Con dâu tá hỏa vì trong nhà thất lạc đồ đạc, tiền bạc là bị mẹ chồng vu cho trộm cắp
Cứ bị thất lạc đồ gì đó hoặc tiền bạc là mẹ chồng tìm cách đổi cho con dâu lấy mất.
Tôi năm nay 37 tuổi, kết hôn được 12 năm. Tôi đã có hai con, đứa lớn học lớp 4 còn đứa bé năm nay vào lớp 1. Từ khi kết hôn đến nay tôi sống ở nhà chồng cùng với bố mẹ chồng. Bố chồng tôi là người thoải mái, luôn lấy gia đình làm trọng và yêu quý con, cháu.
Lúc tôi chân ướt chân ráo về nhà chồng tôi được mẹ chồng giúp đỡ, tạo điều kiện rất nhiều. Hai đứa nhà tôi nhờ bà chăm sóc phụ dùm mà lớn phổng phao, tôi đi làm dâu mà cứ thấy mình nhàn nhã đến khó tin vì mẹ chồng tôi giúp rất nhiều việc nhà. Tuy nhiên, trong 2 năm nay, mẹ chồng tôi đã có nhiều thay đổi về tâm lý, tôi nghĩ đó là do tuổi già.
Mẹ chồng tôi bắt đầu khó tính, khắt khe nhiều hơn với con dâu, coi như người ngoài. Bà bắt tôi phải làm hết mọi việc, ít khi phụ giúp tôi thứ gì. Tôi đi làm về muộn cũng bị mẹ chồng dò xét, mắng mỏ: “Đi làm có giờ có giấc, về muộn chỉ có chơi bời, mua sắm rồi không chừng bồ bịch phản bội chồng con”.
Tính tình hay giận dỗi, bị lẫn, nhà tôi bao phen tá hỏa vì mẹ chồng tôi. Tự dưng mẹ chồng tôi đùng đùng đòi tiền 200 triệu mà tôi vay hộ bố mẹ đẻ tôi xây nhà, bà tức giận với tôi: “Tôi dễ tính cho nhà thông gia vay tiền, vậy mà nhiều năm rồi không trả. Biết điều thu xếp trả tiền tôi. Tay không về nhà chồng, giờ còn giở thói bòn gót”.
(Ảnh minh họa)
Tôi có giải thích thế nào thì mẹ chồng tôi cũng khăng khăng chưa nhận lại tiền, chồng và bố chồng tôi ý kiến cũng không tin. Cũng may, tôi tìm được tờ biên lai chuyển tiền cho mẹ tôi tại ngân hàng để mẹ chồng tôi nộp thêm vào sổ tiết kiệm. Mẹ chồng tôi cho qua, nhưng vẫn còn ấm ức. Hàng ngày, mẹ chồng thắt chặt chi tiêu, luôn bắt vợ chồng tôi nộp tiền sinh hoạt phí cao, thanh toán các hóa đơn trong nhà.
Video đang HOT
Tưởng chừng như yên ổn, tối hôm qua thôi mẹ chồng tôi lu loa, khóc lóc kêu mất 50 triệu. Cả nhà rất bất ngờ vì cả tuần này không có ai tới nhà, cũng không biết tiền của mẹ chồng tôi để đâu mà mất vì bà cầm chìa khóa, nắm được mật khẩu két sắt. Mẹ chồng tôi đay nghiến, ám chỉ con dâu: “Bao nhiêu năm tôi có bày tiền ra bàn thì chồng con không ai động đến dù chỉ một nghìn, giờ có người ngoài về ở, mất tiền mất nong ngay”.
Cả nhà chia nhau đi tìm xem mẹ chồng có cất giấu ở đâu không, nhưng tìm mãi không thấy. Bố chồng tôi thì rõ nhất liền giải thích: “Nhà làm gì có 50 triệu đâu, bà nhớ nhầm hay sao, đừng đổ oan cho người trong nhà. Hàng tháng lương hưu của tôi và bà được hơn chục triệu, chi tiêu trong tháng có dư mấy đâu mà có 50 triệu được. Tiền tiết kiệm thì gửi ngân hàng, có mang về nhà hồi nào đâu?”.
Tôi chỉ biết khóc vì ấm ức, tôi đâu có cần số tiền đó vì vợ chồng tôi hàng tháng đều chi tiêu rất thoải mái. Có lẽ mẹ tôi bị lẫn, nhớ nhầm mình có số tiền đó. Từ lúc đó đến giờ, mẹ tôi gặp tôi cứ bóng gió: “Nhà có đứa ăn cắp, đúng là vô phúc”, “nuôi ong tay áo”… Chồng và bố chồng tôi cũng động viên tôi đừng để ý, vì đó cũng là một dạng bệnh của mẹ chồng tôi. Tôi biết thế, nhưng lúc nào cũng bị căng thẳng.
Tôi rất thương mẹ chồng tôi và nghĩ là mẹ chồng bị bệnh nên mới thế, nhiều lần định đưa mẹ chồng đi khám nhưng bà từ chối. Tôi phải làm gì khi mẹ chồng tôi thay đổi như vậy? Tôi có nên mời bác sỹ đến tận nhà thăm khám cho mẹ chồng, hay là tìm cách rủ chồng ra ở riêng? Hãy cho tôi lời khuyên với!
(Hanhnguyen@…)
Giấu chồng về quê thăm mẹ chồng, tôi bủn rủn biết tại sao anh vô sinh 4 năm không khỏi
Mới đây mẹ chồng bị ốm mà tôi lại chẳng biết gì. Mãi đến khi cô em họ phía nhà chồng tình cờ tiết lộ thì tôi mới hay.
Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm rồi nhưng buồn thay chúng tôi vẫn chưa sinh được con. Lỗi ở chồng, còn sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường. Có lẽ biết tôi phải chịu thiệt thòi nên những năm qua chồng đối xử với tôi tốt lắm.
Bình thường anh không bắt tôi phải về quê nội, lo tôi đi đường xa mệt nhọc, lo tôi không quen với cuộc sống ở quê, lại lo mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu khiến tôi phải phiền muộn. Các dịp lễ Tết anh cũng chẳng hề bắt tôi phải về quê nội như những người đàn ông khác, thậm chí anh còn chủ động theo tôi về ngoại ăn Tết.
Đáp lại, tôi cũng hết lòng cùng anh chạy chữa, luôn động viên chồng cố gắng rồi con sẽ đến bên chúng tôi. Tuy nhiên suốt 4 năm qua, dù chúng tôi tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc điều trị mà vẫn chẳng có kết quả.
Tuy nhiên suốt 4 năm qua, dù chúng tôi tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc điều trị mà vẫn chẳng có kết quả. (Ảnh minh họa)
Mới đây mẹ chồng bị ốm mà tôi lại chẳng biết gì. Mãi đến khi cô em họ phía nhà chồng tình cờ tiết lộ thì tôi mới hay. Đem chuyện hỏi chồng, anh bảo không muốn vợ lo lắng nên chẳng nói. Tôi muốn về thăm bà song chồng lập tức ngăn cản, giải thích bà ốm nhẹ thôi không có gì đáng ngại.
Lúc ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ cho rằng chồng thương mình. Nhưng tôi cũng không thể quá vô tâm với mẹ chồng được, bởi vậy cuối tuần anh ra ngoài tôi đã lén gọi taxi về quê thăm mẹ chồng. Kế hoạch trong đầu tôi là đón mẹ chồng lên thành phố chăm sóc bà vài tháng để bà khỏe hẳn.
Vậy nhưng khi bước vào phòng khách, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng sững sờ, khiến tôi đánh rơi cả chiếc túi xách trên tay. Mẹ chồng đang chơi đùa với một đứa bé trai khoảng 7, 8 tuổi. Đứa bé ấy giống chồng tôi như đúc.
Nếu thằng bé là con cháu trong nhà, tại sao 4 năm qua tôi chưa một lần nghe ai đó nhắc về nó, chứ đừng nói là nhìn thấy. Rõ ràng cả nhà chồng đã cùng nhau giấu giếm tôi bí mật này.
Trước sự chất vấn gay gắt của tôi, không thể giữ kín được nữa, mẹ chồng đành phải thú nhận rằng đứa bé ấy chính là con riêng của chồng tôi, là đứa con mà anh với người yêu cũ sinh ra. Khi vợ chồng tôi kết hôn thì thằng bé đã được 4 tuổi.
Mẹ thằng bé đã mất trong một tai nạn khi nó chưa đầy 1 tuổi. Chị ấy mang thai nhưng họ quyết định sinh con xong mới tổ chức đám cưới. Ai ngờ đám cưới chưa diễn ra thì bất hạnh ập đến. Trong phút lâm chung, người phụ nữ đó đã bắt chồng tôi phải hứa rằng sau này dù có kết hôn thì anh cũng không được sinh thêm con nữa. Anh phải dành tất cả mọi thứ cho đứa con trai chung của họ.
Có lẽ việc anh không cho tôi về quê cũng vì lo sợ bí mật bại lộ chứ chẳng vì thương vợ. (Ảnh minh họa)
Hiển nhiên là chồng tôi đồng ý và đã giữ đúng lời hứa hẹn đó suốt 4 năm chung sống với tôi. Lúc này thì tôi cũng biết rõ anh không hề có bệnh gì cả, chỉ là cố tình không muốn sinh con với tôi mà thôi.
Chồng tôi không hề ngoại tình, chuyện thằng bé chỉ là quá khứ thậm chí còn là một quá khứ đau thương. Nhưng tôi cũng làm việc gì sai để khiến anh phải lừa dối vợ trong suốt những năm qua? Tại sao anh không thẳng thắn đưa thằng bé đến trước mặt tôi? Vì yêu anh chắc chắn tôi sẽ chấp nhận. Nhưng làm vậy thì anh sẽ không thể nói dối mình bị vô sinh, tôi đòi sinh thêm con anh chẳng có lý do nào thoái thác.
Có lẽ việc anh không cho tôi về quê cũng vì lo sợ bí mật bại lộ chứ chẳng vì thương vợ. Mỗi lần đi khám, chồng đều đi một mình, không cho tôi theo. Chắc chắn kết quả khám bệnh anh mang về cho tôi xem là giả hết.
Trở về thành phố vợ chồng tôi đã có cuộc nói chuyện nghiêm túc. Cuối cùng anh nhượng bộ rằng nếu tôi thực sự yêu anh thì hãy chờ cho đến khi thằng bé được 16 tuổi. Lúc đó chúng tôi sẽ sinh con, coi như anh không phụ lòng người cũ. Tôi năm nay 29 tuổi, thằng bé 8 tuổi, liệu tôi có nên chờ anh thêm 8 năm nữa hay không? Có đáng để tôi hi sinh đến mức 37 tuổi mới được làm mẹ không?
Nhìn thấy người đàn ông được mẹ chồng dẫn về nhà ra mắt để tái hôn, con dâu chỉ muốn tháo chạy khỏi nhà chồng Người mà mẹ chồng tôi dự định sắp tái hôn lại là người mà tôi căm ghét nhất. Tôi năm nay 32 tuổi, chồng tôi 33 tuổi, chúng tôi có 2 con: 1 gái, 1 trai. Kết hôn được 6 năm, chúng tôi đã có gần như mọi thứ mà từng ao ước thủa mới lấy nhau, đó là một gia đình hạnh...