Con dâu bàng hoàng biết điều bí mật của bố chồng qua lời chị đồng nghiệp thú nhận
Tôi không thể tin nổi lời chị đồng nghiệp tiết lộ về bố chồng tôi lại là sự thật.
Tôi kết hôn được 5 năm, sau khi cưới tôi ở nhà chồng. Vợ chồng tôi rất hòa hợp, cả hai yêu thương, gắn bó và chia sẻ để gia đình hạnh phúc, chăm sóc hai con thật tốt. Nếu như năm đầu kết hôn chúng tôi vẫn còn khó khăn thì bây giờ mọi thứ đều ổn, hai vợ chồng công việc thuận lợi, thu nhập tốt.
Sống ở nhà chồng nhưng tôi lại khá thoải mái, mẹ chồng tôi hiền lành, tốt bụng. Mẹ chồng coi tôi như con đẻ, yêu thương và quý trọng con dâu, quan tâm đến nhà thông gia. Có được người mẹ chồng như vậy, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Duy chỉ có bố chồng tôi dù là người ngoại giao khéo léo, ít soi mói con dâu, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó khó gần.
So sánh chồng tôi với bố, đúng là chồng tôi thật thà, tinh tế và rất yêu vợ con. Còn bố chồng tôi hay cáu gắt, bắt nạt mẹ chồng tôi. Không vừa lòng điều gì là ông lại nóng nảy, giận dỗi mẹ chồng. Vậy nên, tôi rất ít khi nói chuyện riêng với bố chồng.
Cuối tuần trước, tôi có đi ăn trưa với chị đồng nghiệp trong công ty. Chị ấy hơn tôi nhiều tuổi nhưng chị em rất hợp nhau, tôi mới vào công ty được hơn một năm, lúc còn bỡ ngỡ tôi lại gặp được chị ấy. Chị chỉ bảo, dạy tôi nhiều thứ, tôi được tăng lương, có được vị trí tốt trong công ty đúng là nhờ vào sự chỉ bảo của chị. Vậy nên, tôi cũng coi chị giống như là chị gái của mình vậy.
Bố chồng từng có người bên ngoài khiến con dâu rất bất ngờ. (Ảnh minh họa)
Ăn trưa xong, còn nhiều thời gian nên tôi và chị tiếp tục truyện trò. Tôi thì hào hứng kể được chồng đẹp trai, thương yêu, các con giống cả bố lẫn mẹ ngoan ngoãn đáng yêu… Tôi đúng là vô duyên, trong khi tôi hạnh phúc thì chị ấy đã làm mẹ đơn thân từ nhiều năm nay.
Tôi còn mở điện thoại cho chị xem ảnh các con và gia đình nhà tôi. Xem đến ảnh chụp chung cả gia đình, chị ấy liền chỉ vào bố chồng tôi thắc mắc là ai. Tôi nói đó là bố chồng, chị đồng nghiệp lại muốn xem những bức ảnh khác của ông. Tôi tìm ảnh to và rõ nhất về khuôn mặt của bố chồng, chị ấy nhìn kỹ rồi lặng yên một lúc không nói gì.
Video đang HOT
Chị đồng nghiệp bật khóc, tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chị ấy kể: “Chị và bố chồng em đã lén lút yêu nhau được mấy năm, ông ấy đã lừa dối chị khi nói rằng vợ mất đã lâu. Chính vì vẻ hào hoa, sự quan tâm của ông ấy khiến chị phản bội chồng. Khi bị chồng phát hiện và ly hôn cũng là lúc chị có bầu với ông ấy, ngỏ lời muốn chung sống cùng ông thì cũng là lúc ông ấy ít gặp dần và cắt đứt liên lạc với chị”.
Tôi rất sốc khi biết sự thật về bố chồng. Qua lời kể của chị đồng nghiệp thì tôi nghĩ, chị chưa hẳn là người duy nhất mà ông lừa dối. Từ hôm đó đến nay, mỗi khi đối diện với bố chồng, tôi có cảm giác thật khó tả. Tôi cũng rất thương mẹ chồng, bị bố chồng tôi lừa dối nhiều năm nay mà không biết.
Tình cờ biết được bí mật của bố chồng, tôi có nên tiết lộ điều này cho mẹ chồng hay là tiếp tục giữ im lặng để nhà cửa yên ổn?
Chỉ vì một bữa cơm trưa mà tôi bị đồng nghiệp xúm lại nói không ra gì
Tôi vốn dĩ không phải đứa tiêu hoang nhưng chẳng lẽ bỏ tiền ra ăn một bữa cơm tử tế lại là có tội sao?
Ảnh minh họa
Có ai từng rơi vào hoàn cảnh tiền mình làm ra mà tiêu xài cứ phải nhìn thái độ của người khác chưa? Tôi thật sự đang phải sống trong những ngày dở khóc.
Tôi làm nhân viên kế toán trong một công ty tầm trung. Công việc cũng không có gì quá đặc biệt, ngày ngày tôi cũng như những đồng nghiệp khác đều cố gắng "cày" kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Do đặc thù công việc nên công ty tôi gần như không có nam giới, xung quanh tôi toàn nữ. Nhiều lúc sếp tôi còn đùa cợt rằng đi làm thế này cực an toàn vì làm gì có đối tượng nào để nói chuyện yêu đương hay cặp bồ cặp bịch.
Điều khác biệt lớn nhất giữa tôi và những chị đồng nghiệp khác là tôi chưa có gia đình. Bố mẹ tôi vẫn đang trong độ tuổi lao động nên tôi cũng không phải lo lắng chuyện kinh tế, ông bà còn cho thêm con gái ấy chứ.
Cũng chính vì điều này mà dù lương của tôi và các chị cùng bộ phận cũng không khác biệt nhau nhiều lắm nhưng tôi ít khoản phải lo lắng chi tiêu hơn rất nhiều.
Thường thì cứ tầm giữa tháng, văn phòng tôi cùng nhau ca chung bài ca "hết tiền". Tôi thì có phải lo cho ai đâu ngoài bản thân mình và 1 con mèo nên đương nhiên có phần dư dả hơn. Phần vì từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi cách quản lý chi tiêu của bản thân nên tôi thường không mấy khi phải rơi vào cảnh túng thiếu quá mức.
Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng chi phí tôi phải bỏ ra nhiều nhất mỗi ngày là vào chuyện ăn uống. Tôi có một niềm đam mê ăn uống mãnh liệt, cộng với cơ địa ăn mãi không lên nổi cân, người cứ như con cá mắm khô nên lúc nào cũng bị gia đình bắt ăn càng nhiều càng tốt.
Tôi đặc biệt thích ăn cơm mẹ nấu nên dù sáng phải dậy sớm hơn một chút tôi cũng cố gắng để chuẩn bị cơm trưa mang đi. Chuyện này diễn ra thường xuyên, chẳng mấy khi tôi ăn ngoài, nếu có thì cũng là có hẹn đi với bạn bè, người thân.
Thế rồi, "drama văn phòng" của tôi cuối cùng cũng nổ ra vào một buổi trưa ngày cuối tháng. Hôm đó tôi phát hiện ra một tiệm bán cá hồi, đồ sushi khá ngon mà giá cả lại phải chăng nên đã quyết định đặt cho mình một suất về thưởng thức.
Vì sức ăn của tôi khá tốt nên cũng phải đặt một suất dành cho 2 đến 3 người. Khi shipper gọi đến, tôi hí hửng xuống lấy đồ ăn rồi mang về văn phòng. Mở từng hộp đồ ra mà tôi rất hài lòng bởi vì tiệm chuẩn bị rất chu đáo, nhìn món ăn nào cũng sang trọng, đẹp mắt và có vẻ như rất ngon miệng.
Khi tôi vừa bẻ đôi đũa chuẩn bị đánh chén bữa trưa đến muộn của mình thì một chị đồng nghiệp bỗng nhìn sang rồi nói rất lớn tiếng.
- Ối giời ơi! Mọi người ra mà xem đại gia ngầm này, cuối tháng rồi vẫn ăn sushi sang chảnh này!
Tôi lúc này tưởng chị đùa cợt mình nên cũng cười tủm tỉm gắp một miếng cá hồi bỏ vào miệng. Chưa kịp nhai nuốt miếng cá xuống thì một chị đồng nghiệp khác cùng xuất hiện trước mặt tôi.
- Gớm! Người ta có tiền mới dám ăn thế chứ nghèo mạt kiếp như chúng mình thì chỉ đứng mà nhìn thôi.
Lúc này thì quả thật tôi thấy hơi gượng gạo nên đã lên tiếng rủ các chị ăn cùng nhưng lại nhận về những cái bĩu môi, lắc đầu đầy ẩn ý khó hiểu.
- Thôi tiểu thư con nhà giàu cứ ăn đi, bọn chị có bao giờ được ăn sang đâu giờ tự nhiên ăn vào chị sợ cái bụng thường dân của chị nó không chịu nổi.
Tôi chẳng biết phải nói gì, cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa. Thế nhưng các chị vẫn nào có để tôi yên.
- Mà chị bảo này, lần sau đừng có mang mấy đồ ăn đắt đỏ quá về văn phòng ngồi ăn trước mặt nhiều người. Bọn chị thì không sao chứ người khác nhìn thấy người ta bảo em khoe của đấy. Nhất là cuối tháng, ai chả hết tiền.
Tôi uất ức nhưng vẫn cố gắng nín nhịn. Việc các chị không biết quản lý chi tiêu, chưa hết tháng đã hết tiền đâu phải lổi tại tôi đâu? Các cụ có câu "trời đánh tránh miếng ăn", lần này thì xem ra các chị ấy thực sự muốn phá không cho tôi ăn bữa trưa cho yên ổn đây.
Nghĩ đến đây tôi "vâng" một tiếng rồi đeo tai nghe vào làm bộ như đang xem phim rồi thản nhiên bỏ ngoài tai mấy lời khó nuốt kia, vui vẻ ăn hết bữa trưa của mình. Nghĩ cho cùng thì tiền tôi kiếm được, sao phải xem nét mặt người khác rồi mới dám tiêu xài cơ chứ?
Khổ sở với người chị dâu kỹ tính Tôi đâu có muốn vợ chồng chị cãi nhau, tại sao chị lại không hiểu cho tôi. Ảnh minh họa Chị Tâm là đồng nghiệp, cũng là chị dâu hiện tại của tôi. Hồi đó anh trai tôi mới ly hôn vợ, đang đau khổ và suốt ngày bỏ bê công việc, chìm trong rượu chè. Thấy chị Tâm đã lớn tuổi mà...