé đều là những người chơi hệ sành điệu bậc nhất trong nhóm những phụ huynh giàu có của trường. Ngày nào em bé cũng đến trường với những bộ trang phục được mix vô cùng chỉn chu, có khi cả hai tuần không thấy trùng lặp mẫu mã.
Chỉ có điều, gu thời trang của mẹ bé thường ưu tiên cho những chiếc quần jean bó sát nên dù trông rất đẹp mắt nhưng lại khiến em bé thực sự rất khó chịu mỗi khi đến trường. Em bé không thể tự mình đi vệ sinh mà phải có sự hỗ trợ của cô giáo để cởi quần. Ngay cả trong lúc ngủ, bé cũng không thể yên giấc do chiếc quần bó sát gây cảm giác ngứa ngáy và nóng nực.
Lại có lần đi gội đầu ở tiệm, mình chứng kiến cảnh một bà mẹ đang ra sức dỗ dành một em bé mới chỉ khoảng 2 tuổi để bé chịu hợp tác ngồi yên cho cô chủ tiệm bôi thuốc nhuộm lên đầu. Nhưng càng dỗ dành, em bé càng gào khóc to hơn. Cuối cùng người mẹ phải chuyển sang chiến thuật quát tháo và cưỡng chế bằng cách ghì chặt em bé vào lòng. Thực sự, cảnh tượng đó khiến mình bị ám ảnh. Nhìn bé khóc giãy nảy lên đến bản thân mình không phải là mẹ mà còn xót hết ruột gan, mình mới bảo:
- Ôi em ơi. Chị nghe nói hình như thuốc nhuộm không tốt cho trẻ con đâu. Có sợ em bé bị xót da đầu không em? Mình là người lớn mà mỗi lần nhuộm tóc còn sợ ấy.
"Tóc vàng nó mới tây. Để tóc đen trông quê bỏ xừ ra". (Anh minh họa)
Người mẹ nọ thấy mình bảo vậy liền phản ứng:
- Ôi giời, không sao đâu chị. Có một tí thôi ấy mà. Bôi thuốc vẫn cách chân tóc 1cm, có chạm vào da đầu đâu. Nó khóc là do nó ăn vạ thế đấy. Con em, em hiểu hơn chị.
Nói đoạn bạn ấy quay sang quát con to hơn:
- Ngồi yên nào. Nhuộm cho cái tóc cho xinh không sướng thì thôi còn ăn vạ gì! Tóc vàng nó mới tây. Để tóc đen trông quê bỏ xừ ra.
Nghe bạn ấy nói vậy thì thực sự mình cứng họng không dám đáp lại thêm lời nào. Chỉ lẳng lặng nằm nhắm mắt giả như không nhìn thấy. Cũng từ hai sự việc đó, mình cứ nghĩ mãi về những bậc phụ huynh kia. Về cách mà họ thể hiện tình yêu với con mình.
Tình yêu kiểu như vậy, liệu có đáng sợ quá không?
Nhà văn Lê Thanh Ngân
"Trẻ con vốn dĩ không mấy quan tâm đến những bộ trang phục chúng mặc, đôi giày chúng đi, kiểu tóc chúng buộc. Tất cả những gì mà chúng cần là một bộ trang phục ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè và phải đảm bảo tiêu chí thoải mái."
Điều quan trọng nhất đối với một đứa trẻ khi đến trường là gì? Là học cách tự lập, học cách hoà mình vào tập thể, học cách thích nghi với môi trường có tính kỷ luật, học và khám phá những điều mới lạ ngoài phạm vi gia đình. Tự lập, vận động, khám phá ấy mới chính là những gì mà một đứa trẻ cần khi đến trường chứ không phải một bộ trang phục thời trang rườm rà, bó sát đến nỗi chỉ ngồi không cũng thấy mệt mỏi và khó chịu.
Ánh mắt cầu cứu của bé gái trong nhà vệ sinh với chiếc quần jean và tiếng gào khóc của em bé khi bị mẹ cưỡng chế nhuộm tóc thực sự khiến mình không thể quên được.
Một chiếc quần jean bó sát, một mái tóc xoăn vàng... chỉ thoả mãn được con mắt của cha mẹ nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì với đứa con bé bỏng của họ. Thậm chí, nó còn khiến chúng khó chịu, đau đớn và sợ hãi.
Vậy thì tại sao họ cứ nhất định phải bắt con cái chịu cảm giác đó? Để nhận được những lời khen tặng của người khác ư? Nếu những lời khen có giá trị tới như vậy thì sẽ ra sao nếu con cái họ không xinh xắn, giỏi giang như sự kỳ vọng của cha mẹ nó?
Một bộ quần áo dù không được thời trang, không làm đẹp lòng cha mẹ nhưng em bé có thể tự mình đi vệ sinh tại lớp, chạy nhảy nô đùa thoải mái mà không khó chịu, ngủ một giấc thông trưa ngon lành chẳng còn ngứa ngáy. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Các cha mẹ à, làm cha mẹ thực sự là một việc rất khó. Khó ở chỗ chúng ta dù là người sinh ra con, nhưng lại không thể sống hộ con. Mang con đến cuộc đời nhưng lại không được sở hữu con. Bởi vậy, nếu thực sự muốn tốt cho con trẻ, hãy làm cho chúng những gì mà chúng cần chứ không phải những gì mà bố mẹ cần.
Nguyễn Hằng My - Đọc truyện ngôn tình Việt Nam không thể không nhắc đến Nguyễn Hằng My sinh năm 19xx, thuộc số ít nữ tác giả trẻ được đánh giá cao về khả năng viết các tiểu thuyết, mẩu truyện ngôn tình tiêu biểu như Thanh xuân - tớ vì cậu mà lỡ mất, Anh có thích Paris không?... Và mới nhất, Nguyễn Hằng My đã tiếp tục hành trình "cầm bút" của mình cho ra mắt...