Có hiếu hay nhu nhược?
Tôi quen và yêu anh một thời gian. Nhưng tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn mà chỉ thấy buồn…
Tôi có nên làm đám cưới hay không…?
Tôi là công nhân trong một xí nghiệp may đã nhiều năm, ở đó hầu hết là nữ nên tôi ít có cơ hội tiếp xúc với bạn trai, lại làm ca nên càng khó… Đến bây giờ 26 tuổi rồi tôi mới quen được với một người, anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi, có nghề nghiệp đàng hoàng, anh ấy lại là con út nên ai bảo tôi có phước, nếu lấy được anh thì không phải lo gì. Anh chị của anh đã lập gia đình và có nhà riêng cả rồi.
Quen nhau nửa năm anh mới dẫn tôi về nhà giới thiệu, mẹ anh rất tự hào về anh, bà bảo rằng anh là người mẫu mực, hiếu thảo vì không nhậu nhẹt, cờ bạc, tiền bạc đi làm về đưa hết cho mẹ… Hồi đó mới quen anh ấy không để ý lời nói đó, bây giờ tôi mới thấy rằng anh không chỉ có hiếu với mẹ mà còn lo cho chị gái và gia đình anh trai còn hơn cả tôi. Không phải tôi ghen tỵ đâu chị ạ, dù chúng tôi sắp cưới nhau rồi nhưng tiền bạc mẹ anh cũng nắm giữ hết, muốn gì anh phải xin, làm việc gì cũng mẹ anh đồng ý thì anh mới dám làm.
Còn chị gái anh dù đã có chồng nhưng sai gì là anh đi ngay dù đang đi chơi với tôi. Như mới đây tôi đến nhà anh để cùng anh lên trung tâm thành phố (cách nhà khoảng 20 cây số) để xem giá cả và một số kiểu đồ cưới nhưng chị gái anh gọi điện thoại đến nhờ chở chị ấy đi công chuyện, thế là anh bảo tôi chờ anh đi một lát rồi về ngay nhưng anh đi rất lâu, chờ sốt ruột tôi bỏ về nhà mình, xong chuyện anh qua năn nỉ nhưng đã muộn không thể đi được.
Video đang HOT
Sau chuyện đó tôi rất giận, tôi nhớ lại trước đây nhiều lần tiền của tôi dành dụm anh hay hỏi mượn cho anh trai anh làm ăn. Tôi không hẹp hòi gì nhưng tôi nhận ra rằng anh lo cho gia đình bên anh chứ không lo gì cho cuộc sống riêng của chúng tôi trong tương lai, mọi chuyện đến đâu anh hay đến đó và chuyện gì cũng do mẹ anh quyết định còn anh không có ý kiến gì cả, chỉ biết làm theo. Có lần tôi thử hỏi: “Hồi đó anh dẫn em về ra mắt, nếu mẹ không đồng ý em thì anh làm sao?”. Không ngờ anh trả lời ráo hoảnh: “Thì thôi chứ sao, làm con trước hết phải có hiếu với cha mẹ”. Tôi không còn nhớ khi đó mình có cảm giác hoang mang như nào nữa.
Càng ngày tôi càng thấy chán, gần anh tôi chẳng thấy vui. Lẽ ra chúng tôi phải đi đăng ký kết hôn rồi nhưng tôi tìm cách trì hoãn. Tôi cũng lớn tuổi, là con gái lớn trong nhà mẹ tôi muốn tôi lấy chồng cho bà yên tâm nhưng càng gần anh, tôi chẳng yên tâm chút nào. Tôi có nên tiến tới hôn nhân với anh hay nên chấm dứt?
Sao tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn mà chỉ thấy buồn…
Mong các anh chị cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Bố mẹ anh thà 'giết cháu nội' chứ không chịu cho cưới
Anh là giảng viên đại học, còn tôi làm việc ở công ty tư nhân nên nhà anh kịch liệt phản đối.
Tôi và anh cùng là dân huyện, gặp và yêu nhau khi hai chúng tôi làm cùng một công ty. Sau đó, anh xin vào làm giảng viên ở một trường đại học, còn tôi vẫn làm ở công ty đó. Chúng tôi yêu nhau đã 4 năm, thời gian không phải là dài nhưng cũng đủ để cho chúng tôi hiểu về nhau. Từ khi yêu, hai đứa luôn luôn xác định và cùng nhau cố gắng để khi đến với nhau, chúng tôi có một cuộc sống đỡ vất vả. Mức lương của tôi không cao nhưng với những thu nhập thêm, tôi cũng đủ để trang trải cuộc sống. Tôi và anh cứ vô tư yêu nhau mà không hề biết rằng gia đình anh không đồng ý cho anh lấy tôi. Sau ba năm yêu anh, chúng tôi mới nhận được sự phản đối từ gia đình anh.
Khi biết chuyện, tôi đã quết định chia tay để cho anh được đến với người khác. Nhưng rồi chúng tôi không làm được như vậy. Với biết bao kỷ niệm buồn vui và hơn nữa là tình yêu của chúng tôi dành cho nhau quá nhiều nên tôi và anh không thể xa nhau được. Anh nói với tôi là cả hai phải cố gắng để xin được việc cho tôi vào làm ở chỗ khác, ổn định hơn rồi anh sẽ thuyết phục gia đình.
Đến một ngày, tôi biết mình có thai. Cảm giác được làm mẹ hạnh phúc biết nhường nào nhưng đan xen với niềm hạnh phúc ấy là sự sợ hãi và lo lắng. Gia đình tôi, bố mẹ là nhà giáo, gia đình anh cũng vậy. Nếu họ biết được thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa là gia đình anh đặc biệt phản đối tôi. Tôi báo tin cho anh, anh cũng đồng cảm giác với tôi. Cuối tuần đó, anh về nhà xin bố mẹ anh cho cưới nhưng đời thật trớ trêu. Gia đình anh vẫn không đồng ý, anh không dám nói ra sự thật. Chúng tôi cũng không muốn phải bỏ đi đứa con của mình, lúc đó tôi cảm thấy đau khổ vô cùng.
Tôi và anh bàn nhau nói cho chị gái anh biết sự thật để khuyên bảo bố mẹ anh vì họ ghét tôi nhưng con tôi là máu mủ nhà họ. Tôi nghĩ không ông bà nào lại giết cháu mình cả nhưng ai biết được chữ ngờ khi biết được chuyện, chị gái anh không những không khuyên bảo bố mẹ anh mà lại chửi mắng anh, nhiếc móc anh thậm tệ.
Bố mẹ anh biết chuyện, họ mắng chửi anh, nói anh hư hỏng. Tôi biết không còn con đường nào khác, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi học đại học, đi làm, có công việc, gia đình có điều kiện, ngoại hình trung bình khá, tính tình hòa nhã, tại sao họ lại cay nghiệt với tôi như thế? Nếu họ có ghét tôi thì họ cũng phải nghĩ đến máu mủ của họ mà tôi đang mang trong người chứ? Lý do họ phải đối tôi chỉ vì tôi làm việc ở công ty tư nhân, còn anh là giảng viên.
Tôi rơi vào bế tắc và tuyệt vọng. Anh nhu nhược không dám làm trái lời bố mẹ và một phần vì cái danh dự của anh với xã hội. Đứa con tôi đang mang trong mình chưa một ngày được nhìn thấy ánh mặt trời tròi đã phải rời xa. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mẹ giết con? Những đau đớn về thể xác mà tôi phải chịu không bằng nỗi đau về tinh thần mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời mình.
Sau khi bỏ đi đứa con, một lần nữa tôi quết định chia tay anh vì gia đình anh đã như vậy thì tôi có bước chân vào nhà anh ta cũng không sống nổi. Hơn nữa, nhà tôi cũng không đến nỗi nào mà họ khinh thường tôi như vậy. Nhưng con người tôi lại không làm được. Lỗi của gia đình anh chứ anh có lỗi gì. Anh cũng đau khổ như tôi mà. Tôi vẫn tiếp tục yêu anh. Sau mỗi lần như vậy, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau lại nhiều hơn. Anh cũng đau khổ và dùng mọi mối quan hệ của anh để xin việc khác cho tôi nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Đến bây giờ, tôi đã 26 tuổi. Cái tuổi không còn trẻ để thoải mái yêu đương và lựa chọn nữa rồi. Bạn bè tôi ai cũng có gia đình riêng, những lúc nhìn gia đình họ mà tôi ứa nước mắt. Tôi cảm thấy cuộc sống thật u uất, tôi thắc mắc tại sao gia đình anh không nghĩ cho tôi một chút? Họ chỉ biết thương con họ mà không nghĩ đến con người khác. Họ là những người đi dạy học vậy mà...
Tôi chỉ mong ước có được một cuộc sống bình yên. Hiện tại tôi rất buồn và thất vọng. Để xa nhau thì chúng tôi không làm được, còn tiếp tục cuộc sống như thế này tôi cũng không thể tiếp tục được thêm nữa. Tôi cần có một lối thoát mà không thể tìm ra được lối thoát đó. Hãy giúp tôi.
Theo VNE
Vợ xách dao đuổi chồng, cuỗm sạch tiền Cô ấy bây giờ đã bỏ đi theo người đàn ông khác và còn ngăn cản tôi gặp con. Tôi năm nay 25 tuổi, đã có vợ và một bé gái năm nay 5 tuổi. Hồi đó, tôi còn trẻ, yêu một người con gái là vợ tôi bây giờ. Chúng tôi quen nhau được 3 tháng thì tôi thấy không hợp nhau...