‘Con đủ hèn hạ để theo mẹ vào ngân hàng không?’
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ đánh anh trai và quay ra mắng chị dâu…
Kể từ hôm đó chị dâu cấm anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, coi như là dằn mặt tôi để lần sau biết mà cư xử. (Ảnh minh họa)
Bố tôi là thầy giáo đã về hưu, nhưng ông vẫn rất khỏe nên thường xuyên đi lên các bản làng xa để dạy chữ cho học trò nghèo. Còn mẹ làm ở phường, cũng đã về hưu, sức khỏe kém hơn bố nên ở nhà chăm sóc con cái. Bố mẹ tôi tuy già, ít khi ở gần nhau nhưng vẫn rất tình cảm. Lần nào đi xa bố cũng viết thư tay về cho mẹ. Gia đình vốn rất hạnh phúc cho tới khi anh trai cưới vợ.
Chị dâu là một người sắc sảo và ăn nói lưu loát nhưng bởi chị quá khôn lanh nên ai cũng sợ sau này anh trai sẽ khổ. Mẹ tôi suy nghĩ vậy thôi chứ không can ngăn gì bởi duyên số ai mà ngăn ép cho được.
Chị là đầu mối bỏ sĩ các mặt hàng thời trang cho các sạp ở chợ, va chạm hàng ngày là điều khó tránh khỏi. Nhưng điều tôi ghét nhất đó là luôn đem chuyện công việc ồn ào về làm ầm trong nhà. Mẹ tôi đã lớn tuổi cần yên tĩnh vậy mà chị lúc nào cũng oang oang biến cái nhà thành cái chợ.
Tôi thì chẳng thể góp ý gì vì hiện tại vẫn ăn bám gia đình, thêm vào đó tiền chi tiêu lặt vặt đều là do anh trai cho. Phụ thuộc kinh tế nên nhiều lúc uất ức lắm cũng chẳng thể lên tiếng. Có lần tôi đi học về muộn, vào nhà thì thấy mẹ vừa cặm cụi nấu cơm vừa dỗ cu Bin khóc, trong khi đó chị dâu vô tư ngồi sơn móng tay trong nhà và nghe điện thoại.
Thấy chướng mắt nên tôi nói chị bế cu Bin để mẹ nấu cơm chứ ai để mẹ làm thế kia. Vậy là chị dâu ném luôn cái kìm xuống sàn nhà, vùng vằng vào bế thằng bé. Kể từ hôm đó chị dâu cấm anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, coi như là dằn mặt tôi để lần sau biết mà cư xử.
Thường thì cơm tối xong chị sẽ là người rửa bát nhưng cứ đợi cả nhà ăn cơm xong là chị ôm lấy thằng bé và làm lơ việc nhà. Có khi chị sai anh trai tôi vào giúp chị, mẹ tôi xót con nên lần nào cũng làm. Đã vậy anh hai tôi không hề có tí phản ứng nào. Có lần cáu quá nên tôi nói anh: “Anh lấy vợ về để làm khổ mẹ hơn hay sao ấy”. Nhưng anh chỉ cười xoà và xoa đầu tôi làm tôi lắm lúc muốn đuổi cả hai người ra ngoài cho rảnh việc.
Mấy hôm trước chiếc xe cũ của tôi lại dở chứng, tôi buồn rầu vứt nó vào nhà kho và đi xe buýt. Sáng chủ nhật mẹ nói muốn cho tôi chiếc xe mới nên hai mẹ con ra ngân hàng rút tiền và đi mua xe.
Thật ra trước giờ tôi không hề biết mẹ lại có rất nhiều tiền trong tài khoản lên tới vài trăm triệu. Tối đó mẹ làm nhiều đồ ăn để rửa xe mới cho tôi. Suốt cả bữa tối, mặt chị dâu cứ bí xị, sầm sì. Chắc chị nghĩ anh trai tôi giấu chị cho tôi tiền mua xe và không tin rằng đây là tiền tiết kiệm của mẹ. Ăn tối xong tôi chở mẹ đi một vòng bằng xe mới, một lúc sau về thì thấy trong nhà quá ồn ào.
Video đang HOT
Chị dâu vừa khóc vừa nói là mất rất nhiều tiền, mà sáng nay chị đi đã khoá tủ cẩn thận rồi. Mẹ tôi thì bảo chị đã tìm kỹ chưa, hay đã đưa tiền hàng cho ai rồi? Chị cứ lắc đầu và than vãn bốn chục triệu chứ có ít đâu sao mà không nhớ được. Anh trai tôi chắc khó khăn lắm mới mở miệng hỏi mẹ: “Hồi sáng mẹ lấy tiền đâu mua xe cho em vậy? Mẹ có lấy tiền của vợ con không?”. Khỏi phải nói mẹ tôi đã giận dữ như thế nào.
Giá như anh trai tôi biết điều hơn một tí thì tốt biết mấy. (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tát anh thật đau: “Nuôi mày lớn từng này mày thấy tao đã ăn cắp của ai một đồng chưa? Giờ mày lại đổ oan cho tao như thế? Chúng mày tưởng có mỗi chúng mày có tiền thôi hả? Chẳng lẽ bà già như tao hơn 50 năm không gom được vài đồng mua xe cho con cái?”. Anh trai không nói gì nữa, xấu hổ cúi đầu ngồi dẹp một bên.
Trong khi đó chị dâu thì lục tung nhà, gào khóc tìm tiền. Thấy vậy nên mẹ tôi cũng xuôi xuôi, mẹ nói: “Tiền bố mẹ dành dụm được từ lâu rồi, mẹ cất trong ngân hàng. Em nó đi xe cũ quá nên mẹ rút ra mua cho em chứ mẹ không có ăn cắp của con. Sang mai con có đủ hèn hạ để theo mẹ vào ngân hàng kiểm chứng không?”
Nói xong mẹ bước ra ngoài và lại bàn thờ bố thắp nhang. Lúc này tôi biết mẹ buồn lắm, thương mẹ bao nhiêu tôi giận anh trai bấy nhiêu. Tôi thừa biết đó là màn kịch chị dâu dựng lên vì nghĩ anh trai cho tôi tiền mua xe. Vì tiền bạc chị kỹ lắm, sao dễ dàng mất được.
Giờ tôi chỉ muốn hai người đó dọn ra ngoài ở, anh trai tôi hỏi như thế đã làm tổn thương mẹ quá lớn. Ở trong nhà không giúp được gì cho mẹ lại khiến mẹ buồn nữa. Cứ nhìn thấy hai người đó là tôi lại khó chịu, chị dâu quá đáng đã đành, đằng này anh tôi lại không hiểu chuyện. Thấy mẹ lặng lẽ lau nước mắt mà thương mẹ vô cùng, giá như anh trai tôi biết điều hơn một tí thì tốt biết mấy.
Theo Afamily
Hèn hạ chạy trốn vợ con chỉ vì 500 ngàn đồng và cuộc gặp sau đó 6 tháng
Chị bàng hoàng: "Vậy còn con thì anh tính sao đây? Anh định để em nuôi con 1 mình à?". Anh đáp lại dửng dưng: "Con cô đẻ ra thì cô nuôi được chứ sao?". Rồi tắt máy.
Ngày chị đẻ con, chỉ có đứa bạn thân tới giúp, còn anh thì gửi 1 cái tin nhắn hỏi thăm cụt lủn rồi thôi. Yêu nhau 3 năm, 2 năm chung sống như vợ chồng, chị với anh vẫn không có danh phận và có vẻ chính anh cũng không muốn cho chị cái danh phận đó. Chị là đứa con gái khờ dại, hiến dâng tất cả cho người mình yêu chẳng đòi hỏi gì thế nhưng tận lúc nằm trên bàn đẻ chị mới thấy tình cảm chị trao đi chẳng hề nhận lại được tương xứng.
Con đầy tháng anh mới tới bế con 1 lần. Chị hỏi anh: "Giờ anh tính sao ?", anh không trả lời, lặng lẽ ra ngoài châm điếu thuốc. Một lúc sau anh trở lại ôm lấy chị và con rồi nói: "Chúng ta cùng sống với nhau!". Lúc ấy chị vô cùng hạnh phúc, chị khóc nức nở trên vai anh vì sung sướng.
Con được 6 tháng chị mang đi gửi rồi tất tả đi làm trở lại. Người ta nói chị dại, con còn bé bỏng như thế chưa kể người chị cũng chưa hoàn toàn bình phục, cố đi làm bây giờ chỉ tổ hại vào thân. Nhưng chị không nghe, vì chị không muốn để mình anh gánh vác gia đình.
Hàng tháng chị chỉ cần anh đưa chị 500 ngàn đồng mua sữa cho con. Được 1,2 tháng đầu anh bắt đầu khất chị. Anh nói công việc giờ khó khăn, không có khách, anh không kiếm ra tiền. Chị lại cắn răng điện về nhà hỏi vay bố mẹ. Bố mẹ chị lần nào cũng hỏi trong lo âu: "Cứ sống với nhau không hôn thú thế hả con? Bao giờ nó mới chịu cưới mày?". Chị không biết trả lời sao cho phải.
Thế rồi anh đột ngột bỏ đi. Một tối chị đón con về nhà đã thấy nhà cửa trống hoác, quần áo của anh thu dọn đi sạch sẽ. Chị hoảng hốt gọi điện thoại thì anh liên tục ngắt máy. Chị gọi về n hà anh , 3 tiếng sau anh gọi cho chị quát mắng. "Chúng ta không còn gì nữa đâu! Cô đừng làm phiền tôi và gia đình tôi nữa!". Chị bàng hoàng: "Vậy còn con thì anh tính sao đây? Anh định để em nuôi con 1 mình à?". Anh đáp lại dửng dưng: "Con cô đẻ ra thì cô nuôi được chứ sao?". Rồi tắt máy.
Chị bật cười, nghĩ mình quá ngu ngốc, vẫn tin tưởng anh ta còn anh ta thì dễ dàng vứt bỏ mẹ con chị như vậy (ảnh minh họa)
Chị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Đàn ông tệ bạc đến thế sao? Thề non hẹn biển rồi hèn hạ bỏ trốn. Chị bật cười, nghĩ mình quá ngu ngốc, vẫn tin tưởng anh ta còn anh ta thì dễ dàng vứt bỏ mẹ con chị như vậy. Chả có nhẽ anh ta sợ món nợ 500 ngàn mỗi tháng?
Chị đành bế con về quê. Bố mẹ chị vừa trách vừa thương chị, hàng xóm xì xào bao lời đàm tiếu. Chị để con ở nhà bố mẹ rồi gạt nước mắt trở lại thành phố tiếp tục đi làm. Hai mẹ con cả tuần mới gặp nhau 1 lần, chị xót xa khi nhiều lần về con chẳng nhớ chị, khóc ré lên khi được chị bế. Chị tìm thấy niềm vui nhỏ bé trong những đồng tiền tiết kiệm mang về gửi gửi mẹ để lo cho con.
6 tháng sau, chị cùng bạn mở 1 shop thời trang nhỏ, kinh doanh thuận lợi. Chị bàn với mẹ, hết tháng này sẽ đón con trở lại đây, cho đi học mẫu giáo và sống với chị. Giờ chị đã có đủ lực lo cho 2 mẹ con rồi.
Bất ngờ 1 buổi sáng có người gõ cửa nhà chị, là anh ta, người đàn ông chị vô cùng căm hận. Anh ta cầm giỏ hoa quả và vài bịch sữa, mặt dày trơ trẽn cười với chị.
- Anh còn tới đây làm gì?
- Ơ kìa em, anh nhớ mẹ con em nên tới đây thăm.
- Anh đừng có ảo tưởng, anh là cái gì mà thích thì đến không thích thì đi. Mẹ con tôi không cần người như anh trong đời. Anh biến đi!
- Thôi mà, anh biết em giận nhưng lúc ấy anh có cái khó của anh. Anh biết em nuôi con 1 mình vất vả, anh chỉ muốn thực hiện trách nhiệm người bố thôi mà.
- Trách nhiệm người bố? Anh thốt ra được câu đó mà không thấy buồn nôn à?
- Đây, anh có chút... - Anh ta rút ra tờ 500 ngàn đưa cho chị: Em dành mua cho con.
Chị ném thẳng tờ 500 ngàn vào mặt anh ta rồi nói:
- Anh cầm lấy tiền mà tự nuôi thân đi. Tôi thừa sức nuôi con, không cần đồng tiền anh bố thí. Giờ anh đi đi! Anh mà còn lượn lờ ở đây là tôi gọi công an đấy!
- Thôi được, hôm nay anh về, nhưng em nghĩ kĩ đi, em để con không cha có phải bất công với con không?
- Con tôi ngay từ đầu đã không có người cha tệ bạc như anh rồi.
- Có hơn không. Em cứ suy nghĩ đi.
Anh ta đi rồi chị lại sụp xuống ngồi khóc. Cứ tưởng đã thoát được khỏi gã đàn ông ấy, giờ anh ta lại trở lại không khác gì cơn ác mộng kinh hoàng. Giờ chị phải làm sao đây?
Theo Một Thế Giới
Bị phát hiện ngoại tình, chồng hèn hạ đổ hết tội lên đầu nhân tình Tôi vẫn nghĩ mình là người hạnh phúc vì có chồng giỏi con ngoan... nhưng thật không ngờ, chồng tôi vừa giả dối vừa hèn hạ. Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình khi con gái tôi lên 3 tuổi. Cuộc hôn nhân tưởng rằng mỹ mãn và hạnh phúc 5 năm tan vỡ vào cái đêm tôi tỉnh dậy và bắt gặp...