Có một thứ hạnh phúc tên là… buông tay
Người đã luôn ở bên cạnh em 17 tuổi, đã từng là chồng em giờ không còn ở bên em nữa rồi.
Có một dạo trên mạng rất hot với câu hỏi “Chàng trai bên cạnh bạn năm 17 tuổi giờ thế nào?”. Người đã luôn ở bên cạnh em 17 tuổi, đã từng là chồng em giờ không còn ở bên em nữa rồi. Anh ấy đã có một gia đình mới, có một bé trai rất lanh lợi, đáng yêu giống bố.
Quen nhau từ thời còn là những cô cậu học trò, đồng hành, trưởng thành cùng nhau qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Anh đã khiến em tin rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn có anh ở đây, bên cạnh em. Em tốt nghiệp, đi làm một thời gian ngắn thì chúng ta kết hôn. Tuổi trẻ chưa trải nghiệm nhiều chỉ nghĩ đơn giản yêu nhau lâu như vậy, hiểu hết đối phương rồi thì kết hôn thôi.
Hạnh phúc nhanh chóng qua đi những vết rạn đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Công việc của anh quá bận, thường xuyên đi công tác không ở nhà. Em ham vui không ở được một mình cứ di cư hết từ nhà bố mẹ đến nhà bạn bè. Dần dần ngôi nhà nhỏ của chúng mình đã không còn hơi ấm, nhà cửa không ai dọn, cây cối ở ban công cũng héo khô. Công việc của anh tạm thời chưa thể thay đổi được nên em đã nghĩ đến chuyện sinh con để đỡ cảnh cô đơn chỉ ở nhà một mình. Nhưng kế hoạch của em chẳng thể thực hiện được bởi mới mang thai được 2 tháng em bị sảy thai. Đó có lẽ là giọt nước tràn ly đối với em. Bao ấm ức, tủi hờn em tuôn ra hết và nhất định đòi ly hôn dù anh có níu giữ thế nào.
Không phải em không đủ tin tưởng tình cảm nơi anh mà là em không đủ ích kỷ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
25, 26 tuổi, khi các bạn mới bắt đầu bước vào cuộc sống hôn nhân thì em đã ly hôn. Dù có mệt mỏi, chán nản đến thế nào thì chúng ta vẫn phải sống, không có ai vì thiếu ai mà chết được đúng không anh? Thời gian sau khi chia tay chúng ta không liên lạc. Có thỉnh thoảng anh nhắn tin hỏi thăm em nhưng em chưa bao giờ đủ dũng cảm để đọc trọn vẹn những dòng tin nhắn đó và trả lời anh.
Có thể chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau nếu không có chuyện em bị tai nạn giao thông. Khi em bị ngã xe ngất đi, người đi đường đưa đến bệnh viện đã gọi cho số điện thoại em lưu đầu tiên trong danh bạ. Một tuần em ở viện ngày nào anh cũng đến thăm, lo lắng cho em đủ thứ. Anh vẫn vậy, luôn ân cần, chu đáo với tất cả mọi người.
Ngày em ra viện, khi hai mẹ con ngồi nói chuyện mẹ có nói với em: “Nếu hai đứa còn tình cảm với nhau thì quay lại đi”. Em cứ nghĩ mãi, em đã từng đi xem mặt, cũng từng thử nắm một bàn tay khác nhưng dường như trái tim vẫn chỉ thổn thức bởi một người đàn ông duy nhất, là anh.
Chúng ta quyết định quay lại cho nhau một cơ hội. Chúng mình đã sống những ngày chỉ có yêu thương, trân trọng, nâng niu từng giây phút bên nhau và lên kế hoạch sớm có con. Nhưng lại một lần nữa em sảy thai sớm, lần này đã biết được nguyên nhân do em nội tiết kém nên sẽ dù có mang thai cũng không giữ được. Chạy chữa khắp nơi một thời gian, có một người chị thân làm bác sĩ đã nói với em có thể nghĩ đến việc mang thai hộ. Em biết đó là điều em với anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chứ đừng nói là thực hiện nó. Không có con liệu chúng ta có hạnh phúc không anh?
Không phải em không đủ tin tưởng tình cảm nơi anh mà là em không đủ ích kỷ. Ba mẹ chỉ có anh là con duy nhất, từ lâu ông bà đã mong có cháu bế. Còn anh là người vô cùng yêu trẻ con. Ở bên em sẽ phải đánh đổi rất nhiều, liệu có một ngày nào đó anh sẽ hối hận không?
Em về nhà nói với bố mẹ muốn chia tay anh lần nữa vì không thể sinh con. Anh biết không, bố em- người đàn ông cả đời can trường chỉ rơi nước mắt khi ông bà em qua đời- đã khóc và ôm em vào lòng.
Bố bảo: “Bố chỉ mong con gái có thể sống hạnh phúc nên không thể tự mở miệng nói con chia tay được. Nhưng con đã nghĩ đến chuyện đó thì bố ủng hộ con. T là người tốt, nó xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn. Ở tuổi này, ai cũng mong có con cháu sum vầy, mỗi lần sang thăm ông bà thông gia thấy họ lủi thủi bố mẹ xót lắm. Còn đây luôn là nhà con bất cứ khi nào con cũng có thể về”.
Có lẽ anh cũng chẳng bao giờ biết được bố mẹ anh đã nói gì khi em đến chào để đi xa đâu nhỉ. Ông bà đã khuyên em rất nhiều, hai đứa đã trải qua quá nhiều chuyện mới đến được với nhau nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định điều gì. Cuối cùng khi em nói đã quyết định rồi ông bà nói với em rằng “Xin lỗi và cảm ơn em”. Đấy chính là lý do mà khi anh ôm chặt em bảo không thể sinh con, lại không có anh ở cạnh liệu em có sống tốt không?
Sống tốt không thì em không biết nhưng em biết mình không thể ích kỷ thêm được nữa. Lần đầu tiên em nghĩ đến câu có loại hạnh phúc gọi là buông tay. Em xin đi công tác nước ngoài một tháng rồi lại nghĩ đến chuyện đi học lên nữa. 1 năm, 2 năm rồi 3 năm cuối cùng anh cũng không thể kiên trì được nữa. Thực ra em không mong anh kiên trì lâu đến vậy. Nên ngày anh kết hôn, ngày anh làm bố em đều thực lòng mừng cho anh.
Mong rằng sau bức thư trải lòng này em có thể thực sự quên anh, có thể sống thật tốt. Tạm biệt chàng trai bên em năm 17 tuổi, em không hối hân, cũng chẳng còn tiếc nuối điều gì nữa rồi.
Hành trình của hạnh phúc
Lan và Toàn yêu nhau được 4 năm mới tiến tới hôn nhân, quyết định này được củng cố sau vài lần Lan đến thăm gia đình Toàn, cô nhận thấy mọi lối cư xử hay điều ăn tiếng nói gia đình anh không chê vào đâu được.
Ảnh minh họa
Thế nhưng đến lúc gần đi đến đám cưới thì mẹ anh nói 2 đứa không hợp tuổi, nếu 2 người lấy nhau anh sẽ chết yểu, gia đình sẽ có tang lớn. Lan không khỏi ngỡ ngàng với cái lý do trời phán này. Vừa sợ vừa lo loanh quanh không biết làm sao, Toàn cũng hoang mang vì chẳng ai có thể dám chắc hay không tin điều này. Bố mẹ anh bắt đầu có thái độ với Lan. Đám cưới không diễn ra như "kịch bản" 2 người đã viết. Dù họ vẫn tiếp tục yêu nhau nhưng cả hai đều không biết tương lai sẽ ra sao.
Thương Lan vô cùng nhưng Toàn vẫn động viên người yêu cố gắng chờ đợi một đám cưới hoàn hảo. Một thời gian sau Toàn không thấy bố mẹ nhắc đến chuyện "không hợp tuổi" nữa, anh ngỡ họ đã "xuôi xuôi" nên mạnh dạn gợi lại chuyện đám cưới. Không ngờ mẹ anh lại nghĩ ra một lý do khác để phản đối kịch liệt. Bà bảo Lan vừa thấp bé vừa kém cỏi, lương công nhân thì làm sao nuôi được con cái sau này. Mỗi lần Toàn đưa Lan về chơi, bà đều lảng tránh không muốn đón tiếp và có ý không bao giờ muốn tác hợp cho chuyện hai người.
Sau mỗi lần gặp, mẹ Toàn liên tiếp gây áp lực, bà nói sẽ từ anh nếu anh vẫn yêu và cưới Lan, ngày nào bà cũng gọi điện cho anh, sỉ vả khiến anh ở biệt trên thành phố nửa năm không về nhà. Bà cũng không ít lần gọi điện cho Lan, nói cô hãy buông tha cho anh.
Toàn và Lan đã trải qua những tháng ngày vô cùng khó khăn và cũng đã có lúc buông tay nhau. Quá mệt mỏi và chán nản nhưng rồi vì quá yêu nhau, họ lại quay về và vượt quá giới hạn. Bố mẹ anh đã phải ngậm ngùi chấp nhận "hậu quả". Nhưng mối quan hệ giữa họ chẳng cải thiện được là bao. Mẹ Toàn để ý Lan từng tí và thường nói xấu cô với hàng xóm.
Họ từng nghĩ có lẽ chia tay trong trường hợp này là cách sáng suốt nhất. Bị đặt vào tình thế ở giữa và phải lựa chọn bao giờ cũng là một việc rất khó khăn, nhất là trong vấn đề tình cảm. Bên tình bên hiếu, bên công ơn sinh thành dưỡng dục, yêu thương, chăm sóc, và hạnh phúc cả đời, biết chọn thế nào cho vẹn cả đôi đường. "Bỏ thì thương, vương thì tội". Phải, nếu bị cha mẹ ra "phán quyết" mà cứ cố tình giữ và bất chấp, hạnh phúc đó, nếu có, cũng có trọn vẹn không? Còn nếu dễ dàng mà chia tay để ngã hẳn vè phía cha mẹ để làm tròn đạo hiếu, liệu trái tim, có đủ yên ổn? Điều này khiến Toàn khổ tâm vô cùng.
Cuối cùng thì điều không ai mong cũng đã xảy ra, Toàn và Lan chia tay nhau khi mà bố mẹ Toàn phản đối quá mạnh mẽ khiến cả 2 đều mệt mỏi, Lan là người quyết định buông tay vì không chịu đựng được những lời lẽ xúc phạm của mẹ Toàn. Toàn cũng thấy xấu hổ vì điều đó. Cách giải quyết của 2 đứa là chia tay để có lối thoát chứ nếu không, sự mệt mỏi sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả 2 đứa sau này.
Sự lựa chọn mà Toàn từng nghĩ là lối thoát, thực ra lại là con đường đưa anh đến ngõ cụt. Ngày nào anh cũng khổ sở vì nhớ Lan và con, cuộc sống ngày càng tồi tệ bởi anh không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Nhiều đêm Toàn trăn trở, chia tay nhau liệu có phải là biện pháp hiệu quả nhất? Liệu sau này mình sẽ dễ dàng tìm được một nửa kia của mình? Khó lắm, đáp án gần như bằng không! Nếu mình không biết bền bỉ đấu tranh cho hạnh phúc của mình thì sau này cũng vậy, mình sẽ lại mất nó một lần nữa. Hạnh phúc tới với mình một cách dễ dàng đâu phải là hạnh phúc...
Trọn vẹn 730 ngày xa nhau, Toàn gửi tin nhắn cho Lan: "Anh rất nhớ em và con". Tình yêu của họ, dù không nhận được sự ủng hộ của người thân, vẫn cứ "đâm hoa kết trái" bằng một đám cưới đẹp như truyện cổ tích, đồng thời mở ra một cuộc sống mới viên mãn như họ đã từng mơ. Lễ cưới của họ được bày trí lãng mạn với sự góp mặt của nhiều anh em, bạn bè, đồng nghiệp. Điều thiếu vắng duy nhất có lẽ là sự xuất hiện của gia đình Toàn. Bố mẹ anh vẫn chưa hề tha thứ cho con trai của mình, mặc dù họ biết anh đang rất hạnh phúc bên Lan.
Trong lễ cưới, không ít lần Lan rơi nước mắt. Cô khóc khi nhìn lại những chặng đường gian nan của mình để đến được bến bờ hạnh phúc. Cô khóc vì tủi thân khi không có bố mẹ chồng trong giờ khắc quan trọng nhất của đời mình. Lan biết, mối quan hệ giữa cô và bố mẹ chồng vẫn căng thẳng, nhưng cô tin rồi một ngày họ sẽ đón nhận cô, ông bà sẽ vui vầy bên con cháu.
Trước khi trao nhẫn cưới cho Lan, Toàn thủ thỉ: "Bây giờ em đã trưởng thành. Nếu em tin vào sự lựa chọn con tim mình thì chúng mình quyết định đến với nhau. Em đừng lo, khi anh dạy em cách sống tự lập, khi em đi theo anh, anh phải có trách nhiệm với em. Anh sẽ không bao giờ bỏ em trừ khi em bỏ anh".
Điều đáng tiếc nhất đời người là gì? Câu trả lời thật sự khiến ai cũng xé lòng Nếu bạn cứ cố chấp mù quáng, sớm muộn sẽ phạm phải sai lầm, tự đưa mình vào vũng bùn, không thể tìm được cách thoát ra. Đáng tiếc nhất đời người: Mãi cố chấp theo đuổi một việc không nên theo đuổi Người muốn làm nên đại sự phải biết buông bỏ đúng lúc. Nếu bạn cứ cố chấp mù quáng, sớm...