Con là sự bù đắp cho tuổi thơ cơ cực
Tuổi thơ, tôi mong được gặp ba khi ông đi làm xa rất lâu mới về. Năm 6 tuổi, tôi dần nhận ra sự phản bội, ba bỏ mấy mẹ con theo người khác chứ không như lời mẹ nói.
Những chuỗi ngày dài từ cấp 1 đến cấp 2, tôi nhớ mẹ, thương mẹ da diết. Vì thương con, gắng cho các con học hành nên người, mẹ rời xa anh chị em tôi vào Sài Gòn mưu sinh, ở thuê làm ôsin, đi bán vé số, nuôi người bệnh… Mỗi lần nhận được lá thư cùng tiền mẹ gửi về, chị em tôi ôm thư vào lòng mà khóc. Để gửi được như thế, mẹ chịu nhiều vất vả và lọc lừa nơi phố thị đông người. Những ngày đi học nơi quê nhà, dù có ăn cháo ăn khoai hay nhịn vì thiếu gạo, tôi vẫn vui vì tin vào ngày mai mẹ sẽ về và gia đình lại sum vầy, hạnh phúc. Hy vọng là thế nhưng hồi đó mỗi lần đến lớp tôi hay bị các bạn đánh, trêu ghẹo, ức hiếp; chỉ khi gần đến hè là tôi vui nhất.
ảnh minh họa
Vào hè các bạn rủ nhau đi học thêm, còn tôi xin mẹ được vào Sài Gòn cùng đi làm, đánh giày, bán báo, bán vé số… Dù vất vả và có những lần tôi là nạn nhân của các vụ cướp giật nhưng tối về gạt đi giọt nước mắt, nằm bên cạnh mẹ ở khu ổ chuột mà lòng tôi ấm, nhắm mắt lại tôi vẫn chờ và tin vào một ngày mai tươi sáng.
Video đang HOT
Học hết cấp 2, tôi chuyển hẳn vào Sài Gòn để học tiếp cấp 3, những ngày sống bên mẹ ngày càng ít dần; tôi ở trọ cùng người quen, sau nữa là bạn học, còn mẹ vẫn ở thuê nuôi người già. Mỗi lần nhớ mẹ, tôi đến nhà người ta xin và chờ được gặp, mẹ cũng vậy. Có gì ngon, mẹ đều để dành, khi gặp mới lấy ra ăn cùng con nơi góc cầu thang. Ngày tôi vào đại học, mẹ vui lắm nhưng cũng lo, hai mẹ con đều có niềm tin sẽ vượt qua, ngày mai tươi sáng sẽ về…
Vượt qua tiếp 5 năm gian khó, tôi tốt nghiệp đại học, những tổn thương tâm hồn và thể xác tôi chôn sâu tận đáy lòng. Giờ tôi được mặc quần tây, áo sơ mi hằng ao ước; chuẩn bị hành trang là khát vọng rồi bước ra cửa, bắt đầu hành trình mới. Tâm hồn tôi phong phú nhưng không mơ mộng hão huyền. Điều tôi mong nhất là lo cho mẹ đỡ vất vả, bù đắp lại phần nào những nỗi đau của mẹ. Đi làm theo chuyên ngành, những ngày đầu không tránh khỏi vất vả, nhưng không sao, tôi luôn mỉm cười và bước tiếp. Lúc tôi ra trường, mẹ cũng không còn ở thành phố nữa mà về quê, năm tháng đã lấy đi nhiều sức khỏe của mẹ. Những đồng lương dù ít ỏi của tôi gửi về, mẹ nói không cần đâu nhưng tôi biết trong lòng mẹ vui.
Từ nhỏ tôi đã không có tình cha, những ngày ở bên mẹ cũng không nhiều, lắm lúc cô độc, có khi đêm lạnh tôi nằm trên hè phố, ngủ dưới gầm xe mà mơ về một ngày mai tươi sáng, dù xung quanh là tiếng muỗi và gió lạnh xuyên vào da. Những vất vả ngày nào một phần qua đi, sau 3 năm đi làm, những người bạn chung trọ cũng dần tách riêng, đứa theo dự án, đứa cưới vợ, còn tôi cũng chuyển trọ theo công việc.
Ở gác trọ mới được một năm, một hôm làm về, tôi thấy có người lạ gần bên, cô bé ấy mới chuyển đến ở cùng người bà con. Có những đêm thức khuya, trước hiên nhà tôi ngồi nhìn bâng quơ, chợt bắt gặp cô hàng xóm cũng bâng quơ nhìn. Cô ấy rụt rè, ngại ngùng, tôi hơi bối rối khi cả hai mới làm quen.
Cùng nhau vượt qua những thử thách, hơn một năm sau nhờ trời se duyên, tôi và cô hàng xóm ngày nào trở thành vợ chồng. Một năm sau nữa, vợ sinh cho tôi một nhóc tì. Lúc mới sinh, con bị vàng da, phải chăm sóc đặc biệt. Vợ nhìn con nằm trên máy mà nước mắt cứ chực rơi. Tôi nhìn em và con mà lòng thắt lại, trái tim như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nhờ ân trên và bác sĩ, con tôi khỏe lại sau đó và được về nhà. Bế con trên tay, ôm con vào lòng tôi thầm nói: “Tuổi thơ của ba thiếu những gì thì con chính là sự bù đắp ngọt ngào nhất ba có”. Con đang nằm ngủ trong vòng tay, nhìn vợ, tôi thốt lên: “Anh có một đứa con bằng da bằng thịt em à”. Cô ấy có vẻ ngơ ngác không hiểu nhưng không sao, cô ấy cũng biết tôi đang vui sướng, một cảm giác chưa bao giờ tôi hình dung được đang cuộn nén trong lòng. Một hạnh phúc ngỡ ngàng, vợ biết không?
Đi làm xa về thăm nhà, vợ hầm hầm tức giận đưa cho tôi một sợi tóc rồi bế con bỏ đi
Xếp đồ xong, cô ấy đặt vào tay tôi một sợi tóc rồi địu con, xách đồ đi thẳng ra ngoài.
Tôi và vợ quen nhau qua mai mối. Thời gian tìm hiểu, chúng tôi không được gần nhau vì tôi đi làm xa nhà. Hai đứa chỉ trò chuyện qua điện thoại, thi thoảng tôi về thăm nhà thì mới gặp gỡ.
Sau đám cưới tôi vẫn chưa chuyển về làm gần nhà. Bản thân tôi 1- 2 tháng mới về, vợ ở nhà với bố mẹ chồng. May mắn nửa năm sau đám cưới thì vợ tôi mang thai. Tôi cũng muốn được gần vợ gần con thế nhưng làm xa thu nhập cao hơn, thôi cũng đành vậy. Hiện giờ con trai tôi được 8 tháng tuổi rồi. Vợ tôi đã đi làm lại, con để ở nhà cho mẹ tôi trông giúp.
Hôm qua tôi về thăm nhà, vừa bước vào cửa thì thấy vợ đang hầm hầm tức giận thu dọn đồ đạc. Cuống lên hỏi cô ấy có chuyện gì thì vợ im thin thít chẳng nói chẳng rằng. Xếp đồ xong, cô ấy đặt vào tay tôi một sợi tóc rồi địu con, xách đồ đi thẳng ra ngoài, bảo tôi có gì cứ hỏi mẹ ấy.
Vợ tôi tính tình cứng rắn và quyết liệt lắm. (Ảnh minh họa)
Sau đó tôi mới biết thì ra trong thời gian tôi xa nhà, mẹ tôi thường bóng gió ám chỉ chuyện con tôi không giống bố, nghi ngờ cô ấy ngoại tình. Bình thường vợ vẫn nín nhịn cho qua nhưng hôm đó bà bế cháu đi chơi quanh xóm bị mọi người nói ra nói vào. Về nhà bà thẳng thừng bảo phải đi xét nghiệm ADN con tôi xem có thật sự là cháu của bà hay không.
Vợ tôi không chấp nhận, cho rằng làm vậy là coi thường và thiếu tôn trọng cô ấy. Mẹ tôi lại bảo không có tật giật mình thì sao phải sợ. Kết quả vợ đồng ý kiểm tra ADN con nhưng đồng thời cũng bế con bỏ đi luôn.
Nhìn sợi tóc của con trai trên tay mà tôi không biết phải giải quyết thế nào. Thật lòng tôi cũng nghĩ giống như mẹ, vợ trong sạch thì cần gì phải phản ứng gay gắt như thế. Khi kết quả xét nghiệm ADN rõ ràng ra đấy, nếu thằng bé là con tôi, tôi sẽ xin lỗi vì đã nghi ngờ vợ. Đơn giản vậy thôi mà cô ấy phải khó khăn rồi nâng tầm vấn đề lên.
Mẹ tôi cứ bảo cầm tóc của con đi xét nghiệm ADN đi, đúng là con mình thì tới xin lỗi đón vợ về là được. Nhưng tôi chưa dám làm, tôi sợ một khi làm thật thì sẽ không còn đường cứu vãn. Vợ tôi tính tình cứng rắn và quyết liệt lắm. Theo mọi người tôi phải làm thế nào bây giờ để vẹn cả đôi đường?
(Xin giấu tên)
Chồng đi làm xa nửa năm chẳng về nhà, tôi và mẹ chồng tìm đến thăm thì phải bật khóc khi nhìn bộ dạng của anh Chúng tôi không ai nói ra miệng nhưng trong lòng đều nghĩ đến khả năng anh ấy có người khác ở chỗ làm. Chồng tôi đi làm xa nhà từ khi tôi đang bầu đứa con đầu lòng. Tới giờ con tôi đã được 2 tuổi rồi. Hầu như tháng nào anh cũng về thăm vợ con. Thu nhập của anh cũng khá,...