Cổ vũ chồng làm trai bao để rèn rũa chuyện chăn gối?
Sự thực, Ngân đã hài lòng và thỏa hiệp. Cô nghĩ, Hùng là trai bao, nghe có vẻ ghê tởm là thế, nhưng anh là đàn ông, anh chẳng mất mát gì sau mỗi lần quan hệ, thậm chí kinh nghiệm chăn gối, tình dục ngày một dày dặn. Cái mất chẳng thấy, chỉ thấy được thêm, thôi thì đành tặc lưỡi, lấp liếm cho qua.
Sau mỗi cuộc “giao ban”, Hùng và Ngân thường trò chuyện với nhau khá lâu rồi mới chìm vào trong giấc ngủ. Anh thường dành cho vợ những câu hỏi quen thuộc như: “Em có thấy hạnh phúc khi chúng mình hòa tan vào nhau không?”, đáp lại là sự im lặng và đôi môi của Ngân se sẽ mỉm cười. Nụ cười và sự im lặng thường lệ làm Hùng yên tâm phần nào về khả năng đàn ông của anh. Anh đã làm cho vợ mình thỏa mãn.
Anh đinh ninh thế. Anh tự tin thế. Nếu như không phải một ngày đẹp trời, anh tìm thấy cuốn sổ nhật kí bìa màu gỗ nâu của vợ đặt trên giá sách của cô ấy. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cuốn sổ nhật kí, bởi lẽ vợ anh để nó cùng với số sách báo, tài liệu và khóa chặt lại.
Cô nghĩ, Hùng là trai bao, nghe có vẻ ghê tởm là thế, nhưng Hùng là đàn ông, chẳng mất mát gì sau mỗi lần quan hệ, thậm chí kinh nghiệm chăn gối, tình dục ngày một dày dặn. (Ảnh minh họa)
Không phải vì sợ chồng xâm phạm, mà có lẽ e sợ có ai đó đến nhà chơi, có thể làm lộn đô lộn đáo những tài liệu liên quan tới công việc. Ngân là một nhà báo, đi đây đi đó nhiều, mỗi lần về cô ấy lại mang theo dăm ba cuốn sách. Sách của vợ anh từng nhìn thấy, hoặc đọc chúng, nhưng cuốn nhật kí bìa nâu anh chưa từng trông thấy.
Cả sáng, Hùng thấy vợ lúi húi tìm tài liệu cũ nào đó ở tủ sách và vội đi làm nên quên chưa khóa tủ. Sổ sách xộc xệch trên chiếc tủ vốn được để tuyệt đối ngăn nắp. Cuộc họp giao ban khiến cô ấy cuống lên chưa kịp sắp xếp lại chúng. Vừa muốn giúp vợ, vừa muốn ghi một điểm cộng trong mắt vợ, Hùng hăm hở dọn dẹp lại tủ sách, tấp tửng chiều về khoe chiến tích.
Nhưng, cuốn sách bìa nâu hơi cũ đập vào mắt Hùng, mở ra nó là cuốn sổ nhật kí của vợ. Anh chưa từng nhìn thấy nó và không hề hay biết chuyện vợ viết nhật kí. Thế giới riêng, góc riêng tư của vợ, Hùng không không có ý định xâm phạm, nhưng có gì đó thôi thúc trí tò mò, anh lật giở từng trang, đọc đến đâu, anh lạnh toát sống lưng đến đó.
Ngoài nhịp sống hàng ngày của hai vợ chồng, chuyện công việc, những bức bối trong môi trường công sở nhiều cạnh tranh, Ngân dành nhiều trang viết về đời sống chăn gối của hai vợ chồng. Ngân bảo cô ấy thèm cảm giác “hòa tan vào nhau” nhưng hiếm hoi lắm Hùng mới mang lại cho vợ được. Cô ấy thèm cảm giác hãnh diện, hạnh phúc thật sự khi cả hai cùng chung nhịp thở, cùng biến đổi sắc mặt một cách đầy đam mê và bản năng khi trên giường.
Và sau nhiều trang than thở, Ngân kết luận “chăn gối” không phải thế mạnh của Hùng. Chồng cô không thể mang lại cho cô cảm giác thỏa mãn, thành thử sau mỗi lần gần gũi, phải rất lâu sau đó cô mới đi vào giấc ngủ. Dần dần, cảm giác ham muốn, chung đụng với chồng giảm sút. Cô không cảm nhận được, hoặc Hùng không biết đánh thức tất cả mọi giác quan của Ngân trong những lần “giao lưu”.
Đặc biệt, Ngân không thích trả lời các câu hỏi của chồng trong và sau khi quan hệ, bởi lẽ, Ngân không thể dội một gáo nước lạnh vào nỗ lực, cố gắng của chồng bằng lời đáp “anh rất tệ”, nên đành cười trừ – nụ cười mà Hùng đinh ninh chắc mẩm do dư âm cực khoái đạt được.
Chăn gối đáng lẽ là thế mạnh của đàn ông, nhưng Hùng không mang lại cho vợ cảm giác thỏa mãn như đáng lẽ cô ấy – một người phụ nữ hừng hực lửa tình, quyến rũ, hấp dẫn đáng được hưởng. Hùng dằn vặt, xấu hổ và lòng nặng trĩu.
Video đang HOT
Chuyện ái ân xưa nay Hùng tự cho rằng bản thân không phải hạng “cao thủ” nhưng cũng không đến mức thảm hại, nhưng qua những dòng tâm sự thầm kín của vợ, anh biết một điều đau đớn đối với một kẻ mang danh nam nhi: không làm cho vợ thực sự hạnh phúc.
Tự nỗi dằn vặt bản thân, Hùng nảy sinh những hoài nghi, bất trắc về lòng chung thủy của vợ. Ngân là nhà báo, nay đây mai đó viết bài, kiếm tư liệu, ai dám chắc cô ấy có tòm tem “ăn nem” hòng thỏa mãn nhục dục hay không? Chẳng có thể dám chắc điều gì.
Tối ấy, sau giờ làm việc, Ngân trở vào phòng ngủ, Hùng đã túc trực sẵn ở đó. Chưa bao giờ anh hung bạo như thế. Hùng lột sạch quần áo trên người vợ, đẩy mạnh cô ấy xuống giường, chân tay anh quắp lấy vợ, cào cấu thân thể vợ như loài mãnh thú lên cơn cuồng huyết.
Đôi mắt anh vằn lên những tia nhìn giận dữ như những đốm lửa ma chơi lập lòe sắc lạnh. Ngân hốt hoảng đẩy Hùng khỏi cơ thể mình, vơ vội tấm chăn như một hình thức tự vệ. Hùng chùn người lại, sực tỉnh và lao tới chiếc tủ sách, giật lấy cuốn sổ màu nâu gỗ sồi, ném xuống giường, gằn lên từng tiếng: “Hóa ra bấy lâu cô phải chịu đựng tôi”. Nhìn vậy, Ngân hiểu ra mọi chuyện.
Từ sau buổi tối hôm đó, chuyện phòng the của vợ chồng Hùng càng nhạt nhòa. Bản thân Ngân sợ hình ảnh kinh hoàng, hung bạo của chồng hôm trước và nỗi mặc cảm đè nặng tâm trí Hùng khiến anh không thể hào hứng, vô tư “lâm trận” giống như trước đây. Hôn nhân thiếu đi yếu tố tình dục chẳng khác nào ngọn đèn leo lét trước cơn gió lớn.
Gần đây, Hùng có vẻ hào hứng hơn với chuyện chăn gối. Anh biết cách nâng niu, chiều chuộng vợ hơn. Đặc biệt, anh luôn có màn dạo đầu hoàn hảo với những lời lẽ mật ngọt rót vào tai vợ. Hùng xua tan cảm giác ngột thở về buổi tối hắc ám trong lòng vợ. Sự thay đổi ở Hùng đã tạo nên những chuyển biến tích cực.
Đặc biệt, Hùng tỏ ra cực kỳ điệu nghệ trên giường ngủ. Những kiểu “yêu” chưa từng áp dụng trong 4 năm chung đụng trước đó làm Ngân phấn khích. Những động tác thành thục như biểu diễn nghệ thuật đưa Ngân lạc vào một thế giới khác. Những dè dặt, e ngại ban đầu hoàn toàn bị lãng quên, Ngân thầm cảm ơn chồng đã cất công học hỏi trên sách báo hoặc các phương tiện thông tin đại chúng tràn lan, mang lại cho chị món quà ý nghĩa này.
Vẫn những câu hỏi xưa cũ sau mỗi lần ái ân, và lần này, Hùng nhận được nụ cười mãn nguyện và cái gật đầu e thẹn của Ngân giống như hồi vụng dại thuở mười tám, đôi mươi đến cầm tay nhau còn bẽn lẽn ngượng nghịu.
Hùng dạo này bận rộn hơn, những cuộc vắng mặt đột xuất liên tiếp xảy ra. Khi thì đối tác mời đi tận Ninh Bình chơi golf, lúc đi tận Đà Nẵng xem xưởng chế tác đồ mỹ nghệ… Anh luôn bận rộn. Vài lần trở về nhà với bộ dạng phờ phạc, nhìn chồng tiều tụy, Ngân xót xa đau khổ. Khuyên anh hạn chế làm việc, sức khỏe là quan trọng nhất, nhưng Hùng tâm sự thật, anh đang ở độ tuổi khao khát chinh phục, anh muốn kiếm thêm nhiều tiền và tạo dựng một cuộc sống tốt hơn hiện tại.
Cuộc sống vợ chồng Ngân không hề thiếu thốn, nếu không muốn nói dư dả, có của ăn, của để, nhưng đàn ông say kiếm tiền, ham lao động như chồng Ngân, chị có thể hiểu được.
Trong một vài lần gần gũi, Hùng bâng quơ hỏi vợ: “Em có thích anh như bây giờ không?”. Đáp lại là tiếng nói đê mê qua từng hơi thở: “Em thấy anh rất tuyệt. Sao anh hỏi vậy”. Câu hỏi rơi vào khoảng không bao la cùng nhịp thở đều đặn của hai cơ thể hòa trộn làm một.
Hôm mang đồ của chồng đi giặt, vô tình Ngân thấy có thứ đó cộm cộm trong túi áo khoác của chồng. Chị giật mình lôi ra, sững người trong tay là hai chiếc bao cao su chưa sử dụng. Chị và chồng không có thói quen sử dụng bao cao su. Như vậy hai chiếc bao cao su kia dùng vào việc gì? Lặng lẽ treo chiếc áo lên mắc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Ngân âm thầm để ý đến động tĩnh của chồng.
Đêm hôm sau, anh lại thông báo đi công tác đột xuất. Chị mỉm cười và hôn tạm biệt đầy lưu luyến. Chẳng phải chuyến đi Sài Gòn như anh thông báo, Hùng dừng taxi ở trước một khách sạn khá lộng lẫy, một người phụ nữ trung tuổi chạy tới vồn vã đón anh. Hai người họ mất hút vào trong khách sạn. Ngân bần thần trở về nhà. Câu chuyện trở nên rành rẽ, khúc chiết, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thì ra là vậy. Chồng chị là một trai bao có hạng. Vì đâu nên nông nỗi này? Tiền? Anh không thiếu. Cuốn nhật kí rơi vào lòng chị, đôi tay Ngân buông thõng, mọi thứ quay cuồng. Anh muốn khẳng định bản lĩnh đàn ông với Ngân nên đã đi làm trai bao để rèn rũa chuyện chăn gối.
Điều ấy lý giải vì sao những lần ân ái gần đây, anh trở nên nồng nhiệt, khác lạ và đầy bất ngờ. Ngân sợ hãi nhớ về những lần chung đụng với anh, nhưng không thể phủ nhận anh trở nên điệu nghệ, điêu luyện, cực kỳ thăng hoa trong mỗi lần gần gũi. Chính anh cũng từng thừa nhận, chỉ cần làm Ngân hạnh phúc thì anh có thể bất chấp tất cả.
Ngân không bao giờ nghĩ mình dễ hài lòng và thỏa hiệp đến thế. Cô nghĩ, Hùng là trai bao, nghe có vẻ ghê tởm là thế, nhưng Hùng là đàn ông, chẳng mất mát gì sau mỗi lần quan hệ, thậm chí kinh nghiệm chăn gối, tình dục ngày một dày dặn. Cái mất chẳng thấy, chỉ thấy được thêm. Vả lại, quan trọng hơn, thứ Hùng cho người ta là tiền, đáp lại họ sẽ dạy cho anh cách làm tình và cách khơi gợi bạn tình, còn tình yêu, Ngân tin anh chỉ có một mình cô.
Suy nghĩ mù quáng, vị kỷ ấy khóa chặt sự ghen tuông, hờn giận trong Ngân. Cô muốn được hạnh phúc trong những lần “yêu” với chồng và cô chấp nhận im lặng để Hùng đi “học hỏi” ở các cô gái trẻ, hoặc các chị gái trung tuổi ngoài xã hội kia.
Chị tuyệt đối yên tâm và tin tưởng Hùng, bởi hai chiếc bao cao su đã khẳng định rất rõ ý thức an toàn tình dục ở anh. Chỉ tới khi vùng kín của chị bị tấy, đỏ, loét, Ngân bàng hoàng nghe bác sĩ kết luận chị bị lây nhiễm bệnh qua đường tình dục, và người truyền bệnh chẳng phải ai khác chính là Hùng.
Đến lúc này, anh mới thú nhận tất cả sự việc với vợ. Nhưng trái với dự kiến của Hùng về cơn lôi đình của vợ, Ngân yên lặng thở dài thừa nhận đã biết hết mọi việc.
Vì lòng ích kỷ và sở thích quái đản hòng thỏa mãn đời sống tình dục, Ngân đã bằng lòng để chồng vung tiền “mở mang đầu óc”, tới khi cả hai vợ chồng đều mắc bệnh lây lan qua đường tình dục, chỉ biết ngậm ngùi đưa nhau tới phòng khám, không ai dám oán trách ai nửa lời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ là chiếc chuông gió
Anh nói rằng em chỉ là chiếc chuông gió, khi anh thấy đầu óc căng thẳng quá thì anh muốn nghe một tiếng chuông gió kêu, khi đó anh lại tìm đến em. Khi anh đang chìm vào những suy tư buồn phiền, em có thể đánh thức anh dậy...
Anh nói anh yêu em.
Còn người ấy thì khác, anh xem người ấy là rô bốt nhỏ, khi công việc anh áp lực, người ấy có thể cùng anh giải quyết hết mọi việc, cùng anh ăn cơm hộp, cùng anh đội nắng. Anh nói người ấy là bạn.
Anh nói rằng em chỉ là chiếc chuông gió, khi anh thấy đầu óc căng thẳng quá thì anh muốn nghe một tiếng chuông gió kêu, khi đó anh lại tìm đến em. Khi anh đang chìm vào những suy tư buồn phiền, em có thể đánh thức anh dậy... Anh nói anh yêu em.
Anh nói rằng người ấy là chiếc máy vi tính, không thể nào thiếu đi được, nếu thiếu thì anh thấy anh như mất đi đôi chân, không làm được việc. Một ngày, nếu không có chiếc máy vi tính, công việc của anh sẽ lại chất đống. Anh nói người ấy là bạn.
Anh nói rằng, em chỉ là chiếc chuông gió, nên không nghe được những điều anh la hét, vậy nên anh sẽ chẳng bực bội với em. Còn với người ấy, như một con thú nhỏ, để anh trút giận, anh la hét, anh bực bội. Những khi đó người ấy chỉ lặng lẽ lắng nghe và phục tùng anh. Anh nói người ấy là bạn.
Anh nói rằng em là chiếc chuông gió, mong manh và dể thương. Còn người ấy là cỗ máy mạnh mẽ và cứng cỏi. Anh gặp em sau những giờ mệt mỏi, anh dùng hàng tiếng đồng hồ kể chuyện cho em nghe, nhưng trong câu chuyện của anh vẫn là công việc.
Đôi khi em đã cảm thấy bất an vì những điều anh nói. Em là người yêu của anh, nhưng hình như chẳng san sẽ cho anh được điều gì cả. Vì em và anh làm hai công việc hoàn toàn khác nhau. Còn người ấy, luôn đồng hành trong những bước chân anh đi, anh đi đến đâu cũng cảm thấy cần người ấy. Có khi nào trái tim anh đã thuộc về người ấy không? Có khi nào anh đã hướng về nơi khác mà không nhận ra? Hay em đang hoang tưởng vì lo sợ? Em có nên làm một chiếc chuông gió giản đơn không? Hay phải làm cho mình phức tạp lên?
Anh đã nói rằng em cứ hãy giản đơn như là em vậy, đừng phức tạp quá sẽ biến thành người ấy, trở thành một bộ máy. Nhưng em hiểu trong sâu xa nào đó, anh vẫn muốn hiểu được một bộ máy phức tạp hơn là học cách làm một chiếc chuông gió. Em cũng hiểu người ấy đủ thông minh để cuốn anh đi... Còn em... Với anh chỉ mãi mãi là chiếc chuông gió mà thôi. Dẫu vậy em vẫn sẽ giữ anh...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có một ngày như hôm nay Xin lỗi em! Xin lỗi vì những gì em đang thấy trước mắt, xin lỗi vì tôi đã gọi em là "em" và xin lỗi vì có một ngày như hôm nay. Sài Gòn đã thật khuya và dường như mọi thứ đã chìm vào sự tĩnh lặng. Riêng tôi thì không hề thấy tĩnh lặng một chút nào. Tôi thấy mình như...