Có người đàn bà nào không muốn sống như đóa hoa
“Có lẽ cả cuộc đời này mẹ sẽ không thể trở thành một bông hoa rực rỡ. Mẹ chắc chỉ là một nhành cây, mà có khi là thanh củi…”, Lan ôm con thì thầm.
Hình mang tính minh họa
Lan nhận giấy mời họp lớp cấp III khi đang ngồi chờ kết quả khám sức khỏe của con trai.
Dũng – con trai Lan năm nay 12 tuổi, bé bị tự kỉ. Sáng nay, trong lúc chơi, Dũng la hét rồi tự đập đầu vào tường nên bị thương. Vợ chồng Lan vội vàng mang con vào bệnh viện băng bó vết thương, nhân tiện kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Dũng.
“Bà có đi không, tôi qua đón?”, Thảo – người bạn thân nhắn tin cho Lan. “Tôi chưa biết. Có gì tôi nhắn lại”, Lan trả lời.
Dù nói chưa biết, nhưng trong lòng Lan đã có câu trả lời. Cô không muốn đến. Từ khi bé Dũng có những biểu hiện không giống những đứa trẻ bình thường, từ khi bác sĩ kết luận Dũng bị tự kỉ, Lan gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè. Một phần vì cô quá bận chăm sóc con. Một phần vì mỗi lần gặp bạn bè, nghe bạn bè kể về con cái của họ, nước mắt cô lại trào ra, không kiềm chế được.
Lan từng là hoa khôi của trường cấp III. Cô học đại học, tốt nghiệp rồi lấy chồng, mọi thứ có vẻ thuận lợi, dễ dàng. Chồng Lan là dân xây dựng, hay phải theo công trình. Từ khi con bị bệnh, Lan buộc phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc con, chồng cô trở thành trụ cột kiếm tiền trong gia đình, anh cũng chỉ nhận việc quanh thành phố, không dám đi xa, để còn tranh thủ về hỗ trợ vợ. Dù chăm con rất cực, nhưng Lan luôn thầm cảm ơn ông trời đã cho cô có được một người chồng tốt, biết yêu thương gia đình.
Video đang HOT
Thực ra hồi mấy năm trước, được chồng động viên Lan cũng đi họp lớp một lần. Lan vẫn nhớ cảm giác ngồi dưới nghe Hằng – cô bạn lớp trưởng 3 năm cấp III lên phát biểu. Hằng là mẫu phụ nữ giỏi giang, cá tính, luôn biết làm chủ cuộc sống. Hằng tốt nghiệp đại học ra làm ở một ngân hàng lớn, rồi cô nghỉ việc ra kinh doanh tự do. Ở môi trường nào Hằng cũng đạt được những thành công nhất định.
“Là phụ nữ, hãy sống rực rỡ như một đóa hoa, không vì ai mà tàn, không vì ai mà nở. Phải luôn làm chủ cuộc sống, chúng ta chỉ có một cuộc đời thôi. Hằng có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ không ngừng mơ ước và biến ước mơ thành sự thật. Hằng không muốn bỏ phí một phút giây nào trong cuộc đời. Các bạn cũng vậy nhé!”, Hằng nhìn các bạn cười thật tươi.
Mọi người ở dưới vỗ tay rào rào. Lan cũng vỗ tay, nhưng nỗi tủi hờn trong lòng cứ thế trào dâng.
Về nhà, Lan soi gương. Cô nhìn thấy dấu vết của những năm tháng nhọc nhằn hằn rõ trên gương mặt. Nhìn lại bộ quần áo xộc xệch đang mặc, Lan lại nhớ có lần cô thấy tủ quần áo bị bới tung, vài cái cắt nham nhở. Thì ra lúc mở tủ cô quên đóng lại, bé Dũng đã nghịch phá đồ của mẹ. Rồi Lan cũng lười, chẳng mua sắm thêm vì suy nghĩ: “Mình suốt ngày ở nhà, có đi đâu mà cần sửa soạn”.
Cũng vì ở nhà suốt, cô không còn nhớ cô đã mơ ước gì. Cô chẳng nói chuyện với ai ngoài chồng và con. Thỉnh thoảng nhà cô có khách hay bà con họ hàng đến chơi, cô hầu như không tập trung nói chuyện được, vì phải canh chừng bé Dũng. Do mỗi lần thấy người lạ, Dũng hay lẻn lại gần đánh trộm. Có lần Dũng còn cầm cả cái thước kẻ chọc thẳng vào lưng con của một người bạn, khiến đứa bé kia khóc thét.
Lúc đó vợ chồng Lan chỉ biết cuống cuồng xin lỗi. Và dù khách thông cảm nhưng vẫn không giấu được vẻ khó chịu. Thành ra lâu rồi nhà Lan không còn ai ghé thăm nhà Lan. Cô cứ lùi lũi từ sáng đến tối lo cho con. Cô cũng từng gửi con vào trường chuyên dạy trẻ tự kỉ, nhưng kết quả không khả quan, học phí gửi con quá mắc, vợ chồng bàn đi tính lại, cuối cùng lại đón con về.
“Có lẽ cả cuộc đời này mẹ sẽ không thể trở thành một bông hoa rực rỡ. Mẹ chắc chỉ là một nhành cây, mà có khi là thanh củi. Dù vậy, mẹ nguyện cả đời này ở bên con, chăm sóc cho con. Cái cây, cành củi cũng có giá trị của nó mà, phải không con?”. Lan ôm con trai vào lòng, vỗ về, nói những lời thầm như vậy khi bé Dũng đến bên, đưa cho cô một bức tranh cậu vẽ cả gia đình đang dắt tay nhau đi chơi và nói: “Con tặng mẹ”.
Cậu bé chỉ vào người phụ nữ trong bức tranh rồi quay sang Lan: “Mẹ đẹp nhất!”. Lan rưng rưng nước mắt. Với cô, chỉ vậy thôi là đủ.
Bố chồng lén lút vào phòng, con dâu lắp camera rồi bật khóc khi thấy hành động của ông
Cứ tưởng bố chồng làm điều gì không hay trong phòng riêng của hai vợ chồng, nào ngờ...
Tôi lấy chồng 5 năm rồi. Sau khi kết hôn 3 năm, cộng thêm chút tiền hai bên nội ngoại cho mà vợ chồng mua được một căn chung cư 3 phòng ngủ trên thành phố nơi chúng tôi làm việc. Bố mẹ đều ở quê cả.
Bốn tháng nay, bố chồng chuyển lên thành phố ở cùng vợ chồng tôi, bởi mẹ chồng mất nên chúng tôi không đành lòng để bố sống một mình ở quê. Bố chồng tuy là đàn ông con trai nhưng rất hay làm, việc nhà từ giặt giũ, nấu cơm... ông đều không ngại. Cho nên, từ ngày có bố lên ở cùng tôi nhàn hẳn. Mỗi ngày đi làm về vợ chồng tôi đều có cơm canh sẵn sằng, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Con tôi đi học cũng do bố chồng đón về, tắm rửa rồi đút cho ăn.
Cách đây ít hôm, tôi tình cờ đi làm về sớm nhưng về nhà thì không thấy bố chồng đâu trong khi cửa nhà không khóa. Nghĩ bụng chắc ông ra ngoài quên khóa cửa nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều. Định mở cửa vào phòng riêng, tôi bị giật mình khi cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Đằng sau cánh cửa là bố chồng, thấy con dâu mặt ông có vẻ rất căng thẳng, lúng túng, né tránh ánh mắt dò xét của tôi.
Rất nhiều lần thấy bố chồng lén lút đi ra từ phòng tôi, bực bội tôi lén lắp camera xem ông làm gì trong đó. (Ảnh minh họa)
Rõ ràng ông lén lút vào phòng riêng của vợ chồng tôi làm gì đó mà không muốn con cháu biết, chứ nếu vào dọn dẹp bình thường gì việc gì phải căng thẳng như vậy. Tuy nhiên, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, không xáo trộn gì nên tôi cũng không để bụng.
Nhưng sau vài lần về sớm và bắt gặp bố chồng lén lút đi từ phòng ra, tôi dần cảm thấy rất khó chịu, hoài nghi. Phòng vợ chồng tôi có cất cái gì đáng giá hay chứa bí mất nào đâu mà bố chồng lén lút vào đó lắm thế? Hỏi thẳng cũng khó vì sợ gây mâu thuẫn bố chồng nàng dâu nên tôi đành lén lắp camera trong phòng để tìm hiểu nguyên nhân.
Chuyện này tôi cũng giấu, không cho chồng biết. Nhưng nếu bà làm điều gì không hay, tôi sẽ không ngần ngại nói với chồng và bố chồng đâu.
Hôm qua, khi kiểm tra camera, một lần nữa tôi lại thấy bố vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông đi thẳng tới chỗ cất chìa khóa nhỏ mà tôi đã giấu kỹ, sau đó mở ngăn tủ ra. Ông lặng người nhìn những thứ bên trong rồi cầm trên tay nâng niu, ngắm nghía, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Nhìn hành động bố chồng làm trong phòng hai vợ chồng mà tôi đờ đẫn cả người. (Ảnh minh họa)
Nhìn hành động của bố chồng mà tôi đờ đẫn cả người, không tự chủ được mà rơi nước mắt. Trong ngăn tủ ấy là một ít kỷ vật và ảnh của mẹ chồng tôi. Ông ôm theo ảnh mẹ đi ra ngoài, đến chiều khi biết vợ chồng tôi sắp về thì ông mới đi vào phòng, cất ảnh lại đúng vị trí cũ rồi ra ngoài. Thì ra, đó chính là lý do mà bố chồng tránh né ánh mắt của con dâu mỗi lần bị bắt gặp ông từ phòng tôi đi ra.
Chẳng là bố mẹ chồng có tình cảm rất sâu đậm. Trước đó nhiều lần chúng tôi thấy ông ôm kỷ vật của mẹ ngồi khóc, cho nên hai vợ chồng mới thống nhất sẽ giữ chúng và cất kỹ trong ngăn tủ, tránh để bố chồng nhìn thấy rồi sinh đau lòng, nhớ mẹ. Lúc đó ông cũng không có ý kiến gì, thế mà giờ lại... Chắc hẳn bố chồng đã lén để ý, biết tôi giấu chìa khóa ở đâu
Nhìn bố tôi thương ông quá và càng hiểu vì sao đến phút trăn trối cuối cùng mẹ chồng vẫn nắm chặt tay ông, bảo kiếp sau tiếp tục làm vợ chồng. Tuy nhiên mẹ chồng tôi cũng mất được 4 tháng rồi, ông cứ thế này tôi sợ ông sẽ suy sụp tinh thần, sức khỏe dần yếu đi mất. Tôi nên làm gì để ông nguôi ngoai nỗi đau này đây? Tôi có nên đưa lại ảnh và kỷ vật của mẹ cho bố chồng không?
Dọn phòng giúp mẹ chồng, lật đệm lên tôi sốc khi thấy thứ đã khiến tôi trắng tay Hôm qua dọn phòng cho mẹ, thấy thứ này dưới đệm tôi cực kỳ sốc và hụt hẫng vô cùng. Cuộc đời đúng là vô thường, chẳng ai biết ngày mai sẽ thế nào. Tôi và chồng từng yêu nhau 7 năm mới cưới, vậy mà sau 3 năm tôi đã trở thành người đàn bà góa chồng. Anh ra đi đột ngột...