Có nên vào nhà nghỉ một lần để được chấm dứt cuộc tình oan trái
Tôi cũng không hiểu sao, sau khi yêu nhau, anh lại sinh ra nhiều tật xấu như vậy, thế mà tôi vẫn không thể nào bỏ được anh.
ảnh minh họa
Tôi vẫn yêu thương anh, chỉ cần anh nói với tôi vài lời ngon ngọt hay lại chuộc lỗi bằng việc tặng tôi một bó hoa, là tôi lại mủi lòng ngay. Có lẽ, vì hiểu được tính nết của tôi nên anh đã tính chuyện quan hệ trước hôn nhân để tôi khó lòng rút lui. Yêu nhau 2 năm, tôi có chút cổ hủ. Nhiều lần anh rủ tôi đi qua đêm nhưng tôi đều từ chối vì tôi ở chung với bạn cùng phòng trọ. Đi rồi không biết ăn nói với bạn thế nào rồi lại mang tiếng.
Video đang HOT
Anh bảo tôi lạc hậu vì thời đại này người ta yêu là hiến dâng. Tôi vì nghi ngờ anh nên không chấp nhận chuyện đó. Không phải tôi không yêu anh mà tôi sợ với tính nết của anh như vậy, cho anh rồi anh sẽ nhanh chán tôi. Thế mà không ngờ anh lừa tôi vào nhà nghỉ khi tôi đã trót uống vài chén rượu vì chán anh. Suốt ngày cãi nhau, tôi đã chán vô cùng. Nhưng vì yêu anh, tôi vẫn chấp nhận và bỏ qua hết lần này đến lần khác. Khi không thể nào chịu được nữa, tôi phải nói lời chia tay. Nhưng anh lại tính kế đưa tôi vào nhà nghỉ và chiếm đoạt tôi, sau đó anh nói vì yêu tôi nên mới làm như vậy.
Anh bảo rằng anh yêu tôi quá, sợ mất tôi nên anh mới phải làm như thế trong khi tôi thì ôm mặt khóc lóc. Tôi nói với anh rằng, nếu có cưới nhau thì tôi cũng phải giữ tới đêm tân hôn. Tôi không muốn trao thân cho anh trước để mọi thứ nhạt nhòa. Thế mà bây giờ, anh lại khiến tôi ra nông nỗi này. Cũng sau lần ấy, anh trở nên lạnh lùng với tôi. Anh biết là tôi quá coi trọng chuyện trinh tiết nên khi đã trao thân cho anh rồi thì không dám chia tay. Anh dùng hết lời lẽ này đến chuyện khác để dọa nạt tôi. Nhưng, vì không thể nào chấp nhận con người này nữa, tôi đã quyết định từ bỏ tình yêu này và dù sau này có yêu ai, người ấy có sỉ vả tôi thì tôi cũng chấp nhận. Tôi quyết định từ bỏ anh sau nửa năm kể từ ngày anh có quan hệ với tôi.
Anh cười sảng khoái và nói rằng, bây giờ anh cũng không còn yêu tôi nữa. Nhưng muốn chia tay với anh, nhất định phải đi nhà nghỉ với anh một lần nữa. Bằng không, anh sẽ không buông tha cho tôi, anh sẽ đeo bám tôi để tôi không thể yêu ai được. Anh bảo, anh muốn lần cuối được ân ái với tôi rồi trả tự do cho tôi. Thật là một con người khó hiểu, tôi cũng không biết là anh có thật lòng yêu tôi hay không nữa. Nếu là yêu, tại sao anh lại lừa tôi vào nhà nghỉ và nếu là yêu, sao bây giờ anh còn đòi hỏi chuyện này. Tôi càng ngày càng sợ người đàn ông này, tôi lo lắng rằng, nếu như tôi tiếp tục yêu người này, tôi sẽ thân bại danh liệt. Bây giờ không từ bỏ anh ta, không cắt đứt mọi thứ thì tôi sẽ bị anh ta hại mà thôi.
Tôi chắc rằng mình đã yêu phải một gã Sở Khanh rồi. Tôi sợ quá, tôi có nên thay đổi số điện thoại, công việc và cả chỗ ở vì anh ta không? Bây giờ tôi hoang mang vô cùng và không biết có nên làm theo yêu cầu của anh ta để được chấm dứt cuộc tình oan trái này?
Theo VNE
Đơn giản thôi mà...
"Lớn đầu rồi mà chuyện gì cũng chạy về méc mẹ là sao? Hãy tập giải quyết chuyện của mình vì mẹ chẳng sống đời để mà lo lắng mãi cho con...". Câu nói của ba nửa như trách móc nửa như khuyên răn khiến em bỗng thấy buồn. Mẹ đang bệnh, thế mà em cứ mang chuyện giận hờn của tụi mình ra khóc kể...
Mà nghĩ cho kỹ thì có chuyện gì đâu! Vợ chồng cãi nhau chỉ vì anh thích ăn cá kho, còn em thì thích chiên giòn. Mâm cơm dọn lên, nói qua, nói lại riết rồi quy thành quan điểm, nhận thức, thế là giận hờn, bỏ cơm, chạy về nhà mẹ. Những lần trước, mẹ nghe rồi tỉ tê khuyên giải. Em biết mình đúng chỗ nào, sai chỗ nào, phải hóa giải ra sao... Cứ như vậy mà em không chịu lớn lên cùng với cuộc hôn nhân của mình.
Lấy chồng 2 năm nhưng chưa bao giờ em có cảm giác mình là một bà chủ trong gia đình. Thậm chí, em chẳng nghĩ đến chuyện phải sinh con vì sợ phải bầu bì, mang nặng đẻ đau rồi xấu xí. Em nghĩ lấy chồng cũng giống như ăn cơm, uống nước. Nghĩa là đến một độ tuổi nào đó thì phải lấy chồng. Chính vì vậy mà em không hình dung được những vấn đề phức tạp của hôn nhân khi hai con người phải sống cùng nhau, phải ngày ngày chứng kiến và chấp nhận những sự khác biệt.
Đôi lúc em tự hỏi tại sao khi yêu nhau, em chẳng nhận ra anh có những tật xấu rất khó chấp nhận? Còn anh cũng không thấy em có những điều khó ưa đến đáng ghét? Chúng mình chẳng kịp nhìn thấy rõ nhau thì đã đòi cưới xin, chồng vợ. Phải chi được làm lại từ đầu, em sẽ chờ thêm vài năm nữa để mình thật sự trưởng thành, thật sự sẵn sàng cho một cuộc sống "độc lập, tự do"...
Nói gì thì nói, từ giây phút này, em sẽ "tự giải quyết" những vấn đề giữa chúng ta, sẽ bắt đầu suy nghĩ "từ chính tổ ấm" của mình. Đơn giản thôi mà, từ nay, trên mâm cơm sẽ có cả cá kho và cá chiên giòn. Thế là ổn chứ gì, phải không chồng?
Theo VNE
Có cái gọi là "cung cô độc", "tướng ế chồng"? Trước đây tôi không tin vào tướng số nhưng nay thì đã nhìn nhận lại từ kinh nghiệm của chính bản thân. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, ngoại hình khá, nếu không nói là cũng khá xinh đẹp. Thế nhưng đến giờ tôi vẫn "phòng không chiếc bóng". Tết vừa rồi, tôi đi xem bói, thầy phán rằng, tôi cao số,...