Con gái tuổi Dần là tội lỗi sao?
Tuổi Dần là tuổi sát chồng… Nếu hai đứa lấy nhau, họ sợ con trai của mình sẽ chết sớm. Hơn nữa, nếu lấy tôi về làm dâu thì tuổi tôi không hợp với gia đình khi bố mẹ anh là tuổi Thân, còn em trai anh là tuổi Hợi, mà Dần Thân Tỵ Hợi là tứ hành xung nên không thể sống trong một nhà được!
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Khi tôi mới học xong lớp 9 đã phải nghỉ học để trang trải cho cuộc sống gia đình. Tôi mong muốn được đi học như bao bạn bè khác nhưng hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn nên phải nhường cho các em tôi học. Thế rồi tôi đã vào Thành phố Hồ Chí Minh làm ăn, lúc đầu tôi đi giúp việ cho nhà chú họ của tôi. Cuộc sống không thuận lợi như tôi mong muốn nên suốt một năm trời, tôi đã khóc ròng rã mỗi khi nghĩ đến thân phận của mình… Cho đến khi gần Tết, tôi xin phép gia đình chú được trở về ăn Tết cùng với gia đình mình!
Ăn tết xong, tôi lại lo đi kiếm tiền để phụ giúp gia đình. Tôi vẫn mong ước mình sẽ được đi học để thoát khỏi cảnh đi giúp việc nhà và bị gia đình chú họ khinh bỉ! Thế rồi, tôi đi làm công nhân may mặc, tôi thăm dò xem có lớp học buổi tối nào không? Và cuối cùng, tôi đã đến Trung tâm giáo dục thường xuyên Quận Gò Vấp để đăng kí một lớp học bổ túc. Vậy là tương lai của tôi không còn tối tăm như trước nữa… mặc dù vừa học vừa làm rất vất vả nhưng tôi vẫn không nản chí, tôi không cho phép mình bỏ học giữa chừng và cam chịu cuộc sống khổ sở, tôi phải học, phải làm được điều gì đó cho bản thân, cho gia đình và cho những con người khinh bỉ tôi phải nhìn tôi bằng một ánh mắt khác!
Mỗi sáng, tôi phải thức dậy từ 5 giờ, rồi đi chợ, nấu cơm ăn sáng và đem cơm đi làm cho đỡ tốn tiền. Tôi đi làm quần quật cả ngày để cho ra nhiều hàng để buổi tối không phải tăng ca và cho kịp giờ về đi học. Hôm nào cũng vậy, cứ đến 10 giờ tối tôi mới về đến nhà… mọi người trong xóm trọ không biết tôi sống ở đây vì chẳng mấy khi họ nhìn thấy tôi cả! Thế là hai năm, ba lớp bổ túc cũng đã trôi qua một cách chóng vánh như thế!
Cứ ngỡ rằng… có được tình yêu của anh là tôi đã tìm được sự bình yên trong cuộc sống!
Lúc này tôi lại nộp hồ sơ để học một lớp trung cấp kế toán. Tôi cảm thấy tương lai của mình đang chờ đợi ở phía trước. Và rồi, tôi cũng xin vào làm thủ kho của một công ty tư nhân, tuy mức lương không cao nhưng cũng đủ cho tôi trang trải cuộc sống khó khăn và cả việc học.
Ở đây, tôi đã gặp và yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy! Anh là tài xế thường xuyên giao hàng cho công ty tôi. Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu lãng mạn và say đắm! Tôi thực sự hạnh phúc khi được sống trong tình yêu hạnh phúc và những bất ngờ nho nhỏ anh mang đến cho tôi!
Anh luôn che chở cho tôi, lo lắng cho tôi mỗi khi tôi ốm đau, không có ai nương tựa, khi tôi phải một thân một mình nơi đất khách quê người. Anh biết tôi là một người con gái mạnh mẽ, chịu thương, chịu khó và biết vượt lên từ chính bản thân mình nên anh rất tôn trọng và yêu thương tôi. Bạn bè tôi cũng khen anh hết lời và mừng cho tôi vì được anh chăm sóc chu đáo và lo lắng cho tôi rất nhiều trong cuộc sống.
Khi anh xác định mối quan hệ lâu dài với tôi, anh đã điện thoại về quê xin phép bố mẹ tôi đàng hoàng, những ngày lễ tết anh cũng đều đặn gọi điện về hỏi thăm gia đình tôi! Tuy mọi người trong gia đình chưa ai biết mặt anh nhưng qua cách nói chuyện chân thành của anh, bố mẹ và anh em tôi ai cũng quý mến anh cả!
Năm anh về quê ăn Tết, anh đã mang hình tôi về cho gia đình anh xem. Mẹ anh thì khen tôi hết lời và mừng vì có được một cô “con dâu” xinh xắn, ngoan hiền như vậy! Nhưng khi anh nói tôi sinh năm Dần thì bố mẹ anh phản đối quyết liệt. Bố mẹ anh quan niệm, tuổi Dần là tuổi sát chồng, họ sợ con trai mình chết sớm. Hơn nữa, nếu lấy con gái tuổi Dần về làm dâu thì không hợp với gia đình khi bố mẹ anh là tuổi Thân, còn em trai anh là tuổi Hợi, mà Dần Thân Tỵ Hợi là tứ hành xung nên không thể sống trong một nhà được! Nếu có cưới nhau thì cũng không cho phép tôi về nhà anh, không chấp nhận tôi là đứa con dâu trong nhà!
Số phận đã ban tặng anh cho tôi, để làm điểm tựa cho cuộc đời tôi…
Cũng vì tình yêu mãnh liệt của chúng tôi dành cho nhau nên chúng tôi động viên nhau sẽ cùng nhau cố gắng, để bố mẹ hiểu được những mong muốn của chúng tôi! Anh điện thoại về cho gia đình để bàn bạc đến đám cưới của hai đứa… nhưng gia đình anh lại phản đối quyết liệt hơn lần trước! Bố mẹ anh bảo dù cho yêu nhau đến mấy cũng không cho lấy nhau, rằng anh lấy ai cũng được chứ không được lấy con gái tuổi Dần.
Có lần, mẹ anh còn gọi điện chửi mắng tôi liên hồi và bảo “Phải tránh xa con trai tôi ra! Đừng có bám riết lấy con trai tôi như vậy là gia đình tôi cám ơn chị nhiều lắm rồi!”. Lúc đó, tôi nghẹn ngào không nói được lên lời… tôi đau khổ khóc lóc suốt mấy ngày ròng rã… Anh thấy tôi như vậy, anh xót xa lắm! Anh hiểu nếu gia đình anh tiếp tục đối xử với tôi như vậy sẽ làm tôi đau khổ rất nhiều.
Khi bố mẹ anh biết chúng tôi vẫn đi lại với nhau nên họ đã bắt anh về quê làm việc để cắt đứt tình cảm của hai chúng tôi! Anh đã năn nỉ gia đình cho anh xuống Sài Gòn để nói chuyện cho tôi hiểu, anh không cưới tôi vì chúng tôi không hợp nhau chứ không phải vì anh phản bội lại tình yêu của tôi dành cho anh bấy lâu nay! Gia đình anh đã bắt anh hứa rằng, xuống đó anh sẽ không được đi lại với tôi nữa… nếu không, anh phải kí vào giấy cam kết, một là chọn gia đình, hai là chọn tôi!
Lúc ấy, tôi lo sợ vô cùng! Tôi sợ sẽ mất anh, sợ người con trai mình yêu thương nhất sẽ rời khỏi cuộc sống của tôi! Anh nói rằng “anh chỉ yêu mỗi mình em mà thôi… nhưng anh cũng không thể cưới em khi bố mẹ anh không đồng ý. Anh bây giờ chỉ biết sống và chờ đợi… mong sao bố mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa mình lấy nhau!”.
Video đang HOT
Tôi biết anh là một người con có hiếu, anh chưa bao giờ làm bố mẹ phải phiền lòng vì mình cả! Nhưng vì yêu tôi, anh luôn thuyết phục bố mẹ để họ đồng ý mối quan hệ của hai chúng tôi!
Tôi không thể bỏ anh trong lúc này được! Hơn nữa, tôi không thể quen ai khác ngoài anh… vì tôi đã trao cái quý giá nhất của người con gái cho anh! Nếu không như vậy thì có lẽ, toi đã không phải đau khổ và dằn vặt lương tâm mình như thế này!
Bây giờ, tôi không biết phải làm sao để vượt qua cái bi kịch của cuộc sống này cả! Chúng tôi vẫn còn yêu và thương nhau lắm… nhưng những quan niệm cổ hủ của bố mẹ anh đã khiến tình yêu của chúng tôi rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này! Tại sao cuộc sống của tôi lại éo le đến thế? Chẳng nhẽ cuộc sống của tôi lúc nào cũng phải sống trong nước mắt sao?
Chẳng nhẽ cuộc sống của tôi lúc nào cũng phải sống trong nước mắt sao?
Tôi đã cố gắng học tập và làm việc để có được sự thành đạt như ngày hôm nay, tôi phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, vất vả của cuộc sống… Số phận đã ban tặng anh cho tôi, để làm điểm tựa cho cuộc đời tôi… nhưng chính gia đình anh đã cướp đi quyền hạnh phúc của tôi và anh!
Mỗi lần anh nói chuyện với tôi về gia đình anh, tôi và anh lại ôm nhau khóc lóc trong sự đau đớn tột cùng! Anh sợ chúng tôi phải xa nhau… nhưng anh cũng sợ gia đình sẽ bỏ rơi tôi nếu như anh không nghe lời họ và cưới tôi làm vợ! Tôi không muốn anh khổ sở, không muốn anh phải cắn rứt lương tâm mình như thế… tôi ngậm ngùi nói lời chia tay anh trong cơn đau khổ tột cùng!
Anh khóc và nghẹn ngào nói lời xin lỗi khi “Anh đã cướp đi đời con gái của em! Anh ân hận lắm! Em hãy tha thứ cho anh nhé!”. Lúc này… tôi òa khóc và ôm anh lần cuối… rồi tôi đau đớn bỏ chạy! Tôi muốn chạy trốn anh vì tôi không muốn nhìn thấy anh nữa… mặc dù tôi biết mình còn yêu anh nhiều lắm!
Tôi không thể nào xóa được hình ảnh của anh trong tâm trí mình… nhưng tôi không biết làm sao để có anh trong cuộc đời mình cả! Liệu còn có cách gì tốt hơn không? Tôi phải làm sao để thoát khỏi bi kịch số phận của cuộc đời mình đây? Chẳng nhẽ… con gái sinh năm Dần là tội lỗi sao ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
NSND Lan Hương: Người đàn bà tuổi Dần hạnh phúc
"Tôi là một người đàn bà tuổi Dần hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nào cũng có giá của nó" - "Em bé Hà Nội", NSND Lan Hương tâm sự.
NSND Lan Hương: "Tôi là người đàn bà tuổi Dần hạnh phúc"!
Tử vi tuổi Dần đã "ứng" vào tôi!
- Chị thấy người tuổi Dần như thế nào?
Mọi người bảo tính cách người tuổi Dần rất mạnh mẽ. Có thể là tôi đẻ cuối năm, cũng "lai" con mèo rồi nên tôi cũng không mạnh mẽ như người tuổi dần, sinh vào đầu năm. Tôi sinh tháng giêng năm 1963 nhưng tuổi âm thì là tháng chạp năm 1962, Nhâm Dần. Khi sinh ra được khoảng mươi ngày thì được thêm 1 tuổi.
- Người tuổi Dần "đáo để" lắm đấy chứ?
Ghê gớm hay không chắc phải để cho người ngoài nhận xét thôi. Tôi chỉ biết là người tuổi Dần rất may mắn. Trong rất nhiều sách khoa học nghiên cứu về tử vi có nói rằng là, người tuổi Dần dám nghĩ dám làm, khi đã làm thì sẽ làm hết mình, chứ không đắn đo nhiều. Nhưng chắc là mình "lai" con mèo một tí, mà mèo thì bạn biết rồi đấy, nhìn trước ngó sau rồi mới làm; cho nên tính mình cũng không được quyết đoán lắm, nhưng mình đã làm là làm đến cùng.
Sách cũng nói rằng cuộc sống của người tuổi Dần có lúc rất thăng hoa nhưng cũng có lúc rơi vào trạng thái trầm cảm. Vì người tuổi dần dễ xúc động, dễ vui, dễ buồn...
- Với những tính cách như vậy thì có vẻ người tuổi Dần sinh ra để làm nghệ thuật?
Tôi nghĩ là tuổi gì cũng có thể làm nghệ thuật được, không riêng gì tuổi Dần. Tôi sinh vào ban đêm, tử vi cũng nói là dễ làm nghệ thuật, dễ lấy chồng và yêu đương sớm. Tuổi Dần vất vả, sống tình cảm, dễ tin người, dễ tha thứ... Nhưng tôi thấy nhiều người không thích tuổi Dần lắm. Biết là mình tuổi Dần nhưng bà ngoại tôi ngày xưa cứ nói chệch đi là tuổi Mão. Lúc bé, tôi cứ nghĩ mình tuổi mèo. Ngay cả giấy tờ tôi vẫn ghi tuổi Mèo.
Có lần tôi vào Sài Gòn làm phim Tình Biển. Đóng cùng Lê Công Tuấn Anh, Quyền Linh, Kim Chi. Một hôm Lê Công Tuấn Anh rủ tôi đi xuống một cái thuyền người ta sắp sửa đi đánh cá. Đúng lúc họ đang uống rượu. Ngồi nói chuyện, người ta mới hỏi tuổi gì, tôi vừa định nói tuổi Dần thì thấy Tuấn Anh véo một cái, tôi im tịt luôn, không nói gì nữa.
Lúc ra tôi mới hỏi Tuấn Anh là sao thế? Tuấn Anh bảo "Chị ơi, trong này người ta kị người tuổi Dần lắm, những người tuổi Dần đều nói chệch tuổi mình đi. Nhất là người miền biển vì họ sợ đi biển không may mắn".
Lan Hương từng mất mấy năm "trầm cảm" vì bặt tin con gái.
- Tử vi tuổi Dần có "ứng" vào chị không?
Có chứ. Đã có những lúc tôi rơi vào trạng thái trầm cảm. Lần stress thứ nhất là năm 16 tuổi, bà ngoại tôi mất. Tôi ở với bà ngoại từ nhỏ, cả nhà luôn khen tôi thông minh, sáng ý... Hai bà cháu kết chặt lấy nhau đến mức có người bảo lấy kim băng mà cài hai bà cháu vào nhau. Cái stress đó kéo dài từ năm 1979 cho đến năm 1981, khi tôi sinh đứa con đầu tiên, stress mới giảm dần. Được vài năm thì lại rơi vào cái stress khác.
Đó là thời gian con gái theo bố nó sang Đức. Mất 4 năm, từ 1990 đến 1994, hầu như không gặp, không có tin tức gì của con nữa. Tạng người tôi vốn mập mạp mà lúc đó gầy lắm, chỉ còn 41kg. Mặc dù lúc đó anh Bình giúp đỡ rất là nhiều, anh cũng tìm đủ mọi cách để tìm con nhưng tôi vẫn bị stress. Năm 1993, ông ấy được sang Nga, cũng nhờ bạn bè tìm cách đưa sang Đức để tìm con nhưng không được. Hồi ấy cũng chưa có điện thoại nên không hỏi được xem con khỏe hay yếu...
Có những lúc cảm tưởng như tuyệt vọng. Mãi đến năm 1994 tôi có điều kiện sang Pháp thì mới tìm đường sang Đức. Ông anh tôi tìm giúp trước địa chỉ của con. Gặp con rồi, tinh thần không còn bị ức chế nữa. Dù trước đó tôi cũng giành được nhiều huy chương vàng nhưng thực sự những điều đó không mang lại niềm vui.
Ví như năm 1990 tôi được Hội Nghệ sỹ trao giải suất sắc nhất với vở Cuộc đời Tôi và tạo ra những luồng dư luận mới về cách diễn. Nó đánh dấu mốc thành công của tôi trên sân khấu nhưng cũng chẳng vui gì. Rồi năm 1991, 1992 được hết giải nọ đến giải kia nhưng vẫn thấy trong lòng trống trải. Nhất là cái hôm nghe Minh Hằng nói "Hương ơi, cái Hạnh nhà Hương, bố nó đưa nó chạy trốn sang Đức rồi". Tôi vẫn cười nói nhưng khi đạp xe về nhà, tôi có cảm giác như mình lê từng bước chân, không biết lối nào về nhà mình nữa.
Khi đó, ông Bình bảo "Em yên tâm, có anh ở bên cạnh thì thế nào cũng sẽ tìm được con". Tôi cũng được an ủi một phần. Tôi nhớ có một lần, ông Bình đi làm phim trong Sài Gòn. Đang đêm ngủ, có một con bé bên hàng xóm mê, hét lên: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con. Con xin mẹ, mẹ đừng bỏ con". Thế là tôi "lồng lộn" lên. Tôi cảm giác như mình phát điên, cầm con dao chém tường loạn hết cả. Gần như là lúc đó tôi bị một cú sốc, stress khủng khiếp.
Sau đó, tôi tự bảo, mình không được thế này, nếu không mình sẽ điên mất, phải bình tĩnh. Có người bảo tôi là, "chị ơi, phải giải tỏa cái đầu đi, nếu không chị điên đấy. Chị đã có một người chồng rất tốt. Chỉ vài ba năm nữa, mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi"... Tôi nghiệm ra rằng, tuổi Dần rất vinh quang nhưng về cuộc sống riêng thì lại lận đận như thế.
Người đàn bà tuổi Dần tự nhận mình: Hạnh phúc!
- Người ta thường nói: Ông Trời mở cho mình cánh cửa này thì sẽ đóng của mình cánh cửa khác. Như chị chẳng hạn, chị là người rất thành công trong sự nghiệp. Nhận nhiều giải thưởng, nhiều huy chương, được phong tặng danh hiệu NSND khi mới 44 tuổi... thì ngược lại, chị lại khá truân chuyên. 2 lần đò, xa con cái... trong khi bản thân chị có vẻ là người sống tình cảm. Không biết bây giờ ngẫm lại, chị có thấy đúng không?
Có lẽ là đúng thật. Các cụ bảo, tuổi Dần mà yêu đương sớm, lấy chồng sớm thì dễ 2 lần đò. Người chồng thứ nhất tới người chồng thứ hai chênh nhau có 5 năm thôi. Tôi yêu từ khi 15 nhưng cũng rất chững chạc chứ không trẻ con đâu. Đó là cái chững chạc của tuổi 15 và người này cũng có gia đình rồi. 18 tuổi thì lấy chồng. Sau chúng tôi chia tay.
Tôi lấy người chồng thứ hai khi đó cũng chỉ mới 24 tuổi. Lấy ông Bình được khoảng 2 năm thì mọi chuyện ổn định hơn, hai vợ chồng ăn nên làm gia. Sự nghiệp thì thành công nhưng ông Trời cũng thử thách tôi quá lớn trong chuyện gia đình. Tôi nghĩ là, tuổi Dần khi gặp cú sock nào thì sẽ không giống như những người tuổi khác, mà sẽ ảnh hưởng rất sâu đậm.
Đạo diễn, Giám đốc Hãng phim truyện I Tất Bình cùng vợ, NSND Lan Hương
- Để nhìn lại những gì đã đi qua, chị có thấy mình là một người đàn bà hạnh phúc?
Tôi là một người đàn bà tuổi Dần hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nào cũng có giá của nó. Không có một ai là suôn sẻ hoàn toàn. Chính vì thế tôi luôn có một niềm tin và hi vọng.
Duyên phận với 2 người đàn bà đối đầu nhau suốt 2 chục năm
- Xin được rẽ sang sự nghiệp chị một chút. Được biết chị đang vào vai Đàm Thái hậu trong phim Trần Thủ Độ. Liệu vai diễn này có tạo ra một hình ảnh Lan Hương mới không?
Tôi nghĩ là có đấy. Nhân vật này mạnh mẽ và ác liệt hơn. Người đàn bà sống trong cung cấm, phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết. Ai thông minh người đó sống. Đó là cuộc đấu tranh sinh tồn. Bà Thái hậu là người rất tàn nhẫn. Thời Lý, dù nhiều người nhu nhược, nhưng Đàm Thái hậu là một người quyết đoán, dám nghĩ dám làm.
Sau khi nhận vai, tôi xuống Đền Đô, khấn Đàm Thái hậu rằng, ai cũng có một thời, dòng họ Lý cũng có một thời oanh liệt mấy trăm năm. Không ai mà được mãi cả, cái gì cũng có nguyên nhân, lý do của nó. Bà hãy phù hộ sao cho con đóng được đúng là bà, suy nghĩ đúng suy nghĩ của bà, dù bà đúng hay sai. Không hiểu duyên phận hay sao, mà tôi được vào vai 2 người phụ nữ đối đầu với nhau suốt hai chục năm dài.
- Chị không sợ người ta nói mình mê tín sao?
Tôi là một người duy tâm. Bây giờ không ai nói đó là chuyện mê tín, nó là khoa học tâm linh. Và con người phải biết duy tâm, phải biết nhìn về tổ tiên.
Nghệ sĩ Lan Hương (vai Đàm hoàng hậu) và Hoàng Dũng (vua Lý Cao Tông) trong Trần Thủ Độ.
- Một kỷ niệm hài hước khi thực hiện phim Trần Thủ Độ?
Tôi đã phải "thửa" một đôi giày rất cao: 15cm. Vì trong phim này, thái hậu rất bệ vệ, mà tôi thì có 1m54 thôi. Nhưng khi bị ngã, đành phải đi cắt lại, còn 12 cm. Thời gian quay ở Huế, có những hôm dậy từ 4 giờ sáng, quay đến 3 giờ... sáng hôm sau mới nghỉ. Giường ngủ của Đàm thái hậu lại đặt đúng ngay điện thờ trong lăng Đồng Khánh; mà mình thì cứ đặt lưng xuống là ngủ, rất êm đềm. Nhất là những lúc chuẩn bị để quay, không có gì làm là ngủ, dễ chịu đến mức ....cứ muốn nằm ở đấy thôi.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng: "Bẩm hoàng hậu, hoàng hậu ... đạo diễn ơi, hoàng hậu ngủ rồi", thì giật mình tỉnh dậy, cứ liên tục như thế thôi. Mà cứ nằm ở đấy là cứ "bay bay" đi rồi lại nghe tiếng có người ... mách đạo diễn.
Theo Bee
Con gái tuổi Dần "cao số"? Chẳng biết niềm tin ngộ nghĩnh này bắt đầu từ lúc nào. "Cao số", dịch nôm na ra có nghĩa là khó lấy chồng. Niềm tin ấy bắt đầu từ bà cố, truyền sang bà ngoại, chuyển sang mẹ, lây sang con. Một quy trình dài dằng dặc như thế làm gì chẳng tạo nên một ấn tượng không dễ nguôi ngoai? Vì...