Có nhiều vật thể liên sao bí ẩn như Oumuamua trong Thái Dương Hệ
Theo báo cáo của Hiệp hội Thiên văn Hoàng gia Anh, các nhà thiên văn học tin rằng họ đã tìm thấy một “quần thể” thiên thạch trong Hệ Mặt trời có nguồn gốc từ một ngôi sao khác.
Vật thể liên sao bí ẩn Oumuamu.
Oumuamua được biết đến là tiểu hành tinh liên sao đầu tiên được phát hiện bởi các nhà thiên văn học vào tháng 10 năm 2017. Từ khi được phát hiện, các nhà thiên văn đã mất nhiều thời gian để tìm lời giải cho nguồn gốc của vật thể kỳ lạ này.
Cho đến gần đây, trải qua 3 năm tìm các bằng chứng và nhiều giả thuyết đã được đưa ra, các nhà nghiên cứu đã bước đầu tìm ra manh mối cho rằng có thể vật thể bí ẩn này là mảnh vỡ của một hành tinh bị xé toạc bởi lực hấp dẫn từ ngôi sao chủ của nó. Trong khi thiên thạch này vẫn chứa đựng rất nhiều bí ẩn, một nghiên cứu mới cho thấy có thể còn có một quần thể thiên thạch liên sao trong số các hành tinh nhỏ khác tồn tại trong Hệ Mặt trời.
Video đang HOT
19 trong số các vật thể liên sao này, 17 trong số đó thuộc về một nhóm tiểu hành tinh được gọi là Nhân mã, quay quanh các hành tinh khổng lồ của Hệ Mặt trời và hai từ ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương. Tất cả 19 vật thể đều có độ nghiêng cao đối với mặt phẳng quỹ đạo của Hệ Mặt trời.
Khi Tiến sĩ Fathi Namouni và Tiến sĩ Maria Helena Morais thực hiện mô phỏng, họ phát hiện ra các tiểu hành tinh không chạm tới quỹ đạo bằng cách nâng lên trên mặt phẳng quỹ đạo, nhưng quay quanh xa hơn các hành tinh và trên quỹ đạo gần 90 độ từ phần còn lại của các đối tượng trong Hệ Mặt trời. Sự thật cho thấy chúng không hình thành với các hành tinh, sao chổi và tiểu hành tinh khác, thay vào đó, chúng có thể có nguồn gốc từ một ngôi sao khác khi Mặt trời và Hệ Mặt trời vẫn còn trong vườn ươm sao.
Trong thời gian đầu, các ngôi sao gần gũi của các ngôi sao có nghĩa là chúng chịu lực hấp dẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với những ngày đầu tiên. Điều này cho phép các tiểu hành tinh được kéo từ hệ thống sao này sang hệ thống khác.
Nếu những vật thể này hình thành xung quanh một ngôi sao khác, chúng có giá trị khoa học to lớn. Sự tương đồng và khác biệt của chúng với các tiểu hành tinh hình thành trong Hệ Mặt trời có thể cho chúng ta biết nhiều hơn về nguồn gốc Mặt trời.
Phát hiện ra toàn bộ quần thể các tiểu hành tinh có nguồn gốc liên sao là một bước quan trọng trong việc tìm hiểu sự tương đồng, khác biệt về vật lý và hóa học giữa các tiểu hành tinh sinh ra trong Hệ Mặt trời và các tiểu hành tinh.
Trang Phạm
Tiểu hành tinh 'hung hăng' nhất hệ Mặt Trời
Pallas có vô số miệng hố khổng lồ trên bề mặt do va chạm với các hành tinh khác, khiến nó vênh lên như hình quả bóng golf độ phân giải thấp.
Pallas có đường kính 512 km là tiểu hành tinh lớn thứ ba trong vành đai các tiểu hành tinh nằm giữa sao Hỏa và sao Mộc, chiếm khoảng 7% tổng khối lượng của khu vực. Khi Pallas được phát hiện vào năm 1802 bởi nhà thiên văn học người Đức là Heinrich Wilhelm Matthus Olbers, nó chỉ là tiểu hành tinh thứ hai từng được tìm thấy. Ban đầu, Pallas được phân loại là một hành tinh riêng biệt.
Các nhà khoa học nhận định Pallas có một đường đi kỳ lạ trong không gian. Nó lao vào rồi lại bay ra khỏi vành đai quỹ đạo chính khi đi theo một đường bay xung quanh Mặt Trời, quỹ đạo này cũng lệch rất nhiều so với các quỹ đạo của những tiểu hành tinh khác. Pallas có thể bay lên phía Bắc và phía Nam, phía trên và bên dưới mặt phẳng quỹ đạo Trái Đất hoặc bay xung quanh Mặt Trời. Đáng chú ý, Pallas có rất nhiều vật thể nhỏ bay bám theo.
Hai góc chụp của Pallas cho thấy bề mặt có vô số miệng hố do va chạm. Ảnh: Viện công nghệ Massachusetts
Nhà thiên văn học Michal Marsset làm việc tại phòng nghiên cứu khoa học khí quyển Trái Đất thuộc Viện công nghệ Massachusetts (Mỹ), tác giả chính của một bài báo mô tả các hình ảnh: "Từ những hình ảnh này, chúng ta có thể nói rằng Pallas là vật thể nguy hiểm nhất nằm trong vành đai tiểu hành tinh". Các nhà nghiên cứu cho biết, các tiểu hành tinh trong vành đai này di chuyển rất nhanh, chúng cũng có xu hướng quỹ đạo rất giống nhau. Khi những tảng đá không gian này va vào nhau, các vụ va chạm có thể là thảm họa, tạo ra các miệng hố khổng lồ.
Nó giống như lái một chiếc xe tải ở tốc độ gần 130 km/h trên đường cao tốc rồi va vào một một chiếc xe khác cũng đang lao đi với vận tốc 132 km/h. Vụ va chạm này sẽ tạo ra một số thiệt hại nhưng nếu hai tài xế vẫn giữ vững tay lái để kiểm soát chiếc xe của mình thì hậu quả sẽ được giảm thiểu. Giống như thế, các vật thể trong vành đai tiểu hành tinh thường có rất nhiều miệng hố do va chạm. Pallas thì có vô số miệng hố khổng lồ.
Khi Pallas đi qua một khu vực, nó giống như việc một đoàn tàu chở hàng lao trên đường cao tốc với tốc độ cao, va chạm rồi làm nổ tung những chiếc xe hơi khác thành những mảnh thép và nhựa. Sau đó nó tiếp tục di chuyển trên quỹ đạo điên rồ của mình và không bị cản trở nhờ động lực khổng lồ của chính nó. Quá trình này đã diễn ra hàng tỷ năm, xuất hiện hai lần mỗi khi Pallas quay quanh Mặt Trời. Hậu quả là tạo ra một tiểu hành tinh bị vênh lên đến nỗi trông giống như hình ảnh một quả bóng golf có độ phân giải thấp.
Pallas đã trải qua va chạm nhiều gấp hai đến ba lần so với Ceres và Vesta, hai vật thể lớn nhất trong vành đai tiểu hành tinh. "Quỹ đạo nghiêng của nó là một lời giải thích đơn giản cho bề mặt rất kỳ lạ mà chúng ta không nhìn thấy trên một trong hai tiểu hành tinh kia", Marsset nói.
Các hình ảnh chụp bằng thiết bị SPHERE tại đài thiên văn Very Large Telescope ở Chile cho thấy Pallas có ít nhất 36 hố có đường kính hơn 30 km và rộng 400 km. Miệng hố va chạm trên đường xích đạo của tiểu hành tinh có thể do va chạm với một vật thể rộng 40 km. Pallas cũng có một điểm sáng trên bán cầu nam của nó mà các nhà nghiên cứu nghi ngờ có thể là một mỏ muối lớn.
An Phạm
Lý thuyết khoa học mới về các ngoại hành tinh biến mất một cách khó hiểu Năm 2004, kính viễn vọng Hubble đã phát hiện ra một sự vật giống như một ngoại hành tinh (hành tinh nằm ngoài hệ mặt trời của chúng ta) khổng lồ và NASA đặt tên nó là Fomalhaut b. Hình ảnh ánh sáng do kính viễn vọng không gian Hubble thu được, cho thấy một vành đỏ bụi và mảnh vụn bao quanh...