Cô gái tuổi 27, hãy cứ tin em sẽ tìm được bến đỗ đời mình!
Viết cho em- cô gái tuổi 27 Tuổi lưng chừng nằm giữa sự chênh vênh
Ai rồi cũng sẽ phải trải qua tuổi 27- tuổi lưng chừng giữa ranh giới mong manh của sự cô đơn và hạnh phúc. Là những dang dở của tuổi thanh xuân, giữa lưng chừng tuổi trẻ và bộn bề lo toan cuộc sống.
Khi 27, suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi từng ngày. Không quá ồn áo, không quá bồng bột. Thích ngồi nhâm nhi ly cà phê, ngắm nhìn và chiêm nghiệm mọi thứ đã qua…
Tuổi 27 trải qua những mối tình chóng vánh, có mối tình sâu đậm nhưng không để cho ta phải cảm giác giận hờn vu vơ như lứa tuổi 18 đôi mươi.
Tuổi 27 nhìn đời bằng một hành trình, nhớ lại mọi chi tiết của quá khứ như đang đọc cuốn nhật ký đời mình viết sẵn, nhớ rõ từng chi tiết của tuổi trẻ và rồi… tôi nhớ.
Tuổi 27 tập được thói quen mỉm cười trước những khó khăn.
27 tuổi, đôi khi người ta lo lắng không biết con đường mình đi rồi sẽ dẫn tới đâu. Áp lực của công việc, của những thúc bách khe khắt, của kế sinh nhai, của &’nghĩa vụ’ lấy chồng khiến người ta mệt mỏi.
Bạn bè ai cũng con bồng con bế, đứa thì hạnh phúc với một nửa của mình, đứa thì vi vu đi đây đi đó cùng người yêu, còn mình làm bạn vàtụ tập với một lũ ế, chẳng biết nổi đường đi lối về. Đối với tôi, hạnh phúc được định nghĩa là được nhìn thấy người thân yêumỉm cười, khỏe mạnh.
Video đang HOT
Và…rồi đến tuổi này người ta khao khát trỗi dậy _ vội vã làm những thứ trước đó mình chưa làm, chưa dám. Một lần thử trải nghiệm những cảm giác chưa từng trải qua. Sợ thời gian trôi qua hối tiếc_ trong suy nghĩ, mình sắp 30, phải làm những việc đó trước khi lấy chồng.
Tuổi 27, không muốn rong chơi với đời, nhẹ nhàng và nữ tính hơn. 27 tuổi người ta đắn đo, ta ngại yêu, ngại tin, ngại thay đổi. Không phải vì ta không muốn mà vì ta sợ. Sợ đau, sợ thất vọng, sợ tổn thương. Trái tim người ta yếu đuối lắm, có lẽ chẳng thể nào chịu thêm một lần nào như thế nữa. Cứ ngại yêu, lười yêu, rồi cái danh “gái ế” gắn lên đầu ta lúc nào cũng chẳng hay. Ừ thì, xã hội này, người ta cứ muốn làm đau người khác, cứ lấy nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình. Vậy thì, ta cứ rộng lượng đi, để cho họ vui đi.
Tuy vậy, vẫn luôn tin và hi vọng đâu đó có người đợi ta sau những ngày cô đơn, bởi vốn dĩ người ta yêu cảm giác bình yên, không muốn bon chen, chỉ muốn có một công việc ổn định, có một cuộc sống đơn giản, gia đình nhỏ yêu thương nhau.
Vẫn tin rằng sẽ có người chờ ta sau những ngày cô đơn.
Tuổi xuân ai rồi cũng trôi qua, và tuổi 27 rồi cũng trôi xa, chẳng có phép màu nào hay chẳng ai có thể níu giữ tuổi xuân mãi mãi.
Nhưng cô gái ạ, đời có bao lâu mà hững hờ. Hãy làm những thứ mình thích, đừng để mọi thứ lướt qua nhanh mà khi ngoảnh lại bị hối tiếc, kiếm thật nhiều tiền, độc lập tài chính và đi du lịch những nơi mình thích, ăn những món mình muốn, đừng sợ béo!
Cô gái à, mới tuổi 27 thôi, đừng cuống cuồng lên thế, cứ mặc kệ đời đi, rồi có lúc nào đấy, một khoảnh khắc nào đấy tôi sẽ có bến đỗ của riêng tôi nên đừng lo cho hiện tại nữa… Đừng tìm, cái gì đến nó sẽ đến!
Theo Guu
Hãy sống cho chính bản thân bạn đi, không ai khóc cho cuộc đời bạn đâu
Có bao giờ, bạn lang thang một mình qua từng góc phố, mà dường như bạn không biết mình nên đi về đâu. Có bao giờ, bạn ngẫn ngơ suy nghĩ về điều gì đó mà
Có bao giờ, bạn lang thang một mình qua từng góc phố, mà dường như bạn không biết mình nên đi về đâu.
Có bao giờ, bạn ngẫn ngơ suy nghĩ về điều gì đó mà dương như không hiểu được bạn suy nghĩ về điều gì.
Có bao giờ, bạn chợt cười một mình, chợt rơi nước mắt. có bao giờ, bạn muốn thời gian được ngừng lại chỉ để bạn thôi nghĩ về ai đó...
Lặng lẽ bước qua từng góc phố, nhìn dòng người qua lại, đôi tay bạn khẽ nắm chặt, khẽ cắn bờ môi và rồi nước mắt chợt tuôn rơi vì "nhớ". Đơn giản, từng góc phố bạn vô tình đến, nhưng con đường vô tình qua, đầy ắp kỷ niệm về ai đó.
Từng chiếc lá rơi ngoài hiên, từng cơn gió cuối thu thổi qua chợt lạnh, lạnh vì gió hay vì cô đơn.
Có lẽ ai đó ra đi với bạn là rất buồn, đau, cô đơn, tuyệt vọng. họ đã mang đi tất cả mọi thứ mà bạn nghĩ là mình đang có và rồi để lại bạn với sự cô đơn riêng mình.
Có lẽ, bạn cảm thấy quá khứ đó quá đẹp để bạn đánh mất, tình yêu ấy quá đẹp để bạn có thể quên đi và dường như bạn chỉ muốn sống trong quá khứ. Dù rằng mỗi khi nhớ lại, nước mắt rơi, nhưng đôi khi cũng là nụ cười. Và bạn muốn sống trong cái quá khứ ấy đến bao giờ, cả đời?
Có lẽ, quá khứ đó quá đẹp để bạn có thể quên đi, vậy thì bạn có thể nhớ, nhưng hãy nhớ như kỉ niệm, một kỉ niệm đẹp của tuổi thanh xuân mà thôi, đừng để quá khứ đó làm lu mờ mọi thứ bạn đang có ở hiện tại.
Vì quá khứ đã qua, dù có đẹp, thì cũng không con thuộc về bạn, hiện tại dù ra sao, dù thế nào, thì ít nhất, bạn biết nó đang thuộc về bản thân mình.
Hãy sống cho chính bản thân bạn đi bạn ạ, thế giới này tàn nhẫn lắm, không ai khóc cho cuộc đời bạn đâu, chỉ có bạn mà thôi.
Bạn càng đau, thì hãy càng mạnh mẽ, vì nếu không, bạn sẽ tự làm mình gục ngã trước khi đời vùi dập bạn đó.
" Chiều đầu hè, anh nhớ, về em Nhớ những ngày bên nhau Nhớ những lúc ta còn quen Giờ chỉ còn lại nỗi đauKhông còn những ước hẹn Đêm đen, mình anh, không màu."
Theo Guu
Vợ mới bỏ nhà theo trai, người chồng từng phản bội cầu xin tôi quay về nuôi con giúp anh ta Ngày tôi nằm trong viện cắt tử cung cũng là chồng cũ dẫn bồ về thông báo đã có thai 3 tháng. Giờ đây, vợ anh bỏ đi theo trai, anh cầu xin tôi quay về nuôi giúp đứa con còn đỏ hỏn của anh. Tôi ly hôn chồng sau 5 năm chung sống vì không có con. Ngày tôi nằm trong viện...