Có phải chồng là dân xã hội đen
Chồng vẫn nhẹ nhàng pha cốc nước mát cho tôi uống, dịu dàng nói tôi đi nghỉ. Còn tôi nước mắt lưng tròng không hiểu vì sao người tình biến mất đột ngột như bọt xà phòng.
Tôi là người phụ nữ được đánh giá có nhan sắc, có chồng và hai con. Anh là công chức, hiền lành, yêu thương vợ con, cũng là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi quen rồi yêu và làm đám cưới như bao cặp vợ chồng khác. Thời gian trôi qua đi, trong khi tôi thăng tiến và có chức vụ ở công ty nước ngoài, mức lương tạm có thể coi là cao so với thu nhập bình quân tại Việt Nam, chồng vẫn túc tắc ba cọc ba đồng, bù lại anh rất yêu thương vợ con, chăm sóc chúng khi tôi phải lao vào công việc.
Không biết từ bao giờ tôi cảm thấy chồng không bằng những người đàn ông xung quanh, những người tôi cho là giỏi giang hơn anh trong việc kiếm tiền, hào hoa. Có thể mọi người nghĩ tôi tham tiền, ham vật chất nhưng nếu ở hoàn cảnh tôi mới hiểu được. Một năm trước đây tôi đã ngoại tình với sếp, người tôi luôn cảm thấy có thể che chở, an ủi trong công việc và cuộc sống.
Video đang HOT
Chúng tôi vụng trộm, tôi thường về muộn hơn với những lý do họp hành, công tác. Tôi không biết chồng có nhận ra điều đó không vì anh vẫn cần cù, chăm chỉ, hết giờ làm việc về đón con, đi chợ và nấu cơm, tối đến dạy con học trong khi tôi về muộn và đôi lần say sưa. Những lúc đó anh chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở tôi giữ sức khỏe và ân cần đun nước nóng cho tôi.
Tôi cảm thấy ân hận vì đã phản bội chồng, một người tuyệt vời như thế, tuy nhiên hôm sau cảm giác đó không còn nữa. Tôi cứ nghĩ anh không biết gì vì anh luôn vậy: Hiền lành đến tội nghiệp, nhẹ nhàng với vợ con, sẵn sàng làm hòa nếu tôi bắt đầu to tiếng. Có một việc tôi không thể lý giải nổi, cách đây 6 tháng, trong lúc tôi và sếp (người tôi đang ngoại tình) đi ra từ một nhà hàng, bỗng nhiên có 2-3 thanh niên mặt mũi giang hồ chặn chúng tôi lại, tuy nhiên họ rất nhẹ nhàng nói với sếp muốn gặp riêng anh một lát.
Tôi đứng đợi, lát sau sếp về với vẻ mặt tôi chưa bao giờ nhìn thấy từ lúc quen anh, đó là khuôn mặt nhợt nhạt không còn tý thần sắc sinh khí nào mặc dù anh là con người to cao, phong độ, rất nam tính. Anh chỉ ấp úng nói xin lỗi không đưa tôi về được và vẫy taxi cho tôi. Không hiểu chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau tôi đến cơ quan biết anh đi công tác đột xuất không liên lạc gì được.
Ba hôm sau tôi nhận được tin nhắn của anh, trong đó nói xin lỗi tôi và thông báo hiện anh đã xin thôi việc tại cơ quan đó, đừng bao giờ liên lạc với anh nữa. Tôi điện thoại cho anh và gào lên trong máy xem có chuyện gì nhưng anh tắt máy, không liên lạc được. Anh chị em cơ quan cho biết anh đã gửi đơn thôi việc lên Tổng giám đốc và đi ngay trong hôm đó, thậm chí không ở lại làm các thủ tục nhận lương và phụ cấp.
Hôm đó tôi về nhà với tâm trạng không thể diễn tả nổi, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Chồng vẫn ra đón tôi (anh luôn về sớm hơn) nhẹ nhàng pha cốc nước mát, dịu dàng nói tôi đi nghỉ. Tôi nước mắt lưng tròng không hiểu vì sao người tình của tôi biến mất đột ngột như bọt xà phòng tan biến.
Thời gian qua đi, tôi nguôi ngoai, xin nghỉ việc ở chỗ cũ, đi làm chỗ mới vì không chịu được chuyện cũ. Tôi vẫn đi làm và thu hút được những ánh mắt của đàn ông dõi theo nhưng chả để tâm đến việc đó nữa. Những chuyện xảy ra làm tôi quá đau khổ rồi.
Cho đến một hôm cách đây hai tháng, trên đường đi làm về tôi có điện thoại liền dừng xe nghe, bất ngờ có một thanh niên lao qua giật lấy điện thoại và lên xe tẩu thoát (bọn chúng có 2 người, một tên đi trước), tôi ú ớ kêu cứu nhưng không kịp. Về nhà tôi nói cho chồng nghe, anh an ủi, nói của đi thay người, may là tôi không sao. Tôi định báo công an nhưng anh khuyên không nên vì chuyện cướp giật giờ xảy ra nhiều, công an còn nhiều việc quan trọng hơn. Anh nhắc nhở tôi cẩn thận hơn, nói biết đâu mai lại tìm thấy điện thoại.
Sáng hôm sau tôi đi làm với cái điện thoại mua tạm, xong việc trên đường dắt xe ra về bất ngờ có một thanh niên dừng xe tôi lại và nhẹ nhàng bảo muốn gặp tôi nói chuyện. Tôi bất ngờ, không hiểu chuyện gì nhưng thấy anh ta khá hiền lành và nhẹ nhàng nên đồng ý vào quán cà phê ven đường ngồi. Khi vào quán anh ta nói là người hôm qua đã giật chiếc điện thoại của tôi và nay muốn xin trả lại, đồng thời năn nỉ tôi bỏ qua, không báo công an. Anh ta đưa ra lý do đang cần tiền gấp cho bạn gái đẻ và mong tôi tha thứ.
Tôi suy nghĩ một lát, đồng ý bỏ qua cho cậu ta, chỉ chờ có thế cậu ta đứng lên bỏ về khi cốc nước còn chưa uống. Cậu ta quay lưng ra khỏi cửa, tôi còn nhìn theo thấy đằng sau gáy và cổ cậu ta có băng bó như vừa bị ngã hay đánh mặc dù mặc áo kín cổ. Ngồi trong quán, tôi thừ người ra và xâu chuỗi lại sự kiện trong thời gian vừa rồi, nghĩ hình như có một cái gì đó bất thường đang bao vây, theo dõi tôi một cách vô hình.
Tôi chợt nhớ lại từ bấy lâu nay luôn có cảm giác ai đó theo dõi từng bước chân mình. Có phải là chồng tôi, người chồng hiền lành đã biết chuyện ngoại tình, tổ chức sắp xếp, đe dọa khiến người tình của tôi phải hoảng loạn bỏ đi một cách đột ngột theo cách không ai hiểu được, đã khiến một tên cướp đường phố phải tự nguyện mang trả lại điện thoại cho tôi?
Tại sao anh vẫn ân cần với tôi, không nổi điên, đánh đập, ly dị tôi? Tôi cũng không hiểu nữa. Mong mọi người cho biết chồng tôi là người như thế nào và tôi phải làm gì.
Theo VNE