Có những cảm xúc thật tàn nhẫn nhưng đó vẫn là sự thật!
Đôi khi có những cảm xúc biết là tàn nhẫn nhưng nó vẫn xuất hiện trong tim. Giống như anh chưa thể yêu em vào lúc này vậy.
Không cần phải đợi em hỏi anh rằng: “Rốt cục em là ai trong tim anh, rốt cục anh có yêu em không?” mà bao ngày qua anh vẫn tự hỏi mình câu hỏi đó.
Mỗi buổi tối đi dạo cùng em về, dư vị hạnh phúc, sự vui vẻ còn đọng lại khiến anh lại mất ngủ cả đêm. Anh trằn trọc và tự hỏi chính mình rằng: “Thực ra anh có yêu em không? Thực ra mối quan hệ này là gì?”. Anh có thể nói dối em, có thể nói dối người khác nhưng anh không thể lừa dối chính mình. Vì thế bao ngày qua anh vẫn tự đặt ra cho mình câu hỏi đó. Tàn nhẫn quá phải không em. Đôi khi có những cảm xúc biết là tàn nhẫn nhưng nó vẫn xuất hiện trong tim. Và đó là sự thật chẳng thể nào chối cãi.
Anh thừa nhận, ở bên em anh vui lắm. Anh thấy mình luôn được cười thật sảng khoái. Đó không phải là cảm giác được quan tâm và chăm lo mà là cảm giác muốn được làm như thế với em. Chắc hẳn em phải có một vị trí nào đó mới khiến anh luôn muốn biết em làm gì, gặp ai, ở đâu… Nhưng… giá mà đó là tất cả những gì anh có lúc này về một người con gái. Vậy mà thật tiếc, bên cạnh cái cảm giác muốn được yêu thương và che chở cho em, lòng anh còn khắc khoải những tháng ngày của cuộc tình trước. Cuộc tình với người con gái ấy…
Video đang HOT
Không cần phải đợi em hỏi anh rằng: “Rốt cục em là ai trong tim anh, rốt cục anh có yêu em không?” mà bao ngày qua anh vẫn tự hỏi mình câu hỏi đó. (Ảnh minh họa)
Đó là một tình yêu đã tàn, một tình yêu mà anh từng nâng niu và trân trọng nhưng không giữ được. Tuy vậy nhưng kỉ niệm ngọt ngào cứ còn đọng lại mãi. Có đôi lần đi bên em, anh vẫn nhớ về những gì đã qua. Từng hàng cây, từng góc phố, từng con đường nhỏ vẫn gợi nhớ về cô ấy. Anh thường cười lớn khi ai đó nhắc đến tên cô ấy để tỏ ra mình coi mọi chuyện nhẹ tênh và chẳng còn gì quan trọng. Nhưng thật tâm, anh thấy tim có một vết cứa thật dài…
Vậy thì em và người con gái đó, ai mới là người anh yêu lúc này? Anh có cảm giác trái tim anh như một ngôi nhà. Người đó đã từng ở trong ngôi nhà đó nhưng giờ cô ấy bước một chân ra ngoài phía cửa. Còn em, em đứng từ phía ngoài nhưng lại đặt một chân vào trong ngôi nhà. Vì thế, dường như có hai người cùng tồn tại trong đó. Anh chưa biết anh có thể tiễn người ấy ra khỏi ngôi nhà hoàn toàn và đón em vào hay không?
Anh thấy mình ích kỉ và mâu thuẫn. Anh cứ hoài niệm về những gì đã qua nhưng lại sợ mất gì đang có với em. Khi cô ấy yêu cầu quay lại, cảm giác trong anh chỉ là nhớ về những ngày đã qua nhưng trong hình dung về tương lai sắp tới của anh không hề tồn tại cô ấy. Đó là lí do anh từ chối. Còn với em, trong giấc mộng hiện tại vẫn còn chờn vờn đâu đó bóng dáng của một người cũ…
Anh ước, giá mà anh có thể điều khiển trái tim mình như cách người đóng cánh cửa một ngôi nhà. Vị khách nào ra đi, tiễn chân, đóng chặt cửa lại. Còn người khách nào đang đến, hân hoan chào đón bước vào nhà. Nhưng trái tim anh không như vậy, nó bị lẫn lộn và vấn vương cả kẻ đến và người đi…
Anh đã từng nghĩ hay là mình cứ kệ, cứ coi tình cảm với em là tình yêu. Nhưng anh không làm được. Bởi vì anh biết anh chưa trọn vẹn để yêu em. Khi trái tim anh còn chưa quên hoàn toàn người cũ thì anh không có quyền ích kỉ và thô bỉ gọi mối quan hệ của chúng ta là tình yêu.
Có thể những lời nói này sẽ làm em buồn nhiều lắm nhưng có những tình cảm dù tàn nhẫn vẫn cứ là sự thật. Hiện tại, anh chưa xứng với tình yêu trọn vẹn mà em dành cho anh. Hãy cho anh thêm chút thời gian nữa. Em cứ giận hờn và trách cứ nhưng anh tin ít ra thì em sẽ không thất vọng bởi lẽ em không yêu phải một kẻ nói dối trong tình yêu.
Theo VNE
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...