Còn mãi nơi đây một tình yêu
Anh ra đi đã mang theo hết những vui buồn và những ước mơ hạnh phúc của em.
Bảy năm rồi và cũng có thể nói là hơn thế nữa anh nhỉ. Lúc đó anh chỉ xem em là bạn và cũng có thể là hơn một chút tình bạn bởi em là kẻ đến sau. Bao năm qua tình yêu em dành cho anh vẫn không phai nhạt.
Nhiều năm cách xa anh và em mỗi người một nơi, đầu năm 2010 mình đã hội ngộ tại quê nhà, qua bao tháng ngày gặp nhau và bên nhau em mới biết anh cũng yêu em, nhưng em sợ mình là người phá vỡ cuộc tình của anh và người con gái kia nên em cứ rụt rè im lặng. Tin vui cho em là anh và người ấy đã chia tay, anh bảo với em thế, nhưng trong lòng em vẫn sợ rồi một ngày nào đó em sẽ mất anh một lần nữa, và gia đình em chẳng hề muốn cho em quen anh nên em cứ mập mờ trong tình cảm dành cho anh.
Tình yêu chúng mình thật trong sáng và rất đỗi hồn nhiên, quen nhau lâu mà anh và em chỉ dừng ở những cái nắm tay, chưa một lần anh và em hôn nhau, nhưng tình cảm của anh và em đều vui và hạnh phúc.
Anh gọi em là bà xã còn em gọi anh là ông xã. Anh và em rất vui vẻ khi bên nhau, nhưng đôi lúc em cũng hay giận anh vì ghen (cũng tại vì anh quá đẹp trai đó mà). Giận nhau em không điện thoại cho anh là lại nhớ và anh thì rất đỗi hiền lành nên khó làm cho em giận anh lâu được.
Và có lần anh hỏi em “ Thế em muốn anh gọi em là bà xã đến khi nào?”. Em cười và bảo rằng “ Đến khi nào anh không muốn gọi nữa thì thôi”. Anh đã mỉm cười và hứa như lời nói của em.
Qua những tháng ngày yêu nhau em có gợi ý về anh với gia đình, nhưng có lẽ gia đình em không muốn cho em quen anh. Không phải là vì anh thế này thế nọ, mà là vì em, vì gia đình muốn em đi nước ngoài chứ không muốn cho em quen người ở cùng quê. Anh rất đẹp trai và hiền lành, gia đình lại là gia đình có truyền thống em rất tự hào về anh, nhưng vì gia đình em không chịu nên đã làm cho em ngày càng lạnh lùng với anh.
Anh à, không phải vì hết yêu anh mà em lạnh lùng với anh đâu, vì em sợ lỡ một ngày nào đó em có giấy tờ đi nước ngoài thì lúc ấy em không biết nói với anh thế nào. Và không biết lúc ấy em có thể rời bỏ anh mà đi được không. Lúc anh mở lời muốn đến nhà em, em đã hoảng hốt và né tránh. Em chưa bao giờ đưa một người con trai nào về nhà, và nếu đưa một ai đó về nhà là đồng nghĩa em đã thông báo cho gia đình biết em sẽ không đi nước ngoài, như thế là làm cho gia đình em buồn… nên em đã lấy cớ và hẹn ngày nào đó sẽ đưa anh về.
Một ngày khi anh bảo là đi công tác ở Nha Trang và hẹn ngày sẽ về với em. Em đợi anh trong ngày mà anh nói sẽ về, nhưng ngày đó anh đã không về được vì trời mưa. Em điện thoại thì em gái anh bảo là anh đã ngủ và ngày mai anh sẽ về với em thôi, em cúp máy đi ngủ vì biết anh được bình yên.
Sáng sớm em còn trốn mình trong chăn ấm vì tiết trời rất lạnh, điện thoại bàn nhà em reng reng và chị gái của em bắt máy. Dù nằm đó nhưng em vẫn nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của chị và người bên đường dây kia, câu nói mà em nghe được từ chị em không đầu và cũng không đuôi là “ Sao! Ai chết, Mai à! Mà sao lại chết…” chưa kịp nghe hết câu chuyện em đã vội chui ra khỏi chăn ấm. Em vội hỏi chị em ai là người gọi đến, chị nói là chị hai gọi và bảo là anh đã chết vì tai nạn. Lúc ấy tim em dường như chẳng còn đập nữa và tay chân em run lên vì sợ hãi, dù nghe tin dữ như thế nhưng em vẫn không tin đó là sự thật. Em vội vàng lấy xe chạy ra nhà anh, con đường đến nhà anh thường ngày vẫn ngắn đối với em nhưng hôm nay sao con đường này dài quá chạy mãi mà sao vẫn chưa tới. Em đi dưới trời mưa phùn, mưa thì ít mà sao nước mắt của em chảy nhiều đến thế…
Đến nhà anh em nhìn thấy rất đông người, lúc ấy tim em đập mạnh lên vì sợ. Em bước từng bước rụt rè như những lúc em vẫn thường đến nhà anh vậy. Anh nằm bất động nơi đó, khuôn mặt hiền lành của anh trắng bệch… rồi em chạy nhanh đến bên anh, nhưng em không dám nhìn vì nó quá tàn nhẫn đối với em, em đã khóc một cách uất nghẹn. Tim em lúc ấy dường như cũng ngừng đập theo anh, gia đình anh bảo em vào nhìn anh lần cuối để anh ra đi thanh thản. Làm sao em có thể nhìn anh mà gọi đó là lần cuối được chứ, em đã bước đến bên anh nhưng lại không dám chạm vào người anh. Em đã không đủ can đảm để nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh lần cuối vì em sợ. Em sợ đôi bàn tay lạnh giá ấy sẽ ám ảnh em mãi nên em chỉ đứng nhìn anh rồi khóc…
Video đang HOT
Ở nơi thiên đường em mong anh được thanh thản và luôn mỉm cười (Ảnh minh họa)
Ngày đưa tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng, cũng là ngày em muốn cùng anh đi mãi. Trên đường đến nơi chôn cất anh em thấy bầu trời như đóng sập cửa của sự sống, mưa làm cho ai cũng có thể buồn và khóc theo. Anh ra đi quá bất ngờ. Lúc đưa linh cữu anh xuống huyệt em đã gào thét và muốn nhảy xuống cùng với anh nhưng đã bị mọi người ngăn lại. Em uất nghẹn trách anh và trách chính bản thân mình. Em trách anh vì đã hứa trở về với em ngày hôm đó vậy mà ngày trở về không phải là một Phan Xuân Mai biết cười biết nói, biết làm cho em cười và thích ghẹo chọc em. Còn nữa anh đã hứa là sẽ gọi em là “bà xã” cho đến hết cuộc đời mà, vậy sao em chưa cho phép mà anh đã dám bỏ em đi. Em tự trách mình đã không dành tình yêu trọn vẹn cho anh và không yêu quý trọng anh nhiều hơn những lúc còn có anh bên cạnh. Giá em chịu đưa anh về ra mắt thì em đã không nuối tiếc đến ngày hôm nay.
… Anh biết không! Em đã chìm đắm trong nước mắt hơn ba tháng trời từ ngày anh ra đi. Hàng ngày khi màn đêm buông xuống em đã mơ thấy anh trở về vẫn là anh ngày nào nhưng dường như ánh mắt của anh đang nhìn em một cách hờn dỗi và oán trách. Em rất sợ, nhưng em buồn nhiều hơn vì khi tỉnh dậy em không thấy anh đâu nữa… Tối nào em cũng muốn ngủ sớm để được gặp anh dù là trong giấc mơ, rồi tối nào em cũng khóc và đi ngủ từ rất sớm. Em chui vào góc riêng của mình để lấy di ảnh của anh ra mà trò chuyện cùng với anh. Không biết lúc ấy anh có nghe những lời nói của em không nữa!
Và mỗi ngày em đều ra nhà anh để thắp nhang và trò chuyện an ủi gia đình anh. Anh biết không gia đình rất quý em, họ rất vui vì nghĩ rằng anh đã chọn không lầm người, nhưng tiếc thay giờ chẳng còn anh nữa. Em đã nói với gia đình dù không còn anh nhưng vẫn còn có em, em sẽ luôn ở bên cạnh họ lúc họ cần, và sẽ mãi thay thế anh để an ủi và chăm sóc gia đình.
Anh biết không lúc anh còn sống mỗi lần ra nhà anh và trở về em thấy rất vui và hạnh phúc. Vậy mà từ ngày anh ra đi cái cảm giác vui và hạnh phúc ấy đã không còn, mà thay vào đó là những giọt nước mắt và sự đau buồn. Đến hôm nay em vẫn không tin là anh đã ra đi và bỏ lại em một mình trên thế gian lạnh lẽo này. Anh ra đi đã mang theo hết những vui buồn và những ước mơ hạnh phúc của em với anh rồi…
Đã gần hai năm ngày anh rời bỏ thế gian này, bỏ gia đình bạn bè và bỏ chính em… để về một nơi xa xôi, nơi mà em chẳng thể nào đến được.
Vậy là những gì mà em lo sợ đã đến, em sợ sẽ mất anh một lần nữa và sẽ chẳng có anh bên cạnh để cùng em đi đến hết cuộc đời, giờ đó là sự thật. Và ước mơ về những áo cưới trắng tinh khôi để cùng anh bước hết suốt cuộc đời này cũng đã theo anh đi mất rồi.
Qua bao buồn đau từ ngày anh ra đi em đã cất bước trở vào lại Sài Gòn. Em muốn tìm một nơi để vùi lắp những quá khứ đau buồn, nhưng vẫn giữ mãi những quá khứ và kỷ niệm đẹp về anh. Và từ ngày đó đã chẳng còn anh nghe em hát và tâm sự nữa, anh là người hiểu em nhất. Anh cười và bảo “ Trông bề ngoài em mạnh mẽ là thế mà sao trong lòng yếu đuối lắm“, em đã cười và bảo rằng “ Không có”!
Anh là người vừa đẹp trai và còn lại hát hay nữa, nhưng anh lại không thích nghe con gái hát và ca sĩ nữ hát. Vậy mà từ ngày nghe em hát anh đã rất thích và chỉ muốn nghe một mình em hát thôi, anh thích nhất là bài hát Không đâu vì quá đau nên mỗi khi buồn em đều hát cho anh nghe bài hát đó. Và những lúc anh buồn anh luôn gọi điện bảo em hát cho anh nghe, có lúc em đang hát thì anh lại ngủ quên bên điện thoại… Anh xấu thật đó!
Đến tận hôm nay em chẳng còn muốn hát cho ai nghe nữa, và bài hát mà em vẫn thường hát cho anh nghe cũng đã theo anh đi mãi rồi. Từ nay cũng chẳng còn ai nghe em hát như anh đã từng nghe, anh biết không giờ bên em lại hiện ra những ký ức về anh, em nhớ nhiều lắm anh à… Em đã hứa với anh là sẽ sống tốt, sống vui vẻ và sẽ tìm một tình yêu mới cho mình để luôn bên cạnh và chăm sóc em thay anh, để nơi thiên đường anh được thanh thản và mỉm cười.
Rồi thời gian trôi qua em chẳng tìm được ai vì chẳng có ai thật lòng với em cả, và em cũng sợ rồi một ngày nào đó họ cũng sẽ bỏ em ra đi cũng như anh bỏ em mà đi vậy!
Em cũng ước mơ về hạnh phúc được ở bên người mình yêu vậy, nhưng khó quá anh ơi. Giờ em phải làm sao đây? Không! Em đã hứa với anh và gia đình anh là em sẽ hạnh phúc dù không có anh bên cạnh, em sẽ làm được. Em biết sẽ rất khó có thể làm được trong một thời gian ngắn, nhưng em sẽ cố gắng anh à! Hãy cho em thời gian rồi em cũng sẽ hạnh phúc thôi mà. Ở nơi thiên đường anh cũng phải giúp em anh nhé!
Anh yêu của em! Một lần nữa hãy cho em được nói lời xin lỗi. Xin lỗi anh vì tất cả, xin anh hãy thứ tha cho em, vì đã không được cùng anh đi đến hết cuối con đường đời anh nhé!
Dù chỉ còn một mình em ở nơi đây và không còn có anh bên cạnh thì em vẫn luôn nghĩ về anh và vẫn gìn giữ lại những kỷ niệm của em và anh. Những kỷ niệm vô cùng bình dị, đẹp và hạnh phúc dù đôi lúc cũng có những nỗi buồn man mác…
Ở nơi thiên đường em mong anh được thanh thản và luôn mỉm cười. Anh biết không! Anh cười đẹp lắm đó, anh mãi mỉm cười anh nhé và em cũng sẽ mãi mỉm cười cùng với anh.
Dù không còn có anh bên cạnh em nữa nhưng em hứa sẽ mãi cười và sẽ mãi hạnh phúc à!
Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu mới chớm nở nhưng chưa thành của em. Dù như thế đối với em nó là tình yêu đẹp nhất đời em. Một tình yêu hồn nhiên và vĩnh cửu mãi mãi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình lỡ cách xa
Một lầ vấp ngã em suy sụp, em không còn là em nữa.
Sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió mùa đông bắc vô tình thổi tung mái tóc ngắn của em. Thế là mùa đông đã về, sao lạnh lẽo vô cùng. Em bước thật chậm trên con đường nhỏ, tai đeo phone, nghe mãi giai điệu của bài hát: "Đành thôi quên lãng".
Giờ này anh đang vui với mái ấm gia đình hay làm gì nhỉ? Còn em, em đang ngồi để nhớ anh. Nhớ lại những phút giây hạnh phúc êm đềm, những ngày em có anh. Nhưng giờ đây mọi thứ đã xa rồi anh nhỉ? Mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm mà thôi...
Em đã mở lòng ra đón nhận yêu thương một lần nữa! Đây rồi hạnh phúc dành cho em, một chút rung động, một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim em.
Cứ vấp ngã đi
Một lần vấp ngã em suy sụp, em không còn là em nữa. Mọi người vẫn nói em có nụ cười như nắng mùa thu dịu nhẹ như cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái. Bấy giờ em vẫn cười nhưng cười để che giấu đi cái con người yếu đuối trong em, cười để tỏ ra mình không sao! Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trưởng thành hơn sẽ lớn hơn và sẽ hạnh phúc hơn sau tất cả những đau khổ và tổn thương mà em đã chịu. Chìm đắm với quá khứ với cái hạnh phúc mà đã tuột khỏi tay. Em vẫn sống vẫn tồn tại theo đúng cái nghĩa của quy luật sinh tồn nhưng em có còn cảm nhận có còn cảm giác gì đâu. Hạnh phúc? Niềm tin? Em không còn thấy nữa!
Một ngày nắng giữa mùa đông
Ngày anh đến nhẹ nhàng như cơn gió đi qua, cho người ta thấy run lên nhận ra rằng mình cần một hơi ấm nhẹ nhàng chứ không dồn dập gấp gáp. Cứ lặng lẽ bên em khi em cần một bờ vai để khóc bỗng kí ức tràn về bất chợt. Bên em khi em chính là bản thân em chứ không còn cái "vỏ ốc" cứng cỏi mà em tự tạo nên cho mình và chui vào. Là em chính em đấy! Cái con người với hai cuộc sống hai tính cách nhưng đồng nhất với nhau. Và anh cái người con trai thứ hai nhìn ra điều này!
Mở lòng ra em đón nhận yêu thương một lần nữa. Đây rồi hạnh phúc dành cho em, một chút rung động, một chút hạnh phúc len lỏi vào trong tim em. Hình như em đang yêu em lại đang vui vì có người quan tâm lo lắng cho em, có người gọi em một cách trừu mến là "em yêu". Em thấy mình thật bé nhỏ trong cái vòng tay ấm áp đó. Những khi cười vu vơ, cái niềm hạnh phúc có trong từng ánh mắt nụ cười. Em lại yêu thương lại quan tâm và chăm sóc cho "anh" thật nhiều. Em sống, em cố gắng, em vượt qua tất cả vì "anh". Vì anh nói " Sẽ luôn bên em dù có khó khăn như thế nào và anh sẽ làm em cười nó hạnh phúc nước mắt sẽ ngưng rơi trên khoé mắt em!", em tin vào điều đấy.
Chúc anh hạnh phúc trên con đường anh đã chọn! (Ảnh minh họa)
Đã có lúc em nghĩ vấp ngã đầu tiên mang lại thật nhiều đau khổ cho em, làm em chết lặng nhưng lúc này đây em cảm ơn những đau khổ và những vấp ngã đó để bây giờ em lại có cơ hội lần nữa - một cơ hội gặp và yêu anh, một cơ hội để được hạnh phúc. Những ngày có anh bên cạnh mình em cảm nhận yêu thương anh dành cho em qua từng lời nói từng hành động từng ánh mắt. Em thầm hứa sẽ yêu anh và bên anh mãi mãi, sẽ là "vợ yêu" của anh. Và em đã và đang cố gắng từng ngày nhưng còn anh?
Dù là vô tình hay cố ý. Nhưng anh à, anh yêu em nhưng anh lại làm em đau. Anh yêu em nhưng không hiểu cho em. Anh yêu nó nhưng anh lại làm em tổn thương rất nhiều! Em đã trách anh vì anh không trân trọng những gì anh đang có đã giận anh vì anh thật ích kỷ rất nhiều cũng đã khóc và tủi thân cũng không ít. Một điều thật lạ là "em vẫn yêu anh-yêu đến da diết", nhưng em cũng đã hiểu ra một điều "Không phải luôn bên cạnh người đó mới là yêu mà chỉ cần đứng từ xa thấy họ vui và hạnh phúc, luôn có họ trong tim là đủ".
Anh không thuộc về em, không còn là của em nữa vậy là em sẽ đi! Đi để anh hạnh phúc đi để không làm anh phải lựa chọn và suy nghĩ. Em lại sẽ về với con người của em khi chưa yêu anh. Em sẽ vẫn tồn tại và sẽ tạo cho mình một cái "vỏ ốc" như trước kia. Em sẽ ẩn mình trong đó và sẽ trở về là em khi mỗi đêm về. Cười và nói...
Một ngày gió mùa
Em tưởng chừng như nổ tung với những kỉ niệm và đau khổ này. Em muốn tìm cho mình một lối thoát cho tất cả. Em cô đơn lạc lõng và trống rỗng...
Em cứ đi đi mà không biết mình đang đi đâu, đi mà trong đầu nó miên man suy nghĩ. Em nhớ về anh! Và rồi...
Em tạm xa những toan tính, suy nghĩ của đời thường, những đau khổ mà nó phải chịu những ngày tháng qua!
Em biết con đường em đi sẽ còn dài lắm, đau khổ em phải chịu cũng còn nhiều lắm, nước mắt của em sẽ vẫn sẽ phải rơi nhưng em hiểu em vẫn sẽ phải đi tiếp vẫn sẽ phải cố gắng vì biết đâu nơi phía cuối con đường, "hạnh phúc dành cho nó đang đợi em". Chỉ có đi tiếp em mới biết được điều gì đang đợi em ở cái bến dừng đấy. Chúc anh hạnh phúc trên con đường anh đã chọn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gái hư giữ chồng Nếu như những bà vợ khác suốt ngày quản lý chồng, chồng về muộn một chút là làm um lên, là gọi điện tối ngày thì Trinh hoàn toàn khác. "Anh bận việc, mình càng rảnh, càng thích, mình càng có thời gian đi chơi." Sự hấp dẫn của gái hư Cuối cùng Trinh đã đồng ý lên xe hoa trong sự nuối...