Con dâu hiền lành bật lại một câu khiến mẹ chồng “cứng họng”
Về nhà chồng gần 1 năm tôi nhẫn nhịn không biết bao nhiêu thứ, sau khi tôi sinh con, mẹ chồng tôi nhìn thấy con tôi lần đầu tiên đã buông thõng một câu: “Xấu thế! Chắc chắn không phải con cháu nhà này!”
Tôi và chồng tôi quen và yêu nhau tại trung tâm tiếng Anh được gần 3 năm, chúng tôi đưa nhau về thưa chuyện với 2 bên gia đình. Khi tôi về gặp gỡ nhà anh, mẹ anh đã tỏ ý không hài lòng vì ngoại hình của tôi không bằng anh, bố mẹ cũng là người lao động bình thường chứ không phải là quan chức như bố mẹ anh. Tuy nhiên, vì tình cảm của mình với tôi, anh tìm mọi cách thuyết phục gia đình nhận tôi về làm dâu.
Hình ảnh minh họa
Sau đám cưới, tôi nghe lời mẹ chồng nghỉ việc ở nhà mang bầu và sinh con. Mẹ chồng tôi nói: “Nhà này nếu con không đi làm cũng không thiếu tiền. Quan trọng là con nên sinh con để nhà này có người nối dõi. Cưới nhau mãi mà không có con, thiên hạ lại quở quang, đồn đại”.
Nghe câu nói của mẹ chồng, tôi hiểu áp lực phải sinh con trai mà tôi phải chịu lớn đến thế nào. 2 tháng sau khi cưới, tôi thử que thấy lên 2 vạch. Biết tin tôi mang thai, mẹ chồng tôi rất mừng, bà chăm sóc, tẩm bổ cho tôi chẳng thiếu món gì.
Sau khi tôi sinh con, mẹ chồng tôi nhìn thấy con tôi lần đầu tiên đã buông thõng một câu: “Xấu thế! Chắc chắn không phải con cháu nhà này”.
Tôi mới sinh con, cơ thể còn rất yếu và còn cảm thấy đau đớn, nghe câu nói đó, tôi cảm thấy thực sự choáng váng, buồn bã vô cùng.
Video đang HOT
Có sinh con ra, tôi mới hiểu việc sinh được đứa con có ngoại hình giống bố nó là quan trọng như thế nào. Vì gia đình nào cũng mong con phải giống nhà nội nhiều hơn. Nhưng ngoại hình của con là do gen quy định mà, tự tôi cũng không thể quyết định được ngoại hình của em bé.
Kể từ đó, thái độ của mẹ chồng với tôi lạnh nhạt hẳn, tuy tôi vẫn đang ở cữ nhưng bà cũng chỉ cho tôi ăn uống qua loa và bà đã bắt tôi làm việc nhà từ khi con tôi được 15 ngày tuổi.
Hôm đó, tôi nhờ mẹ trông con để ra siêu thị mua ít đồ cho bé. Khi ra về, trời đổ mưa to, tôi tình cờ gặp lại nam đồng nghiệp. Anh ấy thấy trời mưa nên đã đưa tôi về bằng xe của anh ấy. Tuy nhiên, khi về đến cổng, tôi gặp mẹ chồng tôi đi đổ rác. Nhìn thấy tôi, bà chẳng nói chẳng rằng rồi vứt phịch túi rác xuống đường.
Thấy con trai tôi khóc, mẹ chồng tôi nói mát: “À ơi, con đừng khóc nữa. Giá con giống bố với ông nội con chút thì bà còn bớt nghi ngờ. Đằng này con giống hệt nhà ngoại, mẹ con lại hay đi giao du với người ngoài, bà làm sao biết con có phải là cháu bà hay không”.
Nghe câu nói của mẹ chồng, tôi cảm thấy không thể chịu được nữa. Tôi tắt bếp, đi lên phòng. Tôi giành lại đứa bé từ tay mẹ chồng tôi và nói: “Con chưa bao giờ nói nó không phải con của anh Huy (chồng tôi) và dù thế nào, nó cũng là con của anh Huy. Nếu mẹ thấy rằng nó không phải con của chồng con. Con sẽ gửi nó vào trại trẻ mồ côi rồi con và chồng con sẽ sinh cho mẹ một đứa con khác cho đến khi mẹ hài lòng”.
Sau khi nghe tôi nói, mẹ chồng tôi cứng họng. Từ đó bà không hề ca cẩm hay phàn nàn gì về ngoại hình con trai tôi nữa.
Thấm thoắt, đã 4 năm kể từ khi tôi về làm dâu nhà anh, tôi cũng hòa hợp với mẹ chồng hơn trước. Con trai tôi càng lớn càng khôi ngô và có nhiều nét của chồng tôi nên mọi người bớt xì xào, bàn tán. Có mang thai, sinh con mới biết lòng mẹ chồng, thỉnh thoảng, nghĩ lại chuyện xưa, tôi vẫn thấy lòng mình nhói đau.
Tôi mang một túi trứng gà của mẹ chồng biếu cho chị dâu, nào ả ta vung tay ném hết xuống đất với lý do choáng váng
Vì mới về làm dâu nên thực tình tôi không hề biết chuyện này...
Tính tôi xởi lởi, không thích thù vặt chẳng bao giờ để bụng chuyện gì lâu. Kể cả khi người khác có khiến tôi giận thì cảm xúc cũng chỉ là nhất thời. Tôi sẽ xem xét mối quan hệ của cả hai như thế nào rồi lựa chọn cách giải quyết, nhưng thông thường sẽ là bỏ qua, xí xoá tất cả. Tôi biết tính cách này của mình sẽ được lòng rất nhiều người, chơi được với đủ tầng lớp nam nữ trong xã hội. Song tôi cũng là cái gai trong mắt của những kẻ hay để ý, săm soi.
May mắn cho tôi khi lấy chồng là bố mẹ chồng cũng rất hiền lành, vui vẻ. Họ cho tôi cái cảm giác mà nàng dâu nào cũng khao khát, coi tôi thậm chí còn hơn cả con đẻ. Tính tới nay hơn 1 năm về nhà chồng, tôi chưa từng cãi nhau to tiếng nặng lời với ông bà ấy. Có chăng chỉ là những lời răn dạy thẳng thắn thôi. Tôi tiếp thu hết, vì biết bản thân còn nhiều thiếu sót cần học hỏi.
Song trong gia đình này lại có một người duy nhất "lạc loài". Tính cách khó ưa, rất khắt khe và bộc lộ mọi thứ ra mặt. Mỗi lần cả gia đình tập trung ăn uống, hễ cứ chỗ nào to tiếng là tôi lại biết nguồn cơn là từ chị dâu.
Chị dâu lấy anh chồng được hơn 5 năm, có 2 con rồi. Nhưng tôi vẫn chẳng hiểu một thời gian dài như vậy, chị dâu đanh đá sao không có ai đứng lên dạy dỗ? Phải chăng các thành viên trong nhà này trong quá khứ đã đắc tội gì với chị dâu, khiến chị ấy "nắm thóp" được? Đã nhiều lần tôi muốn hỏi chồng, mà chỉ sợ sẽ bị anh nói là tọc mạch, hóng hớt linh tinh.
Cho đến cuối tuần trước, tôi đã hiểu vì sao chị dâu lại có tính cách ngang ngược đến vậy. Là do chị ta không quên được mối thù hận năm xưa...
Hôm đó tôi về quê thăm bố mẹ đẻ, tiện ghé qua nhà bố mẹ chồng luôn vì hai bên cách nhau chừng 5 cây số thôi. Năm vừa rồi vì dịch bệnh diễn biến khó lường nên tôi chưa có nhiều cơ hội được ở cạnh bố mẹ chồng. Đặc biệt mẹ chồng nấu được những món rất ngon, chuẩn vị quê hương nên tôi càng muốn về quê.
Trước khi lên thành phố, mẹ chồng có lấy cho tôi tận 20 quả trứng gà "cây nhà lá vườn", nói là biếu vợ chồng tôi ăn dần. Tôi cảm ơn ông bà rồi cùng chồng trở lại thành phố.
Thú thực là bây giờ nhà tôi có hai vợ chồng, ăn đến bao giờ mới hết 20 quả trứng, tôi nảy ngay ra trong đầu là chia nửa đem biếu chị dâu 10 quả. Tôi sẽ nói là mẹ chồng biếu cho vợ chồng anh chị ấy. Như vậy vừa gắn kết hai người họ lại nhau mà để đỡ phí trứng ngon.
Nào ngờ, tôi đã lầm.
Ảnh minh hoa.
Đến nhà chị dâu, sau khi đưa chị túi trứng đủ 10 quả, chị ấy buộc lại rồi ném thẳng xuống đất với lực mạnh. Nhà chị dùng sàn gạch, trứng vỡ hết, không còn một quả nào nguyên vẹn. Tôi há hốc mồm, miệng nói với giọng run rẩy: "Chị, chị làm gì thế? Đồ của mẹ chồng biếu mà..."
Chị dâu nhếch mép, kể lại toàn bộ chuyện cũ năm xưa khiến tôi vỡ lẽ:
"Muốn biết lý do hả, vậy nghe đây này. Chị nói một lần thôi.
Ngày xưa hồi chị sinh thằng Tít (bé đầu), mẹ chồng cãi nhau với chị một trận rất to vì bất đồng quan điểm trong vấn đề đặt tên. Bà ấy còn trêu ngươi chị, ăn trứng gà trước mặt chị mà không đoái hoài tới con dâu. Lúc có người nhờ bóc hộ quả trứng, bà ấy còn giả vờ cầm vào túi rác bẩn, rồi tay trần bóc trứng cho chị. Nghĩ lại thôi chị chỉ cảm thấy quá buồn nôn. Nên đừng bao giờ thắc mắc vì sao chị khó tính khó ưa như thế. Cái gì cũng có căn nguyên cả. Em cứ cẩn thận, đừng bao giờ vội vàng đánh giá một người. Đến lúc thì tự khắc những tính xấu của họ sẽ bộc lộ thôi!"
Ra là vậy, chuyện này tôi không hề biết nên chẳng thể lường trước. Giờ đây tôi nên tin ai, chị dâu hay mẹ chồng đây? Điều này có lẽ một thời gian nữa sẽ trả lời được. Song đúng là tôi nên bỏ cái tính bao đồng, quan tâm người khác... Cuộc sống bên gia đình chồng thật chẳng đơn giản chút nào, tôi chừa rồi...
Giở thủ đoạn mới lấy được chồng giàu, cưới về mẹ chồng chỉ căn nhà lá nói câu "rụng rời" Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng, tôi không phải dậy sớm nấu nướng gì cả vì trong nhà có hẳn 2 người giúp việc. Một bữa sáng kiểu Pháp được bưng lên khiến tôi thật sự bị choáng ngợp. Tôi quen Đông trong lần đi dự tiệc sinh nhật cùng bạn. Chủ nhân của bữa tiệc ấy là một cô gái con...