“Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn như vậy?”
Để trừng phạt chồng ngoại tình, vợ tôi còn bệnh hoạn đến mức nhắn tin hỏi Khánh: “Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy? Dạy cho tôi với!”. Sau đó vợ còn ép tôi lên giường, rồi nói “Cứ gọi em bằng tên Khánh cũng được!”.
Tôi đang phải sống và chịu đựng một người vợ thần kinh không ổn định. Tôi biết chính tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm trước đó. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một cuộc sống bí bách, khó chịu và muốn hóa điên bên cạnh người vợ mà tính cách sắp như một kẻ điên dại?
Vợ chồng tôi lấy nhau vì yêu nhau. Ngày đó, vợ tôi là cô gái thông minh, dịu dàng, tình cảm, đầy nữ tính. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày cuối cấp 3 và luôn dính lấy nhau như hình với bóng.
Rồi chúng tôi bước qua thời sinh viên với cuộc tình lãng mạn. Cái kết hạnh phúc của tôi và cô ấy sau khi ra trường làm nhiều bạn bè cùng lứa phải ghen tỵ. Vợ vô cùng tự hào và hãnh diện vì tôi và vì tình yêu đầu của cô ấy cũng là tình cuối.
Nhưng dường như trên đời này chẳng có thứ gì mãi mãi, đặc biệt là tình cảm vợ chồng. Yêu nhau gần chục năm, cưới nhau 8 năm, tình yêu của 2 chúng tôi cũng dần dần phai nhạt. Tuy chẳng có cãi cọ, xung đột gì lớn nhưng chỉ đơn giản là tôi cảm giác có những lúc gần hết yêu với vợ. Tôi chỉ thấy trách nhiệm làm chồng, làm cha ngày một nặng nề hơn.
Cứ thế, tôi đâm ra chán cuộc sống đều đều bên vợ. Những lúc vợ chồng chăn gối, tôi cũng không tìm được cảm giác thăng hoa như xưa. Cảm giác đơn điệu, nhàm chán cứ bủa vây lấy tôi ngày này qua tháng khác. Ngoài những lúc trên giường, tôi không còn muốn chạm vào vợ, không muốn làm những hành động tình cảm.
Tôi dám chắc 99% những cuộc hôn nhân lâu năm đều có kết cục như cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng tất nhiên, khi tình yêu đã vơi, chẳng có ai ly hôn vì hết yêu. Tất cả mọi người đều tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân vì một chữ “nghĩa”. Và tôi cũng vậy!
Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm.
Cô ấy vật vã kinh khủng.
Biến cố gia đình tôi chỉ xảy ra khi tôi gặp Khánh – một người phụ nữ góa bụa, cũng là khách hàng của công ty tôi. Khánh rất đặc biệt, vừa mạnh mẽ, vừa yếu đuối. Cô ấy là mẫu phụ nữ cuốn hút và rất đàn bà. Và tôi đã không thể cưỡng lại được. Chúng tôi trở thành nhân tình của nhau từ hơn một năm nay.
Tôi qua lại lén lút với Khánh hơn một năm trời. Điều đó làm cho cuộc sống của tôi có thêm màu sắc. Tôi trở nên trẻ trung và vui vẻ hơn. Cả 2 chúng tôi đều giữ nguyên tắc: tuyệt đối giữ bí mật và không xâm phạm cuộc sống riêng của nhau. Chúng tôi ở cạnh nhau chỉ để tiếp thêm niềm vui, sức lực cho đối phương chứ không định phá đi những gì người kia đang có.
Video đang HOT
Dù chúng tôi đã rất cẩn thận nhưng cây kim trong bọc vẫn có ngày lòi ra. Tôi bị vợ phát hiện và bắt quả tang khi đang ngoại tình ở nhà Khánh.
Cũng như những bà vợ khác khi bắt được chồng ngoại tình, vợ tôi làm ầm ĩ, khóc lóc om sòm. Cô ấy vật vã kinh khủng. Ban ngày vẫn đi làm bình thường, tối chăm con. Nhưng tuyệt nhiên cô ấy câm lặng không nói với tôi lời nào. Ban đêm, cô ấy dọn ra phòng khách ngủ và khóc suốt đêm.
Tình hình gia đình tôi rất căng thẳng. Vợ buộc tôi phải chọn lựa giữa cô ấy và Khánh. Tất nhiên là tôi chọn gia đình dù lúc này tôi yêu Khánh nhiều hơn. Nhưng vì đã qua cái thời trẻ con coi tình yêu là tất cả. Tôi biết thứ gì quan trọng nhất với tôi hiện nay. Đó là con cái, là gia đình.
Sau khi tôi chia tay Khánh, vợ quản chặt tôi đến từng phút một. Đi đâu, làm gì tôi đều phải thông báo. Tôi cũng muốn êm chuyện nên nhường vợ. Nhưng cô ấy không dừng lại ở đó.
Vợ bắt đầu tra tấn tôi bằng việc nhắc đi nhắc lại lỗi lầm ngoại tình của tôi. Không ngày nào là cô ấy không đay nghiến tôi, nói xa gần về chuyện tôi là thằng đểu, Sở Khanh. Tôi rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nhịn.
Thế rồi nhiều lúc cô ấy còn lôi cả Khánh ra để sỉ nhục. Vợ tôi gọi Khánh là con cave, con đĩ, rồi chửi cả nhà Khánh, đem cả con trai nhỏ của Khánh ra để rủa xả.
Tôi không ngờ người vợ đoan trang của mình lại biến thành một kẻ hàng tôm hàng cá thế. Tôi đã lên tiếng bảo cô ấy xem lại lời ăn tiếng nói và nhân cách của mình khi lôi cả người già và trẻ con ra để rủa xả. Nếu còn thái độ như vậy, tôi sẵn sàng ly dị. Đến lúc đó vợ tôi mới chịu im.
Rồi mấy tuần sau đột nhiên vợ tôi thay đổi hoàn toàn. Vợ tôi biến mình trở thành Khánh, học cách nói chuyện, ăn mặc của Khánh. Cô ấy nói với tôi “Giờ thì em trở thành bản sao giống hệt cô ta rồi. Chắc anh yêu em nhiều lắm hả?”.
Cô ấy cũng bắt chước Khánh gửi những bức mail tình cảm cho tôi. Và khi không nhận được sự hào hứng của tôi thì cô ấy lại gào khóc, hỏi tại sao cô ấy đã gắng thay đổi theo hướng tôi thích mà tôi vẫn lạnh lùng. Nói thật, tôi sởn hết gai ốc mỗi khi cô ấy giả danh nhân tình của mình chứ ở đó mà tình cảm, yêu thương gì được.
Tần suất vợ giả dạng nhân tình của tôi ngày càng nhiều. Thậm chí cô ấy bệnh hoạn đến mức nhắn tin đeo bám Khánh. Cô ấy hỏi Khánh: “Cô đã làm gì trên giường mà chồng tôi mê mẩn vậy? Dạy cho tôi với!”. Sau đó vợ còn ép tôi lên giường, và bảo tôi “Cứ gọi em bằng tên Khánh cũng được!”.
Lúc tôi không đồng ý và bảo “Cô điên vừa thôi” thì vợ lại vừa cười vừa khóc rũ rượi như kẻ khùng điên. Có khi cô ấy còn đập đầu vào tường đòi chết. Có hôm thì cô ấy uống rượu, lẩm bẩm như kẻ dở hơi, mở miệng ra là triết lý về tình yêu và sự chung thủy.
Tôi biết tôi là người đã từng gây ra lỗi lầm, nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải chịu đựng một người vợ điên?
Hơn 2 tháng nay tôi mệt mỏi lắm với các chiêu trò này của vợ. Không hiểu vợ tôi điên thật hay giả điên để hành hạ và trả thù tôi nữa. Ban ngày vợ vẫn cư xử bình thường, còn giả đò là gia đình hạnh phúc trước mặt mọi người. Tối về thì vợ cứ khùng khùng, điên điên, dại dại.
Thật sự tôi không chịu được nữa. Dù có tội thì tôi cũng đã nhận lỗi về mình và đã sửa sai. Tôi không còn qua lại với Khánh nữa. Thế sao tôi còn bị vợ đối xử thế này.
Vả lại, chuyện đàn ông ngoại tình, trăng gió bên ngoài cùng có gì to tát lắm đâu. Bạn bè tôi đầy người còn công khai cặp bồ, đưa bồ về nhà mà nhiều bà vợ vẫn phải ngon ngọt nịnh chồng kìa.
Tôi đã từng nghĩ vợ tôi là gia đình của tôi nên coi cô ấy quan trọng hơn Khánh. Nhưng hình như tôi đã sai lầm? Càng ở bên vợ tôi càng thấy ngột ngạt như ở dưới địa ngục. Liệu tôi có nên tự giải thoát cho mình? Tôi rất sợ sự điên rồ của cô ấy!
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo 'tiền đâu'
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'chém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và tiền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã chết mê, chết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đánh bóng tên tuổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người kiếm tiền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có tiền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều tiền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, khinh thường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là tiền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi tiền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu tiền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có tiền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'tiền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa tiền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa tiền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho tiền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
"Ly dị à? Mơ đi nhé!" "Từ trước tới giờ tôi có coi cô là vợ đâu mà đòi ly dị. Nghe nè, cô chỉ là một con ở thôi, hiểu chưa?"- chồng tôi đã nói như vậy. "Câm lây rôi biên". Huấn vứt mạnh xấp tiền lên bàn. Chiếc quạt máy đang thổi mạnh khiến những tờ tiền bay lả tả xuống sàn nhà. Tôi nhìn chồng, rồi...