Có nên ly hôn để chồng đến với bồ trẻ
Chồng tôi có ngoại hình, phong độ, tính tình vui vẻ nhiệt tình, rất hay giúp đỡ người khác.
Tôi và anh cưới được 6 năm, có 2 con gái. Anh 30 tuổi, tôi 28 tuổi. Tôi tự nhận xét mình hơi nóng tính, chưa bao giờ nhường nhịn chồng khi cãi nhau; nhiều lần nóng giận quá tôi còn đánh anh nhưng anh không đánh lại, lúc nào anh cũng nhường. Tính tôi thẳng thắn nhưng khô khan, không được dịu dàng như những người phụ nữ khác, còn không giỏi kiếm tiền; chỉ lo cơm nước và chăm con là tôi làm tốt.
Do dịch bệnh, chồng phải chuyển vào công ty trong Sài Gòn làm một năm nay, mẹ con tôi ở Vũng Tàu, mỗi tuần anh về nhà một lần, cứ như vậy cho đến khi tôi phát hiện anh yêu người khác.
Hôm đó anh về nhà, đêm ngủ mơ gọi tên cô gái đó. Hôm sau tôi gặng hỏi nhiều lần anh mới thú nhận đã yêu cô ta. Cô bé đó 20 tuổi, người gốc Huế, đang theo học hướng dẫn viên du lịch ở Sài Gòn. Theo tìm hiểu, tôi biết cô này đang là nhà phân phối của một công ty mỹ phẩm lớn, xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện dễ thương và còn kiếm tiền rất giỏi. Cô ta không biết chồng tôi đã có gia đình nên mới nhận lời yêu, bởi anh nói chưa có vợ. Tôi thấy mình hoàn toàn không bằng cô ta.
Chồng tôi nói là đàn ông dám yêu dám nhận, sẽ bảo vệ tình yêu của mình; anh bị rung động bởi sự dịu dàng, hồn nhiên và hài hước của cô đó. Anh bảo ngày xưa do cha ép buộc cưới tôi và mấy năm qua chỉ sống vì trách nhiệm, chưa bao giờ thấy hạnh phúc trọn vẹn như khi ở bên cô ấy. Anh còn đòi tự tử nếu tôi làm gì ảnh hưởng đến cô đó. Anh bảo không muốn lừa dối tôi nữa, muốn giải thoát cho nhau nên tạm thời ly thân, đợi khi nào tôi có công việc ổn định sẽ ly hôn và chu cấp đầy đủ cho 2 con.
Theo tôi biết, lúc anh đi làm, bệnh phải nằm viện cũng không nói cho tôi hay để cô ta chăm sóc. Có những chuyện anh chưa từng nói tôi nghe nhưng cô đó đều biết hết. Anh còn muốn có con trai với người đó bởi nhiều lần anh muốn tôi sinh mà tôi không đồng ý, không biết có phải thế mà anh chán tôi? Tôi thấy anh không còn xem mình là vợ nữa.
Đêm đó nhớ lại lời anh nói, tôi suy nghĩ rất nhiều, thấy mình đã sai, thật sự tôi không còn thương anh nhiều như ngày xưa nữa nên cũng không quan tâm, ngọt ngào với anh. Tôi nghĩ chia tay nhau cũng là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai; chỉ tội 2 con vì không có cha. Tôi phải làm sao đây?
Tôi và chồng không thể hạnh phúc
Vợ chồng tôi mới đây có xung đột, anh cho rằng tôi coi thường chồng và gia đình chồng.
Anh nói tết năm nay vẫn như năm ngooái (đây là năm thứ 2 tôi làm dâu), về quê nội từ 29 tết tới mùng 2 về quê ngoại. Quê nội cách quê ngoại 150 km. Chiều mùng 2 quay lại quê nội tới mùng 5 thì lên thành phố làm việc lại. Vợ chồng tôi đang ở riêng, chưa có con. Tôi thấy đi lại như vậy hơi mệt, có ý kiến với chồng là mùng 3 mới về ngoại và tới chiều mùng 4 thì lên thành phố làm việc lại.
Chồng nghe tôi có ý kiến thế là tỏ ra bực dọc, khó chịu, cho rằng tôi là kẻ ích kỷ, không biết nghĩ cho bố mẹ chồng, không thích làm dâu. Tôi cũng hiểu cảm giác của chồng khi lo lắng cho bố mẹ, bởi nhà anh neo người, có anh là con trai duy nhất và chị gái. Rồi tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy mình cũng không hề quá đáng. Tôi chỉ đang hỏi ý kiến anh chứ có khăng khăng làm theo ý mình đâu. Vậy mà chồng nói đủ thứ chỉ để kết tội tôi là người coi thường anh và gia đình anh. Sau đó anh đập nát 2 chậu hoa lan mới sắm về để mấy bữa nữa biếu bố mẹ chồng. Anh còn vứt luôn chiếc nhẫn đang đeo trên tay kèm theo lời nói kết tội tôi như trên.
Giây phút đó tôi nghĩ mình không thể chấp nhận được người chồng này thêm chút nào nữa, đây như giọt nước tràn ly vì chồng tôi vốn nóng tính, luôn bị mất kiên nhẫn và bảo thủ. Sau nhiều vụ việc diễn ra quanh cuộc sống hàng ngày, tôi cảm thấy oải vì cảm giác sống bí bách, ngột ngạt với tính cách và con người anh. Tôi luôn cảm thấy tính xấu này của chồng sẽ ảnh huởng tới mình. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ tiêu cực khi gặp phải những vấn đề không hay, không may trong cuộc sống; chồng thì ngược lại, bất cứ việc gì không ưng ý là anh xuống tinh thần rồi tỏ thái độ bực dọc, khó chịu.
Nói thêm, chồng tôi chịu khó trong công việc, giúp đỡ vợ việc nhà. Vì tính ích kỷ mà anh ghen tuông vô độ, nhiều lần kết tội tôi dù không có bằng chứng nào, sau những lần đó tôi đều thấy kiệt sức. Về cơ bản, tôi yêu chồng mình, anhc ũng là người yêu đầu tiên của tôi. Chúng tôi yêu nhau một thời gian dài, chia tay do anh hay ghen rồi cuối cùng chúng tôi vẫn cưới. Tôi đã rơi nước mắt, từ lúc chồng tỏ thái độ vô lối như vậy tôi không nói được gì cả. Tôi đi lấy tờ đơn ly hôn đã viết cho lần trước đấy, lần này tôi lại đem một bản nữa ra và chúng tôi cùng ký. Chồng vừa ký vừa nói những lời không hay, anh bắt tôi viết giấy ủy quyền sử dụng đất. Vợ chồng tôi mới mua một mảnh đất cách đây 4 tháng, tiền mua đất là của anh, vợ chồng đều đứng tên sổ đỏ, tôi cũng viết theo lời anh. Sau đấy tôi lên thu đồ đạc và chuẩn bị đi về quê trong tối đó, khi ấy nhà như bãi chiến trường, toàn mảnh sành và hoa lan vương vãi khắp nhà.
Tôi suy nghĩ một lúc và quyết định ở lại cho tới khi thủ tục ly hôn xong. Còn ít ngày nữa là tết, tôi không muốn những ngày đó bố mẹ mình phải đau đầu. Đơn tôi đã cầm, giờ là lúc nhìn thẳng vào sự thật rằng chúng tôi không thể hạnh phúc được khi kuôn có cãi vã và người mệt mỏi đau khổ là cả hai. Tôi viết những dòng này như một bài chia sẻ với mọi người về những khó khăn đang gặp phải.
Chị dâu không biết ứng xử Anh tôi 32 tuổi, quen và cưới chị 28 tuổi chỉ trong vài tháng yêu, lý do vì chị có bầu trước. Khi yêu, anh ít lên chỗ chị, đa phần chị tự xuống cửa hàng anh chơi và ở lại qua đêm. Mặc dù quen nhau vài tháng trước khi cưới nhưng anh không hề giới thiệu về chị, chị cũng không...