Có vợ mà anh vẫn làm điều đó khi gặp người yêu cũ
Khi anh đưa tôi xem chiếc nhẫn có khắc tên anh và P – tên vợ anh cùng ngày 03/01/2012 – ngày cưới của anh. Và rồi sau những câu hỏi của tôi, anh thừa nhận “thực ra thì anh đã có vợ”.
Tôi năm nay 24 tuổi, là một cô gái lạc quan yêu đời. Chỉ cách đây vài tháng, tôi cũng có một tình yêu ngọt ngào như bao đôi lứa yêu nhau. Thế nhưng cuộc sống không như nhưng gì tôi suy nghĩ.
Anh đã rời xa tôi với lý do mà chỉ anh mới là người rõ nhất. Ngày Valentine người ta nhận được sự ấm áp ngọt ngào trong tình yêu, còn tôi cũng nhận được quà. Nhưng cũng chính ngày hôm đó, tôi biết được sự thật anh đã có vợ.
Tôi và anh yêu nhau đã được hơn một năm trời. Quãng thời gian ấy anh quan tâm chiều chuộng tôi. Tôi thấy ấm áp và tự hào về anh và lấy đó làm động lực trong cuộc sống. Ngoài công việc, thời gian còn lại anh dành hết cho tôi. Tôi đã yêu anh hơn chính bản thân mình.
Cũng như những buổi tối khác anh qua chở tôi đi dạo phố, đi ăn kem và cũng ở cái quán kem quen thuộc đó tôi đã thấy có cái gì đó khang khác ở anh. Đang ngồi cạnh tôi, bỗng nhiên anh đứng dậy đi theo một người con gái vừa bước ra khỏi quán.
Cô ấy đi cùng một người bạn gái và một đứa trẻ con. Vì là ở bên kia đường nên tôi không biết họ nói gì với nhau. Và cô gái tiến về phía tôi chào tôi: “Em chào chị, em xin phép về trước”. Còn anh vẫn đứng bên kia đường.
Khi cô gái ấy đi tôi thấy hơi ngạc nhiên nên hỏi anh ai vậy? Anh nói là đó là em anh. Tôi cũng không để ý lắm chuyện đó.
Và rồi anh đi công tác mất khoảng 2 tháng không gặp. Nhưng anh vẫn nhắn tin nói chuyện với tôi như trước. Anh vẫn có quà cho tôi, anh nói nhớ tôi và thèm được chơi với tôi vì theo anh, tôi nói chuyện rất thông minh.
Nhưng dần dần tôi nhận thấy có khoảng cách giữa tôi và anh. Hình như anh có cái gì đó giấu tôi và anh đã nhắn tin xin lỗi vì không thể gặp lại tôi nữa, không làm được những gì mà anh đã hứa với tôi. Anh nói không còn đủ can đảm ở bên tôi nữa. Từ khi yêu nhau chưa bao giờ anh làm tôi buồn. Vì cái gì mà anh lại phũ phàng với tôi như vậy?
Sau hôm đó gần như tôi và anh không nói chuyện với nhau nữa. Tôi luôn tự hỏisao anh có thể thay đổi nhanh đến vậy? Cho đến ngày Valentine anh gọi điện cho tôi và hẹn gặp tôi. Tôi đã đồng ý.
Khi tới chỗ hẹn vì đang là mùa đông nên anh đã tháo găng tay ra. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi thấy anh đeo nhẫn cưới, tôi vội quay mặt đi luôn không dám nhìn anh thêm một giây nào nữa. Nhưng khi anh đưa tôi vào tới quán ăn, tôi nhìn lại không thấy tay anh đeo nhẫn cưới nữa.
Lúc này, tôi hoang mang lắm. Tôi không thể ăn nổi. Tôi cố tỏ ra bình thường rồi hỏi anh có gì mới không. Anh nói không. Tôi nói “Em nghĩ anh có nhiều thứ mới lắm”. Tôi hỏi anh về chiếc nhẫn tôi vừa nhìn thấy. Tôi đòi xem nó và anh lúng túng trước lời đề nghị của tôi.
Khi anh đưa tôi xem chiếc nhẫn có khắc tên anh và P – tên vợ anh cùng ngày 03/01/2012 – ngày cưới của anh. Và rồi sau những câu hỏi của tôi, anh thừa nhận “thực ra thì anh đã có vợ”.
Đến bây giờ tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi câu nói đó. Tôi thấy tim mình đau và tôi đã khóc. Hình như anh cũng khóc nhưng tôi không quan tâm. Khi bình tĩnh lại tôi đã hỏi anh lý do lừa dối tôi.
Video đang HOT
Anh nói: “Vì anh nhiều tuổi rồi và vợ anh bây giờ là người hiền lành ngoan ngoãn cũng là con nhà cơ bản. Vợ anh không có gì nổi bật, tất cả chỉ đều đều… Vì anh và tôi không hợp tuổi và vì khoảng cách địa lý…”.
Tôi thấy tủi thân vô cùng và cũng không đủ can đảm để nghe thêm nữa. Nghe như vậy, tôi hiểu anh đã chọn cô ấy vì gia đình cô ấy giàu có. Tuy rất đau khổ nhưng tôi vẫn hỏi anh về vợ của anh có phải là người tôi đã gặp ở quán kem không?
Anh nói phải và lảng sang chuyện khác. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hình ảnh của anh trong mắt tôi bỗng tan như bong bóng xà phòng. Tôi hận anh, tôi phải bắt đầu lại như thế nào khi không còn chút niềm tin vào tình yêu nữa?
Tôi không dám chia sẻ với ai chuyện này cả. Ai hỏi về anh, tôi vẫn phải nói dối. Tôi sợ sự thương hại của mọi người nên tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tôi vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nnhưng khi ở một mình, tôi đã khóc.
Khi tôi đang ngặm nhấm sự cô đơn và đau khổ thì anh lại đang ấm áp bên vợ mới cưới của anh. Bạn chung của tôi và anh cũng không được anh mời dự đám cưới. Nnhưng người bạn của anh thì bất ngờ khi thấy người anh cưới không phải là tôi.
Không biết nếu không vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn cưới thì liệu anh có nói ra sự thật đó không? Tôi biết nếu anh chọn tôi, anh sẽ bắt đầu lại từ con số không, vì tôi xuất thân từ nông thôn chẳng có gì gọi là nền tảng cả.
Thỉnh thoảng sau đám cưới, anh vẫn mời tôi ngồi café. Tôi vẫn thấy anh tháo nhẫn mỗi khi gặp tôi. Anh nói sợ tôi buồn. Nếu thật sự anh nghĩ cho tôi, anh đã không làm tôi đau như vậy.
Anh đã xóa số điện thoại của tôi trên máy vì anh bảo đã nhớ số điện thoại của tôi. Nhưng tôi nghĩ, chắc vì anh sợ tôi ảnh hưởng tới cuộc sống mới của anh nên như vậy.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa làm gì để thấy hổ thẹn với vợ của anh. Tôi cũng không có ý định để khiến anh ngoại tình . Tôi chỉ thấy sợ và thất vọng với tình yêu đầu đời của mình. Anh đã để lại cho tôi một vết thương lòng quá lớn.
Tôi không dám chia sẻ với ai vì tôi thấy đó là sự thất bại lớn nhất trong đời. Một nửa trong con người tôi vẫn hận anh lắm. Nhưng một nửa còn lại, tôi lại tự đưa ra nhiều lý do để biện minh cho anh. Hãy giúp tôi thoát khỏi bế tắc này.
Theo PLXH
Đêm nào vợ tôi cũng thức đến khuya để làm điều đó chỉ vì... muốn giữ chồng
Nhìn vợ hì hục mà tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười. Cô ấy đang cố gắng miệt mài làm những điều đó chỉ vì... sợ chồng chê rồi ra ngoài liếc em này em nọ.
Chả hiểu từ bao giờ vợ tôi lại nảy sinh cái ý định giảm cân đó, ngày trước thấy vợ ăn uống ngon lành chả kiêng khem gì làm tôi ăn cũng ngon lây. Nhưng từ ngày bạn bè, anh em cứ hễ gặp vợ là lại nói: "Cô Lê dạo này tăng cân lên hay sao ý nhỉ", khiến vợ tôi như ngồi trên đống lửa.
Có hôm hai vợ chồng tắm chung, vợ nhìn ngắm cái bụng tròn vo của mình trước gương, tay nắm lấy những lớp mỡ thừa rồi mếu máo: "Lê ơi sao mày lại để ra nông nổi này hả Lê". Nhìn vẻ mặt đau khổ đó của vợ tôi chỉ biết lăn ra cười. Ngày trước vợ tôi vốn là cô gái có vóc dáng mà cô gái nào cũng mơ ước. Cô ấy không quá cao nhưng thân hình cân đối, eo thon mặc đồ rất đẹp. Bấy lâu nay cô ấy chủ quan nên ăn uống thả ga chẳng giữ gìn gì, lúc bị chê béo mới giật mình. Còn tôi thấy vợ lúc nào cũng xinh hết, tính tôi lại hay trêu nên mỗi lần vợ cởi đồ ra tôi lại nói:
- Vợ luyện được cái cơ tròn đẹp ghê.
- Anh muốn chết hả chồng.
- Nào đưa bụng đây, anh viết cho 1 số và 1 chữ nữa thì tuyệt đẹp.
- Anh bảo viết số gì chữ gì cơ?
- 6 múi ấy vợ.
- Này, đồ chồng thối, anh có đứng lại đây không thì bảo?
Kể từ hôm đó, vợ ngại ngùng hơn khi cởi đồ trước mặt tôi, cái việc mà ngày nào cô ấy cũng làm. Thỉnh thoảng cô ấy lại soi gương rồi thở dài thườn thượt, nhìn vợ như vậy tôi vừa thương vừa buồn cười.
Tôi còn nhớ hôm đó tắm xong thấy vợ đang cầm Ipad sau đó cô ấy để xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Tôi cầm lên thì thấy trên màn hình hiện lên bài báo đại loại như là cô vợ bị chồng bỏ vì quá béo hay nào là nghệ thuật giữ chồng, đọc mà não hết cả ruột. 1 lúc sau thấy vợ đi vào lôi mấy dụng cụ tập gym của chồng ra tập hì hục, rồi sau đó lại lăn lê ở sàn nhà tập các động tác. Tôi nhìn buồn cười quá nên phán:
- Ôi nhà mình có tấm gương nghèo vượt "tối" kìa, vợ ơi gần 1 giờ kém rồi em có định đi ngủ không?
Vợ lườm tôi cháy mắt rồi bảo:
- Em tập lúc đã, anh cứ ngủ đi. Em không thể để bị gọi là Lê béo được. Em xấu đi thì anh lại đi ngó nghiêng con khác chứ gì, lạ gì đàn ông các anh nữa.
- Ặc, sao em biết he he.
- Đồ chồng xấu xa.
Tôi sợ đùa quá trớn vợ lại buồn nên đành lại ôm vợ rồi bảo:
- Thôi, anh hài lòng với mụ béo n hà anh rồi, thế này là đẹp lắm rồi em không cần phải tập nữa đâu, nếu muốn tập thì mai tập tiếp.
Lúc này vợ mới chịu rửa ráy đi ngủ, ngày mai vợ kêu giảm cân nên ăn 1 nửa so với thường ngày tôi. Tôi có khuyên đủ điều cô ấy cũng không nghe. Tối hôm sau, tôi đi làm về muộn, vừa vào đến phòng thấy vợ đắp chăn chỉ thò mỗi cái mặt trắng bệch ra làm tôi hú hồn:
- Em đang làm cái gì đấy, ghê quá.
- Ông xã về rồi à, em đang đắp mặt làm đẹp nè, hì hì.
- Bày đặt, hôm nay không tập thể dục nữa hả vợ?
- Có chứ, tý rửa mặt xong em tập.
- Ặc, em lại tập nữa thật hả?
- Vợ anh anh có tinh thần thể dục thể thao chồng nhỉ?
- Thôi đi bà nội, tập phi khoa học thế thì tinh thần cái nỗi gì.
- Tại ban ngày em bận mà.
Cả tuần cứ trôi qua như vậy, giảm béo đâu không thấy chỉ thấy vợ có vẻ mệt mỏi hơn vì ăn thiếu chất lại tập nhiều. Hôm đó cuối tuần nên tôi bèn nghĩ ra 1 cách:
- Vợ à, em đừng tập nữa, thay vì tập dưới sàn nhà thì em lên giường tập đi. Em định lãng quên ông chồng này đấy à?
Vợ ngơ ngác lúc sau đó cũng hiểu ý, cô ấy cười tít mắt rồi bảo:
- Ừ nhỉ, một trong bí quyết giữ chồng đó là chuyện ấy nữa, em quên béng đi mất. He he.
- Vợ anh đẹp anh không lo giữ thì thôi chứ, nếu em sợ mất chồng thì chỉ cần ăn uống điều độ tập luyện khoa học cho khỏe mạnh giùm anh là được. Chứ anh chẳng muốn vợ eo thon mà lại tốn tiền thuốc đâu, còn giờ thì lên đây anh ôm nào.
Vợ tôi nghe chồng nói thế lại ỉu xìu muốn khóc, đôi khi tôi thấy phụ nữ cũng thật đáng thương. Cứ sợ chồng chê nên nhiều lúc họ kìm chế hết ham muốn của bản thân. Họ cứ sống trong lo sợ, sợ cái này sợ cái nọ. Có lẽ tại đàn ông bây giờ nhiều người tệ quá, hay chê bai vợ nên làm họ có suy nghĩ đó. Tôi cũng nghĩ mình nên cẩn thận lời nói hơn mới được, để cô vợ yêu quý của tôi không phải phiền lòng. Chẳng biết bao giờ vợ tôi mới chịu dừng chiến dịch giảm cân này lại đây, mấy tuần này tôi thực sự chán rau luộc củ luộc rồi. "Vợ ơi! Em đẹp lắm rồi, hãy cứ béo như trước cho anh nhờ".
Theo Một Thế Giới