Có chồng hiền, nhà lầu và xe hơi… vẫn không được thanh thản
Tôi có chồng chịu thương chịu khó, có con trai con gái ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, có nhà lầu, có xe hơi, có sổ tiết kiệm… tôi chẳng thiếu gì, ngoài sự thanh thản.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn sống trong dằn vặt, đau khổ
Tôi đã dùng tuổi 18 của mình để yêu thương một người đàn ông đã có gia đình. Khi chúng tôi lao vào nhau tuổi tác, luân thường đạo lý không có cái gì còn quan trọng. Chỉ có hai con người với những biểu đạt cuồn cuộn nhiệt tình, nguyên thủy và tự nhiên nhất. Khi ấy tôi không có lý trí và suy nghĩ, chỉ đơn giản là muốn ở bên Hoàng một chút, một chút không cần lo nghĩ, tính toán. Ngay cả khi Hoàng muốn tôi kết hôn để có một vỏ bọc che mắt tôi cũng không hề do dự, lập tức gật đầu. Tôi lấy chồng trong sự mai mối, giúp đỡ nhiệt tình của Hoàng. Chồng tôi hiền lành và chưa bao giờ đối với Hoàng vơi bớt sự cảm động. Nhờ thế mối quan hệ giữa gia đình tôi và Hoàng vô cùng tốt, sự vụng trộm của tôi và Hoàng mười mấy năm cũng cứ thế an toàn.
Lúc đầu trong lòng tôi vị trí của chồng rất rõ ràng, gần gũi với anh cũng chỉ là bắt buộc, miễn cưỡng. Thế nhưng phải nói thật, ở lâu với nhau tôi phát hiện chồng mình là một người đàn ông tử tế vô cùng, anh lương thiện và tin người, đối xử với vợ con tận tâm và thực bụng. Chính vì thế tôi cảm thấy rất hối hận. Tuy nhiên tôi thực sự không thể yêu chồng của mình, dù tôn trọng và cảm thấy có lỗi với anh, những mỗi khi gần gũi tôi chỉ có cảm giác chịu đựng. Tôi không thể tìm thấy ở anh sự đồng điệu và hòa hợp cả về tình dục và trình độ nhận thức như với Hoàng.
Tôi cố gắng bù đắp sai lầm bằng cách vun vén gia đình, giúp chồng tính toán làm ăn. Nhà chúng tôi bắt đầu khá giả rồi giàu có. Chồng tôi không lúc nào quên công lao và sự tận tụy của vợ trong những thành công, thu hoạch của gia đình, anh càng tôn trọng và xót xa tôi hơn thì tôi càng cảm thấy tội lỗi và day dứt. Khi càng nhiều tuổi hơn nhận thức của tôi càng khác lúc trước và càng gắn bó thân thiết với chồng tôi càng cắn rứt khi bản thân mình phản bội anh hơn. Tôi muốn chấm dứt tất cả những chuyện này và giải thoát cho chồng nhưng Hoàng nhất định không đồng ý.
Tôi vốn nghĩ nếu Hoàng không muốn, tôi cũng sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình anh. Tôi sẽ “ra đi” chấm dứt mối nghiệt duyên của mình và Hoàng để lại hai đứa trẻ cho chồng chăm sóc. Nhưng vào phút trót Hoàng lại thách thức, nói hai đứa nhỏ là con của Hoàng chứ không phải của tôi và chồng mình. Mọi chuyện quá đáng sợ, tôi không dám đưa lũ trẻ đi xét nghiệm. Nếu như đây là sự thật thì quả thực tôi không biết mình phải làm gì?
Theo Phunutoday
Yêu nhầm gã sở khanh, được anh tử tế!
Lần này thì anh không níu kéo Linh thêm nữa. Nếu cô dám thừa nhận yêu anh nhưng quyết định xa anh thì đó là sự thanh thản lớn nhất mà cô muốn có. Anh không muốn làm cô đau hơn nữa.
Một ngày đầu đông, đường xá bắt đầu co ro vì lạnh. Linh đứng bên một góc đường, cô run rẩy mở chiếc điện thoại. Lần tìm danh bạ, trên màn hình hiện lên dòng chữ thân thương: "Anh". Nhưng cảm giác đó trôi vụt đi mất chỉ còn đọng lại nỗi đau tới tận cùng tim gan.
Từng ngón tay Linh cứ lấp lửng, bao lần muốn nhấn nút gọi nhưng rồi lại thôi. Ngồi trên ghế của nhà chờ xe bus, Linh thấy lòng xót xa... Cuối cùng cô ấn nút gọi...
Một âm thành dài, rất lâu, tưởng như hàng thế kỉ. Phải tới cuộc gọi thứ 2 mới có người nhấc máy:
- "Có chuyện gì? Anh đã nói đừng gọi..."
Video đang HOT
- "Nhưng... em có bầu rồi"
Rốt cục thì Linh cũng phải thừa nhận cái điều mà cô biết với hắn ta là một sự dơ dáy và bẩn thỉu. Nhưng nếu không nói, cô sẽ phải đối diện với những điều đó như thế nào, một mình vật lộn giữa cái thành phố này với cái thai lớn dần trong bụng là cơn ác mộng không bao giờ cô dám nghĩ tới. Cực chẳng đã Linh phải gọi cho anh, người đã từng yêu cô, từng gieo cho cô niềm tin, người là cha đẻ của đứa bé trong bụng Linh và cũng là người mang tới cho cô đầy những tủi nhục ê chề. Dù trước đó, anh ta đã từng lạnh lùng tuyên bố: "Chuyện của anh và em là bèo nước gặp nhau, chán thì chia tay, đừng níu kéo nhau làm gì vô ích".
Linh chết lặng khi nghe hắn ta nói vậy và cô ngắt liên lạc từ đó. Nhưng oan nghiệt là ở chỗ chỉ 2 tháng sau Linh biết mình có bầu. Một cô gái trẻ ngoài 20 tuổi hoang mang cực độ khi biết mình làm mẹ ở cái tình thế bị chối bỏ hoàn toàn. Chẳng còn cách nào khác, Linh gọi cho hắn và những gì cô nhận được chỉ là một sự phũ phàng.
- "Có đúng của tôi không?"
- "..."
- "Giờ em rảnh không?"
- "Em có"
- "Qua nhà tôi đi"
- "Làm gì vậy anh"
- "Tôi đèo đi bỏ đứa bé chứ làm gì? Thế định đẻ, định nuôi một mình chắc?"
Linh bật cười. Cười mà nước mắt trào ra. Cô như người điên giữa buổi tối đầu đông lạnh giá. Linh lau nước mắt và bắt một chiếc xe ôm tới tìm anh ta. Đêm hôm đó, cô nhớ chính xác ngày... Cô giữ sĩ diện bỏ con mình!
***
3 năm sau, ở nơi Linh làm, họ thích trò chuyện với cô, thích "chém gió" nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai đặt vấn đề nghiêm túc. Một gã khá thân với Linh nói rằng cô như một món đồ để ngắm thì thích nhưng bảo mua về thì không. Linh hay cười trước những lời nhận xét đó, hút một điếu thuốc, phả khói thuốc vào không gian với điệu bộ bất cần.
Anh làm cùng chỗ Linh. Anh khờ lắm. Mỗi lần ai đó gán ghép anh với Linh, anh lại đỏ ửng mặt. Càng thấy thế Linh càng sấn tới chọc ghẹo. Anh ngượng ngùng bao nhiêu Linh lại thấy thú vị bấy nhiêu. Nhưng trêu là để đấy chứ cô chẳng mong ngóng hay hi vọng, càng không có ý định cùng anh.
Nhưng tồi tệ là ở chỗ, anh lại tìm cô tỏ tình. Linh không thể tả nổi gương mặt cô khi ấy, lạ lẫm, kinh ngạc và bối rối.
- "Anh biết gì về em không mà đòi yêu với cưới?"
- "Anh biết, mọi người có kể cho anh nghe.
- "Họ kể cho anh nghe những gì?"
- "Về... khá nhiều thứ?"
- "Họ có kể cho anh em từng ngủ với một gã đàn ông, em có bầu và em phải bỏ nó vì sĩ diện của đời mình?. Họ có nói với anh về việc em buông thả với những gã đàn ông khác sau đó dù em chẳng yêu...?"
Anh im lặng. Giờ thì anh bối rối. Linh khẽ mỉm cười. Cô không lạ với trạng thái cảm xúc này. Có lẽ từ mai, anh sẽ tránh xa cô như một thứ dịch bệnh. Anh là kiểu người đàn ông truyền thống, anh khù khờ đến kì lạ và chắc chắn anh sẽ chẳng thể nào chấp nhận nổi một đứa con gái có quá khứ tồi tệ như cô.
- "Thế thì... em ngủ với anh đi. Nếu được, em hãy có con với anh và chúng mình cưới nhé".
Khi Linh quay bước đi thì anh nói vọng theo câu đó. Nghe anh nói chắc nịch, không hề hoang mang cũng chẳng ngượng ngùng khiến cô kinh ngạc.
- "Anh có hiểu mình đang nói gì không?"
- "Tất nhiên là anh hiểu, anh biết mình nghĩ gì và nói gì?"
- "Anh nghĩ chúng ta có cơ duyên đó không?"
- "Duyên là do trời nhưng quyết định là do mình em ạ".
Linh bước đi, không ngoái đầu nhìn lại.
- "Anh vẫn chờ quyết định của em"
- "Quyết định điều gì?"
- "Ngủ với anh, chúng ta có con và cưới"
Cổ Linh nghẹn lại. Rất khó để co nói được một câu dài, cô cố gắng cho giọng bình thản nhất.
- "Ngủ với anh? Em từ chối" - Linh vẫn không quay đầu nhìn lại.
- "Vì sao ?"
- "Vì... em yêu anh"
Lần này thì anh không níu kéo Linh thêm nữa. Nếu cô dám thừa nhận yêu anh nhưng quyết định xa anh thì đó là sự thanh thản lớn nhất mà cô muốn có. Anh không muốn làm cô đau hơn nữa. Bởi vì anh biết, cô mặc cảm khi bên anh. Nếu cô không yêu anh mà từ chối, anh sẽ tìm cách níu kéo cho kì được. Còn nếu cô thừa nhận yêu anh nhưng vẫn từ chối, thì đó là quyết định đớn đau của cô rồi.
Một lần nữa, anh tin vào điều mà anh nói: "Duyên là do trời nhưng quyết định là do mình". Anh và Linh có duyên, có tình nhưng không có phận bên nhau. Và với Linh, không tiến xa với anh là một chút nhẹ lòng cho cô. Anh chấp nhận chờ đợi, chờ tới ngày cô giũ bỏ được những ám ảnh về chính mình để dũng cảm bên anh, hoặc chờ ngày cô hạnh phúc bên một ai đó không phải là anh!
Theo blogtamsu
Cái kết cay đắng khi ngả vào lòng trai trẻ dù đã có chồng Thật sự tôi chỉ muốn chết nhưng sợ chết rồi mình thanh thản còn các con sẽ ra sao? Hơn 1 năm rồi từ ngày ấy, tôi đi công tác xa nhà và do sự không nghiêm túc đã đẩy tôi vào cảnh như bây giờ. Tôi quen và chuyện trò với người con trai khác, không biết trời xui đất khiến thế...