Cốc nước dứa thử lòng người chồng ích kỷ
Tối hôm anh mua cốc nước dứa về, tôi nằm trằn trọc, tự hỏi liệu cuộc hôn nhân này có thể thay đổi không.
Chúng tôi mới cưới nhau được gần 1 năm thôi mà.
Ảnh minh họa: PX
Ngày hôm đó, trời se se lạnh. Tôi ngồi trong phòng khách, lòng đầy mệt mỏi sau ngày dài đi làm về. Được một lúc, anh cũng về tới nhà, tay xách theo một cốc nước dứa đá lạnh. Anh đặt lên bàn, vẻ mặt như muốn khoe rằng mình vừa làm được điều gì lớn lao.
“Anh mua nước dứa cho em này, uống đi!”, anh nói, giọng có chút tự hào.
Tôi nhìn cốc nước, lòng thầm cảm ơn, nhưng đang bực trong người nên tôi giả vờ dỗi. “Trời lạnh thế mà đi mua nước dứa uống à”, tôi nói. Cứ nghĩ rằng anh sẽ cười xòa, để đấy lát nữa tôi uống, ai ngờ…
Anh sầm mặt lại, kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy cốc nước. “Không uống thì anh uống!”, anh nói, giọng gắt gỏng như thể tôi vừa làm điều gì tổn thương anh lắm.
Video đang HOT
Tôi giật mình. Vừa dứt lời, anh đã uống một hơi gần hết, ánh mắt không che giấu được sự khó chịu. Không phải vì tiếc cốc nước dứa, mà vì hành động của anh khiến tôi hiểu ra điều gì đó, điều mà tôi đã cố phớt lờ bấy lâu nay. Chồng tôi là người ích kỷ.
Từ ngày cưới, tôi nhận ra anh có thói quen làm mọi thứ vì bản thân hơn là nghĩ cho người khác. Mỗi lần đi ăn ngoài, nếu tôi bảo muốn thử món gì đó, anh thường gạt đi và nói anh thích món này hơn. Tôi không phản đối, nghĩ rằng chiều chồng một chút cũng chẳng sao.
Khi tôi sinh con, mỗi lần tôi nhờ anh trông con để nghỉ ngơi, anh chỉ làm được một lát rồi lại kêu mệt, để con khóc quấy mà nằm bấm điện thoại.
Lần nào tôi nhắc nhở, anh cũng nói: “Anh đã làm việc cả ngày rồi, em đang nghỉ ở nhà không làm gì, trông con có khó khăn gì đâu?”.
Những câu nói ấy ban đầu chỉ như gió thoảng qua tai, nhưng lâu dần, chúng tích tụ lại thành một tảng đá đè nặng lên lòng tôi. Tôi vẫn tự nhủ, anh không phải người xấu, chỉ là anh chưa học cách quan tâm mà thôi.
Trở lại tối hôm anh mua nước dứa, sau khi uống xong, anh nằm dài trên ghế xem tivi, mặc kệ tôi dọn dẹp bếp núc. Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh anh, cố nén nước mắt. Tôi khẽ khàng: “Anh này, anh có thấy từ trước tới giờ, anh hơi ích kỷ không?”.
Anh quay sang, ánh mắt đầy khó hiểu. Anh giải thích rằng anh cũng đi làm kiếm tiền, làm hết việc nhà, mua đồ ăn, chăm con, sao tôi lại bảo anh ích kỷ.
Tôi thở dài. “Không phải làm nhiều việc là không ích kỷ. Em chỉ muốn anh để ý cảm xúc của em hơn. Như cốc nước dứa lúc nãy, em chỉ đùa, anh đã vội uống hết. Lâu nay em luôn nhường anh, nhưng có bao giờ anh nhường em chưa?”, tôi nói.
Anh im lặng, bỏ vào phòng. Căn nhà bỗng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi không biết anh có hiểu những gì tôi nói không, hay anh chỉ nghĩ tôi đang phàn nàn vô cớ. Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc, tự hỏi liệu cuộc hôn nhân này có thể thay đổi không.
Chúng tôi mới cưới nhau được gần 1 năm.
Tôi yêu anh, yêu cả những khiếm khuyết của anh nhưng liệu anh có sẵn lòng thay đổi vì tôi? Hay tôi sẽ mãi là người chịu đựng, tự lừa mình rằng mọi thứ vẫn ổn?
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, một cốc nước trà được đặt trên bàn. Lần này, nó không lạnh ngắt. Bên cạnh cốc là một mẩu giấy nhỏ, nét chữ của anh nguệch ngoạc: “Anh xin lỗi. Anh sẽ cố gắng tốt hơn”.
Tôi cầm tờ giấy, nước mắt lăn dài. Không biết sự thay đổi này sẽ kéo dài bao lâu nhưng ít nhất, đó là một khởi đầu. Và tôi sẵn lòng chờ đợi, vì tình yêu cần cả sự kiên nhẫn và hy vọng.
Một mình gọi taxi đi đẻ, chồng vào viện câu đầu tiên là đòi xét nghiệm ADN của con
Chồng vừa vào viện, câu đầu tiên anh ấy nói với hai mẹ con là muốn làm xét nghiệm ADN của con.
Tôi kết hôn được hơn 2 năm, hôn nhân của tôi tương đối yên bình, gia đình nhà chồng cũng bắt đầu thấy rõ được sự chịu khó, quan tâm hết lòng của tôi với nhà chồng. Từ lúc cưới đến nay tôi sống ở nhà chồng, mẹ chồng tôi tuy khắt khe nhưng cũng không phải ghét bỏ gì tôi.
Từ lúc tôi có bầu xin nghỉ việc công ty để ở nhà, mọi chuyện phát sinh phức tạp khi hàng ngày đối diện với mẹ chồng. Tôi mang bầu khó chịu, mệt mỏi trong người nhưng vẫn phải làm mọi việc trong nhà, mẹ chồng không giúp gì còn rất hay để ý để bắt bẻ con dâu. Vì đang có bầu nên tôi có gắng nhẫn nhịn, không lo nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng tới con.
Còn với chồng tôi, cứ tưởng lấy được chồng đẹp trai, có ngoại hình hấp dẫn... tôi vui mừng và tự hào với bạn bè, người thân. Nhưng ở với nhau rồi, tôi lại thấy có phần bất ngờ vì cách sống của anh ấy. Chính vẻ bề ngoài đó lại khiến tôi lo lắng, anh ấy còn khéo ăn nói nữa, tôi mang bầu mà chồng trẻ trung, năng động sao mà tôi yên tâm được.
Chồng chỉ được cái mã, cái mồm dẻo, ngoài ra không có gì cả. Ở với nhau, anh ấy lộ nguyên hình một người lười nhác, luộm thuộm ở nhà nhưng ra ngoài lại rất bóng bảy, sành điệu. Không giúp bất cứ vợ việc nhà nào, muốn nhờ gì cũng phải năn nỉ mãi anh ấy mới giúp cho với thái độ cằn nhằn, khó chịu.
Thái độ của chồng khi lần đầu gặp con khiến vợ sốc nặng. Ảnh minh họa
Ngay cả lúc tôi mang bầu, chồng cũng không hỗ trợ gì, kể cả về tiền bạc. May mà tôi còn có tiền để dành từ hồi cưới và mấy năm đi làm cũng tiết kiệm được một khoản. Chứ không phụ thuộc vào chồng chắc tôi còn khổ sở hơn, anh ấy có bao tiền là tiêu pha sạch, không đưa cho vợ đồng nào. Tôi cứ tự an ủi mình rằng chồng vẫn còn trẻ, chưa có con nên vẫn mải chơi, thiếu chín chắn.
Háo hức chờ đợi ngày con ra đời, là ngày tôi sẽ hạnh phúc nhất, được chồng yêu thương chiều chuộng giống như bao người phụ nữ khác... Nào ngờ, ngày con ra đời cũng là ngày tôi đón nhận cú sốc. Ở bệnh viện, chồng lấy lý do bận việc không đưa vợ đi đẻ được. Đến lúc con ra đời, anh ấy mới ghé qua một lát.
Tưởng anh ấy vui mừng lắm, nào ngờ buông ra lời lạnh lùng: " Cô làm xét nghiệm ADN đi, xem nó có phải con tôi không. Nếu là con tôi, tôi nhận và trách nhiệm với nó. Cuộc đời không biết trước thế nào, đầy người nuôi con người khác mà không biết đó thôi".
Chồng lại bỏ đi ăn nhậu với bạn, còn tôi chỉ biết khóc vì sốc, dù cố ngăn mình lại để không ảnh hưởng tới sức khỏe của mình và con. Chồng thờ ơ với vợ, nhưng không ngờ lại phũ phàng với con như vậy. Anh ta không quan tâm tới tôi, nhưng lại ghen tuông, hay suy diễn mối quan hệ của tôi với người khác giới. Đã bao lần tôi bị mắng mỏ chỉ vì ai đó là nam giới nhắn tin, gọi điện tới.
Ở nhà chồng vài hôm, tôi bế con về nhà mẹ đẻ luôn, tôi không chịu đựng được mẹ chồng và chồng. Tôi muốn dành thời gian, tinh thần để chăm con, chứ ở nhà chồng hàng ngày bị mẹ chồng soi mói, còn chồng nghi ngờ, ghen tuông. Ở nhà mẹ đẻ tôi được chiều chuộng, còn được làm cho nhiều món ăn bổ dưỡng. Bố mẹ đẻ tôi rất quan tâm, mong ngóng có cháu ngoại.
Đang sung sướng ở nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng, chồng gọi điện bắt phải về. Họ dọa dẫm tôi đủ đường, nếu không về nhà chồng thì sẽ không cho quay lại nữa. Tôi rất sợ về nhà chồng, nhưng con còn nhỏ lại sợ bị nhà chồng từ mặt. Tôi có nên ngoan ngoãn về lại nhà chồng, hay là cứ ở lại nhà mẹ đẻ đến bao giờ con cứng cáp thì tính sau? Hãy cho tôi lời khuyên!
Thất nghiệp cả năm mới có cơ hội đi làm, ngày đầu nhận việc, gã trai 'méo xệch' khi chạm mặt sếp tổng Tôi xấu hổ quá, công việc khó khăn lắm mới được vào làm, có lẽ tôi phải bỏ để giữ lại chút sĩ diện cho bản thân thôi. Có lẽ ông trời định thử lòng tôi, hoặc đây là quả báo mà người ta vẫn nói. Tôi năm nay 30 tuổi, hiện tại đang thất nghiệp và không biết sẽ như thế này...