Cô gái giản dị tôi yêu đã biến thành một bà sồn sồn xuề xòa
Khi còn xuân xanh thì không nói là gì, phụ nữ qua tuổi 30 phải biết tự chăm sóc mình. Vì nhan sắc sẽ tàn phai nhanh nếu không chịu giữ gìn.
Tôi vốn là người thích sự đơn giản nên đã rất ấn tượng khi lần đầu gặp vợ tôi. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của cháu gái. Hôm đó, anh chị tôi bận viện nên tôi đi họp phụ huynh giùm. Cô ấy để mặt mộc, tóc buộc bằng sợi thun màu đen phía sau gáy, mặc áo dài màu xanh dương, đi đôi giày bít màu đen.
Ảnh minh họa
Lúc ấy, vợ mới đi dạy được hai năm nên còn khá ngây thơ. Vì muốn trêu cô giáo nên tôi có vài câu hỏi khá hốc búa. Không ngờ, cô ấy trả lời trôi chảy và thuyết phục. Tôi không cần phải xin số điện thoại vì cô ấy đã ghi sẵn ở trên bảng để phụ huynh tiện liên lạc.
Sau một thời gian đón đưa khá lâu, cháu tôi tốt nghiệp ra trường, cô ấy mới đồng ý làm đám cưới. Tôi nhớ không nhầm từ thời yêu nhau vợ chỉ mặc áo dài và quần tây áo sơ mi. Cô ấy may sắm rất ít, chỉ có vài bộ thay qua đổi về.
Giày chỉ sắm đúng hai đôi, một đôi cao gót, một đôi búp bê đều là màu đen. Còn chuyện trang điểm thì không bao giờ, kể cả một chút son cũng không. Ngày ấy, tôi thích sự mộc mạc của vợ vì đi đâu cũng thấy các cô gái trang điểm lòe loẹt nhìn như người giả.
Nhưng cưới nhau về hơn 7 năm, tôi bắt đầu chán cái tính giản dị đến xuề xòa của vợ. Ai đời, đi dự lễ tổng kết của công ty tôi, mọi người đều váy áo sang trọng, vợ vẫn diện đồ tây và để mặt mộc, tóc tai bù xù khiến tôi xấu hổ.
Ảnh minh họa
Dù trước đó, biết tính vợ như thế, tôi đã đưa tiền để vợ sắm váy và đi trang điểm làm tóc. Sau khi nghe góp ý, vợ đã có chút thay đổi. Khi nào đi đám cưới hay dự tiệc cũng chịu khó ra ngoài tiệm trang điểm rồi thuê váy mặc chứ nhất định không chịu mua. Lý do vợ đưa ra vì mặc ít, mua về tốn tiền. Không phải nịnh chứ vợ trang điểm vào rất đẹp.
Nhưng hàng ngày, vợ vẫn giản dị quá mức cho phép. Gần chục năm rồi, vợ vẫn để tóc hai mái, buộc phía sau. Da dẻ vợ ngày càng nám, tàn nhang nhưng không chịu dưỡng da. Đến mùa đông, thời tiết hanh khô, da mặt bong tróc còn môi nứt nẻ đến chảy máu trong rất ớn.
Tôi tìm hiểu, mua đồ trang điểm cho vợ thì cô ấy quạu cọ: “em có bao giờ dùng mấy thứ này đâu, anh mua tốn tiền”. Mấy bộ đồ mặc ở nhà cũng không chịu thay, mặc đi mặc lại đến nhàu nhò.
Ảnh minh họa
Tôi yêu vợ nhưng là đàn ông vẫn bị quyến rũ với cái đẹp. Ra ngoài thấy phụ nữ xinh xắn, đầy sức sống mà về nhà nhìn vợ như cây bị thiếu nước, héo khô. Khi còn xuân xanh thì không nói là gì, phụ nữ qua tuổi 30 phải biết tự chăm sóc mình. Vì nhan sắc sẽ tàn phai nhanh nếu không chịu giữ gìn. Tôi phải làm sao để vợ hiểu điều này.
Theo Báo Phụ Nữ
Video đang HOT
Vợ khóc nghẹn khi thấy chồng chong đèn dán lại từng mảnh tờ đăng ký kết hôn mà cô đã xé nát
Vợ chồng tôi có 1 cửa hàng chuyên bán đồ nội thất nhập khẩu. Việc buôn bán của chúng tôi trước đây cũng chỉ đủ ăn, nhưng được cái từ 2 năm nay, công việc có vẻ suôn sẻ hơn trước rất nhiều.
Từ ngày chuyện làm ăn trở nên phát đạt, chồng tôi thay đổi hẳn. Anh thường xuyên ăn vận đẹp đẽ, cứ ra ngoài là xức nước hoa thơm phức, đầu tóc chải chuốt bóng lộn. Lúc đầu tôi cũng thấy không quen mắt vì lâu nay anh vốn thuộc kiểu người khá giản dị, có đâu dùng đấy chứ chẳng biết soi gương, ngắm nghía mình hàng giờ như thế này.
Nhiều khi tôi tặc lưỡi, suy đi nghĩ lại thấy chồng thay đổi tích cực như vậy cũng chẳng sao. Công việc hiện tại của anh thường xuyên phải tiếp xúc với khách hàng hạng sang nên coi trọng hình thức thêm 1 tí cũng dễ hiểu.
Nhưng sau cái hôm cô em gái chạy qua nhà thút thít khóc lóc tâm sự, tôi bắt đầu lo lo.
Ảnh:internet
Chồng nó cặp bồ rồi có con với người ta liền ép vợ phải li dị. Trước đây em rể tôi cũng thật thà, giản dị, rồi sau cũng học cách ăn chơi giống hệt như chồng tôi lúc này.
- Chị à, bọn đàn ông không tin được đâu. Chị cứ nhìn vào em đây này, giữ chồng như thế mà còn bị nó cắm sừng cho lúc nào chả biết.
Tôi giật mình, ngoài miệng thì vẫn thủ thỉ khuyên răn em nhưng trong lòng thì rối bời với biết bao suy nghĩ.
Thú thật là tôi sợ chồng cũng đi theo vết xe đổ như người ta. Lâu nay anh làm gì, gặp ai đúng là tôi không mấy khi để ý.
Tôi từng gài 1 cậu trợ lý đi theo anh, giúp mình quán triệt chồng những khi cần thiết. Cậu ấy khăng khăng bảo anh trong sạch, không có gì đáng nghi ngại nhưng tôi vẫn cứ thấy không yên tâm.
Lần đó, anh bảo tôi về nhà trước còn anh thì tranh thủ đi gặp gỡ ký hợp đồng với khách hàng. Hôm ấy cậu trợ lý lại cũng xin nghỉ để chăm vợ sắp sinh. Tôi quyết định tự theo dõi chồng.
Tôi vờ vịt về trước, nhưng thực ra lại đứng đợi anh ở 1 quán café gần đó. Thấy xe chồng vừa đi, tôi bắt ngay taxi bám theo sau.
Anh tới trước 1 tòa nhà đón 1 người phụ nữ. Cô ấy mặc cái váy maxi và đi 1 đôi cao gót trông khá sành điệu. Chẳng biết õng ẹo thế nào mà lại vờ vịt vấp ngã. Chồng tôi trông thấy vậy thì lại chạy ngay tới đỡ lên, còn cúi xuống chỉnh giúp gót giày. Trông cái kiểu họ nói cười với nhau, tôi ngứa hết cả mắt. Mang tiếng là vợ anh mà có bao giờ anh đỡ tay tôi, mở cửa sau mời ngồi vào xe như đối với người ta đâu!
Tôi thất thần đứng nhìn họ đưa nhau vào 1 nhà hàng sang chảnh ở cuối phố. Tôi đã định lao vào nhưng rồi lại phải quay về nhà ngay. Bác giúp việc ở nhà gọi tới bảo thằng bé con bị ngã chảy máu đầu.
- Anh về nhanh, con bị ngã vỡ đầu!
Tôi điện thoại cho chồng không biết bao nhiêu cuộc nhưng anh chẳng chịu bắt máy nên mới cố tình nhắn tin như thế trong khi thực ra thằng bé chỉ bị trầy 1 chút ở trán vì va phải cạnh bàn.
Anh tức tốc trở về, lao tới ôm chầm lấy thằng bé. Thấy con vẫn yên ổn, anh mới quay sang lừ mắt nhìn vợ.
- Em sao thế?
- Sao là sao?
- Em thật là... Có biết anh bận lắm không hả? Không giúp được gì còn bày chuyện ra để đùa cợt.
- Anh bận cái gì, bận đi hẹn bồ à?
Tôi điên quá gào lên. Anh hơi sững người, nhưng rồi cũng cú tiết mắng lại:
- Cô hết cái để nói rồi à? Bồ bịch cái gì?
- Anh đừng tưởng tôi không nói ra nghĩa là không biết...
2 chúng tôi cứ giằng co với nhau 1 hồi lâu. Bác giúp việc chạy lại can ngăn nhưng cũng chẳng giải quyết được gì. Anh 1 mực chối cãi, còn nổi khùng giơ tay bạt tai vợ.
Tôi giận quá, lao nhanh về phòng lôi ra tờ đăng ký kết hôn xé nát.
- Tôi không cần 1 người chồng bội bạc như anh!
Tôi ôm con bỏ về phòng nằm khóc.
Sáng hôm sau tôi chẳng buồn đợi anh đi cùng mà bỏ lên cửa hàng từ sớm. Tôi bất ngờ gặp lại đúng người con gái ấy cũng đang ngồi trên phòng tiếp khách. Chắc là chẳng biết tôi nên cô ấy vẫn mỉm cười, gật đầu chào.
- Còn dám vác mặt lên tận đây để gặp nhau kia à!
Tôi nghĩ bụng, đang lúc lửa ghen nổi lên thì bất ngờ có 1 người đàn ông khác đi vào, giọng hào sảng:
- Được đấy vợ ạ, cứ lấy mẫu ấy đi. Anh vừa xem qua rồi.
- Chuyện, em chọn mà lại.
Anh ấy ngồi ghé xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô ấy cười tình tứ. Tôi chưng hửng, cứ đứng trân người ở mé cửa ra vào mãi.
- Ôi, anh chị đến sớm thế ạ?
Tôi giật mình nghe thấy tiếng chồng nên ngoảnh đầu lại. Anh vờ như không nhìn thấy tôi, cứ thẳng bước đi vào, tay bắt mặt mừng ngồi nói chuyện với khách hàng.
Tôi bỏ về nhà, cảm thấy không đủ tự tin để đứng trước mặt chồng nữa.
Đêm đó anh về muộn, tôi cũng chẳng hỏi han gì. Thú thật là chẳng biết phải mở lời trước như thế nào. Tôi nghi oan cho anh là sai, nhưng rõ ràng anh đánh tôi cũng là sai kia mà!
Nửa đêm, tôi khát nước nên trở dậy thì thấy phòng làm việc của chồng vẫn sáng đèn. Tôi lén bước tới, nhòm qua khe cửa thì thấy anh đang ngồi chăm chú làm cái gì đó.
Anh cẩn thận đưa tay miết từng mẩu giấy, dùng keo cắt dán trông có vẻ rất tỉ mỉ. Tôi cố căng mắt nhìn cho kỹ, mãi tới lúc anh giơ nó lên soi sau cái bóng đèn như thể để xem xét những vết dán, tôi mới giật mình nhận ra đó chính là tờ giấy đăng ký kết hôn mình xé nát hôm qua.
Tôi nghe thấy tiếng chồng thở dài, rồi đưa tay lên vò tóc. Đó là hành động mà chồng tôi thường làm mỗi lúc cảm thấy phiền muộn.
Tôi thấy bồi hồi, chẳng biết làm gì lúc đó. Tôi ngồi thụp xuống, bưng mặt khóc thầm.
Anh bước ra lúc nào mà tôi chẳng hay biết.
- Ơ, sao lại ngồi đây? Không vào đi ngủ đi!
Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, tự nhiên tôi sợ khi thấy chồng như thế. Tôi ôm chầm lấy anh, mếu máo:
- Anh vào ngủ với em. Thiếu anh em chẳng thể nào ngủ được.
Hình như anh hiểu tôi đã muốn làm hòa nên cũng bỏ qua những hờn dỗi. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho vợ bảo:
- Ngốc ạ, anh đang tính về phòng ôm vợ này. Thiếu hơi em anh cũng chẳng thể nào chợp mắt.
Theo WTT
Tối ba về với con Hạnh phúc luôn là khát khao to lớn trong đời mỗi người. Nhưng hạnh phúc phải chăng là kết quả của sự tích góp những điều nhỏ nhặt, giản dị và cả những yêu thương. Chuyến xe buýt giờ tan tầm chiều cuối tuần, khá đông sinh viên và cả những người bán hàng rong với giá đồ lủng lẳng khiến nhiều khách...