Con dâu cậy mình học cao, coi thường bố mẹ chồng
Người ta bảo, &’… dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về’, nhưng mà đúng là, từ ngày yêu nhau, thấy vợ chẳng có gì phải dạy.
Có hôm, tôi nghe được cuộc điện thoại của vợ nói với người nhà, chê bai bố mẹ tôi quê mùa. (ảnh minh họa)
Ngày đó, trong mắt tôi, vợ đã là người phụ nữ đảm đang, chu toàn, là người có học và hiểu chuyện. Tôi tin một người con gái học cao như vậy, sẽ có những cách ứng xử tốt, huống hồ em chẳng bao giờ thể hiện điều gì xấu trước mặt bạn bè tôi, trước mặt tôi hay ai đó. Người ngoài thấy em, nói chuyện với em, chỉ hết lời ngợi ca…
Ngày đó, khi đưa em về ra mắt, nói em có công việc ổn, học hành thành tài này nọ, bố mẹ tôi ưng lắm. Không phải bố mẹ ham con dâu học cao gì cả, chỉ là muốn những cô gái như thế về làm dâu thì càng vui, vì ông bà luôn chuộng những người ăn học, sẽ là người biết ứng xử tốt. Với lại, nói con dâu học thức tốt, ai chẳng mừng, cũng được phen mát mày với thiên hạ…
Tôi cưới em sau hơn 2 năm yêu nhau. 2 năm, thời gian đó đủ để tôi hiểu được em là người như thế nào. Chúng tôi dành cho nhau những ngày tháng tươi đẹp. Em là cô gái cá tính, em chưa từng bắt tôi phải phục vụ em, cung phụng em. Yêu nhau, em chẳng tính toán thiệt hơn gì cả. Em cũng không phải là hạng người chỉ biết tiêu tiền hay là hạng người chỉ biết cậy nhờ đồng tiền của người yêu. Đi đâu, em cũng vẫn tranh trả tiền, để gánh một phần kinh tế cho em. Tính em nói chung là rất tự lập… Em không thích phụ thuộc vào người khác, em đặc biệt không bao giờ nũng nịu hay đòi hỏi tôi thứ gì quá đáng…
Lâu dần thành quen, mọi việc trong nhà như thế, em đều tự ý sắp xếp. Có việc, em cũng tự ý mua đồ về. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cưới nhau, tôi vẫn luôn yêu vợ bằng tình yêu ban đầu, quan tâm lo lắng cho vợ. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào vợ mình. Bố mẹ chồng tôi sống chung trong một nhà, cả nhà cũng yêu quý và thương em. Cả nhà coi em như người thân thiết, không phân biệt là dâu con. Tôi cảm thấy em đúng là người vợ tốt mà tôi chọn lựa. Vì những ngày đầu về, em tỏ ra khá vun vén chuyện nhà, chuyện cửa, ngay cả chuyện sắm sửa đồ đạc cho gia đình, em cũng không bao giờ để tôi phải làm tất. Em chỉ bảo, có tiền thì sắm sửa cho nhà cửa khang trang này nọ…
Lâu dần thành quen, mọi việc trong nhà như thế, em đều tự ý sắp xếp. Có việc, em cũng tự ý mua đồ về. Có lần, em mua cái gì về trang trí nhà kiểu rất hiện đại, tây tây, bố mẹ tôi nhìn không thích. Tôi cũng có vẻ không hài lòng khi vợ cứ tự làm, tự quyết, không hỏi ý kiến tôi. Chuyện cỏn con thì không nói làm gì, đây cũng bỏ ra một khoản tiền kha khá, lại là chuyện trang trí nhà cửa mà bố mẹ cũng đang ở cùng, nên tôi mới bực. Tôi có nói vợ vài câu thì vợ bảo tôi không coi trọng vợ, gì mà mắng vợ trước mặt bố mẹ, mất hết sĩ diện. Trước giờ vợ chưa từng bị ai mắng nhiếc hay chê bai gì trước mặt người khác.
Tôi bảo, đó là người ta ngại, không nói ra thôi chứ không có nghĩa là vợ hoàn hảo, không có điều gì khiến người khác phải phê bình.
Kể từ lần đó, có vẻ vợ ác cảm với tôi và gia đình tôi. Những việc như vậy, về sau vợ không động đến nữa. Vợ mặc kệ bố mẹ tôi hay tôi làm. Nhưng bố mẹ tôi mua cái gì về, cả tối vợ nói tôi không ra gì. Vợ bảo &’đúng là con mắt của các cụ già, người quê quê, không sắm được cái gì hiện đại. Mua cái hiện đại về thì chê bai đủ thứ, rồi lại đi mua mấy thứ quê mùa, nhìn đã thấy không có sự sang trọng…’. Thái độ của vợ khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, những câu nói đó vợ cũng thốt ra được sao, nhất là lại nói với bố mẹ chồng?
Vợ đi làm, thu nhập tốt, ăn mặc rất sang chảnh, diện dập vào bản thân, điều đó tôi không ý kiến. Vì dù sao, mỗi người một tính, mỗi công việc một khác, tùy từng hoàn cảnh mà ăn mặc sao cho đẹp. Vợ tôi làm công việc đó, chuyện ăn mặc có chút sexy thì tôi cũng không để ý. Nhưng mà, mỗi lần bạn bè của vợ tới nhà tôi chơi, vợ đều kiểu bắt tôi, bố mẹ tôi phải ăn mặc theo ý vợ. Có hôm, vợ đi mua cả lố quần áo, nói với bố mẹ tôi là hôm sau có bạn tới chơi, mua bộ đồ này cho bố mẹ mặc. Vợ bảo tôi mặc áo này, quần kia, vì muốn tôi nhìn sang chảnh, giữ thể hiện cho vợ.
Tôi cảm thấy vợ có cái khó hiểu. Tại sao vợ lại có thái độ như vậy. Bố mẹ tôi có vẻ không hài lòng. Bố mẹ bảo, &’vợ con làm sao đấy, sao nó cứ làm theo ý mình. Bạn nó tới nhà chơi thì cứ chơi, nó khinh bố mẹ chồng nó xấu xí hay sao mà bắt mặc này, mặc kia?’. Thấy mẹ tôi phản ứng, lại còn khó chịu, tôi bức bối trong lòng lắm. Vợ tôi đã khiến mẹ buồn. Con dâu thì mà lại có thái độ khinh khỉnh với bố mẹ chồng như vậy. Từ chuyện vợ chê bai bố mẹ tôi chuyện sắm đồ lần trước, tôi đã bỏ qua rồi. Lần này lại chuyện nữa, tôi thật sự không chịu nổi…
Có hôm, tôi nghe được cuộc điện thoại của vợ nói với người nhà, chê bai bố mẹ tôi quê mùa. Vợ bảo, có những món ăn tây mua về, bố mẹ không ăn được, còn chê bai không ngon trong khi vợ phải mua mất bao nhiêu tiền. Nghe vợ nói thế, tôi cảm thấy chạnh lòng. Vợ còn bảo, ở nhà chồng chán, phải nhịn hết, có những thứ không thích vẫn phải làm. Còn có những thứ mình thích thì bố mẹ không ưng nên nhiều lúc bực bội chỉ muốn cãi lại. Vợ tôi ca thán chuyện nhìn bố mẹ tôi không lịch sự, các cụ lạc hậu, bạn bè cũng không muốn rủ tới chơi vì sợ họ chê bai này kia, đang tính chuyện ra ngoài ở…
Vợ còn tự tỏ ra mìn có trình độ, nên luôn nói với tôi bằng cái giọng: “Từ trước tới giờ không ai chê em, anh đừng có chê. (ảnh minh họa)
Tất cả những gì vợ nói khiến tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Người con gái tôi từng yêu bây giờ thay đổi chóng mặt, hay tại trước đây em che đậy bản chất quá tốt, khiến tôi không nhận ra?
Lúc tôi buồn, tôi giận vợ nhất thì vợ lại mang bầu làm tôi không thể nào vô trách nhiệm với vợ được. Tôi cần có trách nhiệm với vợ, sự quan tâm dành cho vợ, chứ tôi không thể nào tỏ ra khó chịu, ảnh hưởng tới đứa con trong bụng. Nhưng càng lúc mang bầu, vợ càng khó tính. Vợ tự tiện làm mọi việc, không bao giờ hỏi ý kiến bố mẹ tôi, không bao giờ xin phép chồng. Tôi cảm thấy buồn và mệt mỏi vì cách ứng xử của vợ lắm. Lúc nào cũng tỏ ra bình thường nhưng lên nói chuyện điện thoại thì tha hồ nói xấu nhà chồng.
Vợ còn tự tỏ ra mìn có trình độ, nên luôn nói với tôi bằng cái giọng: “Từ trước tới giờ không ai chê em, anh đừng có chê. Em có đủ trình độ để biết, việc mình làm là đúng, là sai, là có lợi hay có hại nên anh đừng bận tâm vào”. Cái từ &’trình độ’ nghe đến khó chịu…
Tôi không chấp với vợ mình, nhưng mà tình cảm của tôi dành cho vợ đúng là không được như trước nữa. Thôi thì mặc kệ mọi chuyện, đến đâu thì đến. Tuy nhiên, tình hình thế này, chắc là cho vợ ra ở riêng thì mọi thứ sẽ tốt hơn, không nhỡ ở chung, tình cảm lại sứt mẻ, bố mẹ chồng và con dâu không hòa thuận thì chỉ có tôi là người khổ mà thôi. Vợ học cao thì có là gì chứ?
Theo Eva
Làm trái ý của người yêu, tôi cứ bị anh đánh chửi
Tôi là người đa nhân cách và có cha mẹ không hạnh phúc. Gặp anh, tôi nghĩ mình được yêu nhưng sau 2 năm, anh coi tôi rẻ rúng, không đáng một xu.
Khi kể câu chuyện này tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi sống trong một gia đình đầy sự phong kiến. Gia đình tôi không được hạnh phúc như mọi người, ba mẹ đánh nhau, cãi nhau suốt. Ba tôi còn có thói vũ phu, không dừng lại chỉ ở việc đánh vợ, ba đánh luôn con cái. Ba tôi không có lý lẽ, chỉ cần ba nói gì là cả nhà phải răm rắp nghe theo. Chỉ cần một ai đó có ý kiến thì sẽ bị ba chửi hoặc thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Ba tôi rất mê cờ bạc, mẹ làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ trả nợ cho ba. Rồi một ngày kiệt sức, mất ngủ hàng tháng dài khiến mẹ trở thành một người khờ khạo. Mẹ nhập viện nằm ở khoa thần kinh. Bao nhiêu người vào viện rồi xuất viện, còn mẹ tôi vẫn vậy, không bớt tí nào.
Mẹ bệnh như thế nửa tỉnh, nửa mê mà ba tôi vẫn vào bệnh viện kêu mẹ bán đất trả nợ rồi mua xe. Mẹ dành dụm chắt chiu được vài miếng đất để dưỡng già nhưng ba tôi bán hết miếng này đến miếng khác. Ngược lại, lúc mẹ còn khỏe, mẹ ăn tiêu rất tiết kiệm, có 4 đứa con gái nhưng mẹ chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ cho chúng tôi gì cả. Mẹ chỉ biết có ba, bao nhiêu tiền của mẹ dành dụm điều để cho ba tiêu xài phung phí. Chị hai tôi ước ao có một cửa tiệm, tôi biết, với khả năng của mẹ có thể mở được cho chị 10 hay 20 cái cũng không là vấn đề. Chị hai bị chồng khinh rẻ. Tôi hận mẹ, hận ba. Nhưng con cái không có quyền chọn cha mẹ từ thuở khai thiên lập địa nên tôi chỉ biết buồn bã, chán nản.
Tôi mắc một chứng bệnh rất khủng khiếp - người nhiều nhân cách. Lúc đầu, tôi không kiểm soát được nhân cách của mình mặc dù tôi biết hết. Tôi thường nói chuyện với nhân cách còn lại của bản thân mình. Nó cho tôi sức mạnh, nghị lực vượt qua tất cả. Tôi thích sống âm thầm, lặng lẽ, ít tiếp xúc mọi người, tôi không có bạn. Bạn duy nhất tôi có là chính tôi. Tôi đi học xa nhà, ở phòng trọ một mình, tôi thích thế. Cũng vì đều đó, căn bệnh càng trầm trọng. Nhưng rồi do đưa đẩy, tôi thích một loại game, tôi say mê nó và cũng chính nõ đã đưa tôi đến mối tình đầu tiên. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự yêu thương mà tôi thiếu thốn từ lâu.
Anh ấy là người ít nói, không ngọt ngào, chẳng bao giờ khen tôi gì cả. Anh ấy luôn phanh phui những khuyết điểm của tôi ra để tôi sửa. Anh luôn để ý tôi thích gì và ghét đều gì. Cái anh ấy làm tôi cảm động là qua hành động anh làm cho tôi vui chứ lời ngọt ngào không bao giờ có. Mặc dù anh kém tôi 20 tháng tuổi nhưng tôi thấy anh chững chạc hơn tôi nhiều. Khoản thời gian đó như thiên đường trong tôi. Nhưng dần dần, tôi phát hiện anh rất ích kỷ, bắt đầu giận hờn tôi những chuyện vô lý. Khi giận là đòi chia tay. Tôi tự hỏi anh yêu kiểu gì mà một tháng đòi chia tay hơn 10 lần. Anh thật sự có yêu tôi hay không?
Cơn bệnh của tôi bắt đầu bộc phát nhân cách khác, giống như một thằng đàn ông. Tôi quyết định nhường chỗ lại cho nó, tôi núp sâu vào tận bên trong tâm trí. Anh ấy đã biết và đến bên tôi. Anh
ấy đã nói chuyện với nó. Tôi nghe rất rõ anh ấy kêu tên tôi, gọi tôi quay lại. Anh thề sẽ bên tôi suốt đời, không làm tôi buồn cho dù tôi không còn lý trí và có thể giết anh. Nước mắt ứa ra, tôi đấu tranh cho sự tồn tại của mình. Nhân cách còn lại tôn trọng quyết định của tôi. Tôi đã sống với chính mình.
Sau gần hai năm quen nhau, anh ấy lại trở nên thay đổi hoàn toàn. Anh bắt tôi phải vâng lời anh như một đứa trẻ. Anh chửi đánh tôi nếu tôi làm gì anh không thích. Anh thích nhậu, nhậu say khướt mỗi ngày. Trong mắt anh ấy, tôi không bằng một người bạn nhậu của anh. Anh ấy xem tôi rẻ rúng, không đáng một xu. Dần dần, anh ấy đánh chửi tôi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tức nước vỡ bờ, hết chịu nổi rồi, tôi quyết định chia tay mặc dù tôi biết trong tim tôi vẫn còn yêu anh ấy. Căn bệnh của tôi vẫn còn âm ỉ nhưng tôi chấp nhận nếu một ngày không còn ai ở thế giới này cho tôi được niềm tin, sự yêu thương, chia sẻ, tôi có thể sống cùng hai con người trong một cơ thể.
Theo VNE
Vợ chửi bới khinh chồng vì "yêu" kém Vợ tôi coi thường, khinh chồng ra mặt vì tôi không khiến cô ấy thỏa mãn tình dục. Thực sự lúc này tôi không biết phải làm gì hi vọng mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi và vợ lấy nhau và sống tới giờ đã có hai mặt con. Cuộc sống nhìn bề ngoài có vẻ êm ấm nhưng ẩn...