Cô độc khi phải gánh vác kinh tế một mình
Tôi là nữ, 37 tuổi, chưa lập gia đình, đang sống cùng bố mẹ, có hai chị gái đã có gia đình và sống riêng.
Gia đình tôi ở thành phố, ngày xưa rất khó khăn, phải lo từng bữa. Giờ bố mẹ đã già, không có khoản tiết kiệm nào, không có lương hưu. Tôi lo kinh tế chính trong nhà. Hiện tại lương tôi 17 triệu/tháng, tôi đưa mẹ 10 triệu để lo chi phí sinh hoạt trong gia đình: ăn uống, điện nước, thuốc cho bố mẹ…
Tôi nghĩ 10 triệu cũng không phải nhiều, chỉ đủ lo cho 3 người. Nếu ăn uống tiết kiệm quá sẽ không tốt cho sức khỏe, sinh ra nhiều bệnh, đến lúc đó còn tốn tiền nhiều hơn. Tôi trích ra một ít sử dụng cho mình, còn lại tiết kiệm cho tương lai. Tôi cũng có bệnh mãn tính, thỉnh thoảng nếu đau phải mua thuốc uống. Hai chị gái đã có gia đình, làm công nhân, lương chỉ đủ lo cho gia đình riêng nên không phụ giúp về kinh tế để lo cho bố mẹ.
Bố mẹ tôi sức khỏe yếu, bệnh nặng, có tháng phải chi thêm tiền mua thuốc (thuốc đặc trị cũng đắt). Vì vậy đi làm khoảng 12 năm nhưng tôi không tiết kiệm được nhiều cho tương lai. Sau này nếu có biến cố xảy ra (như việc bố mẹ bệnh nặng không đủ tiền thuốc men hoặc tháng đó tôi không có tiền lương) thì tôi không biết xoay xở như thế nào, không biết chống đỡ ra sao. Tôi muốn kiếm việc làm thêm buổi tối để có thêm thu nhập, rồi lại nghĩ về lâu dài nếu làm cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi cho bản thân sẽ ảnh hưởng đến công việc chính và sức khỏe.
Tôi luôn căng thẳng, áp lực, suy nghĩ về tiền, cảm thấy cô độc khi chỉ có một mình lo kinh tế. Tôi chưa muốn lập gia đình vì áp lực lo tiền mỗi ngày. Nếu tôi có gia đình riêng nữa thì kinh tế không đủ để vừa lo cho bố mẹ, vừa lo cho con cái. Trước kia gia đình tôi rất khó khăn khi không có tiền mua cơm, mua thuốc, không có tiền đi bệnh viện nên tôi hiểu việc không có tiền sẽ khiến cuộc sống thật sự bế tắc. Tôi cô độc trong cuộc sống này.
Chồng nghĩ tôi tìm cách 'đào mỏ' nhà anh
Tôi 26 tuổi, chồng 30, cưới hơn một năm, tôi gần sinh.
Trước cưới, anh làm việc ở TP HCM, tôi sống chung với bố mẹ. Sau cưới, vợ chồng thuê nhà ở gần bố mẹ tôi (bố mẹ tôi cũng ở nhà thuê). Trước cưới, thu nhập chúng tôi ổn định nên không phải suy nghĩ đến tài chính. Anh cũng tiết kiệm được một ít tiền lúc trước, bố mẹ chồng cho thêm một ít, vay mượn bố mẹ tôi một ít nữa nên mua được một mảnh đất. Số dư của bố mẹ tôi có bao nhiêu cho vợ chồng tôi vay hết. Bố mẹ khó khăn, chưa có mảnh đất nào, vẫn phải lao động vất vả từng ngày nên không thể cho chúng tôi được.
Gia đình chồng ở miền Trung, bố mẹ chồng có lương hưu, gia đình khá giả. Lúc trước anh có chơi bời, phá phách một số tiền của bố mẹ. Sau khi ra trường, anh cũng lông bông mãi mới xin được việc, thời gian sau thì kết hôn với tôi. Cưới xong, anh xin nghỉ ở công ty cũ rồi thất nghiệp cả tháng mới xin được việc, làm được vài tháng anh lại tiếp tục xin nghỉ. Khi đó tôi mới mang bầu được 4 tháng nên cản anh, khuyên anh ráng cố gắng đến khi tìm được việc mới rồi nghỉ, vậy mà anh không chịu. Từ lúc đó tới nay đã 5 tháng anh chưa có việc mới.
Công việc của tôi ổn định, đủ sống, vợ chồng phải đóng tiền trả góp hàng tháng nên phải vay mượn thêm. Số nợ ngày càng lớn, khả năng chi trả không có, thêm nữa tôi sắp sinh không có dư đồng nào. Bố mẹ tôi ở gần biết sự khó khăn này nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ, bởi ông bà không có khả năng, chỉ biết khuyên con cái cố gắng gượng qua giai đoạn này. Gia đình chồng ở quê không hề biết anh thất nghiệp, vẫn nghĩ vợ chồng tôi sống dư giả vì anh không cho tôi nói. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi bàn với chồng bán mảnh đất hiện tại, hỏi vay mượn thêm bố mẹ chồng một ít để mua mảnh khác có thể buôn bán, cho anh làm ăn, còn tôi vẫn đi làm. Anh không nói gì. Hôm nay tôi nói tiếp, anh bảo nhà anh không có tiền, tôi chỉ suốt ngày nghĩ cách "đào mỏ" bố mẹ chồng, rồi làm loạn lên. Tôi biết ông bà có tiền, có ý định cho chúng tôi tiền xây nhà vì bà đã nói với chị dâu tôi, thỉnh thoảng cũng nói với vợ chồng tôi kiểu bâng quơ như thế.
Tôi không có ý định xin số tiền đó, chỉ nói với chồng là mượn để làm ăn. Giờ tôi rất buồn vì chồng nghĩ mình là kẻ đào mỏ bố mẹ anh. Tôi chỉ lo cho gia đình, con lại sắp chào đời, tiền không đủ trang trải. Kiểu này trước sau gì cũng phải bán đất trả nợ chứ không còn ở thế chủ động làm ăn như giờ. Sắp sinh tôi vẫn phải ráng đi làm vì không còn nguồn thu nào khác, chồng suốt ngày ôm điện thoại mà không suy nghĩ gì cho tương lai. Tôi rất bế tắc, không biết nên làm thế nào. Mong được các bạn tư vấn.
Nhà chồng vô tâm, tôi có nên vô tình lại Lúc khốn khổ, nhà chồng bỏ mặc tôi tự lèo lái. Sau này tôi nghĩ không việc gì phải lo lại, thậm chí coi như không có bên chồng. Tôi 32 tuổi, chồng 33 tuổi, cưới được 3 năm. Ba mẹ chồng tôi có 4 người con trai, lập gia đình hết, trên chồng tôi còn hai người anh và dưới là em...