Có bầu, chồng lại hỏi phải con anh không, tôi lắc đầu chấp nhận ra đi để rồi ngày sinh, mẹ chồng đến van xin tôi quay về
Tôi lắc đầu từ chối và bảo bà rằng chúng tôi đã ly hôn, chấm dứt mọi thứ rồi. Con tôi sẽ nuôi, cũng không cần sự chu cấp của bố nó.
Phụ nữ 30 chưa kết hôn thường bị coi là ế, chắc tâm lý bất ổn. Và tôi là vậy, 32 tôi mới lấy chồng, Tuân – chồng tôi kém tôi 2 tuổi, quen nhau qua lời giới thiệu của dòng họ. Vì hợp tính nhau, chúng tôi nhanh chóng bén duyên sau nửa năm tìm hiểu. Với tôi, Tuân là người đàn ông phóng khoáng, hết lòng vì mọi người, nhiệt tình nhưng có phần nóng tính và đa nghi.
Yêu nhau chúng tôi không tránh được chuyện nam nữ nên tôi có bầu trước khi cưới khoảng 1 tháng. Ngày tôi có tin vui, cảm xúc của tôi khó tả lắm, tôi cũng nghĩ chồng sẽ như thế và vui mừng vì điều này. Thế nhưng biết tin, anh lại đờ đẫn người rồi trầm ngâm suy nghĩ. Anh hỏi tôi: “Có chắc là con tôi không? Chúng ta mới cưới được 2 tuần mà, sao nhanh thế được”.
Ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, tôi biết anh đang nghi ngờ về đứa bé. Tôi cười hỏi anh đã quên chúng tôi từng thân mật trước khi cưới ư. Vậy mà anh buông lời đắng chát: “Chắc gì cô đã qua đêm với mình tôi. Phụ nữ chưa chồng, ai biết được điều gì”. Như bị xúc phạm, tôi nổi đóa lớn tiếng với chồng. Chúng tôi cãi nhau suốt một đêm, cả hai quyết định ly hôn vì chồng nghĩ tôi bắt anh đổ vỏ.
Chấp nhận ra đi sau 2 tuần kết hôn, ai cũng nói tôi dại, mẹ chồng nghe con trai để kệ tôi đi. Bà không quên mỉa mai tôi, cho rằng tôi là đứa con gái hư hỏng, nhà bà nhầm lẫn mới cưới tôi về. Buông bỏ lại tất cả, tôi trở về nhà trong vòng tay dang rộng của bố mẹ. Làm mẹ đơn thân với tôi chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi sẽ cố gắng để trở nên hạnh phúc.
Video đang HOT
Cả hai thuận tình ly hôn nên toà giải quyết nhanh chóng, những ngày tháng mang thai nếu không có bố mẹ giúp đỡ tôi chẳng biết làm thế nào cả. Ngày đi đẻ, tôi lo sợ vì bác sĩ nói tôi khó sinh, nhờ giời ca mổ đẻ của tôi ổn, hai mẹ con đều bình an. Đứa bé chào đời giống bố nó y như đúc, nhìn con tôi vừa mừng vừa vui vì con không có được tình yêu thương, đón nhận của bố như những bạn nhỏ khác.
Ngày xuất viện về, mẹ chồng cũ tới thăm mẹ con tôi. Tôi không rõ ai nói cho bà biết tôi sinh, bà nhìn đứa nhỏ thật kỹ mỉm cười rồi gọi cháu một cách thân mật. Bà khuyên tôi hãy vì con mà quay về với chồng cũ, sau khi ly hôn anh buồn chán, chơi bời, đổ đốn bà khổ lắm. Ngày trước bà nghĩ đứa nhỏ không phải là cháu bà nhưng giờ nó giống bố quá, bà muốn đón 2 mẹ con tôi về chăm sóc, bù đắp cho tôi.
Tôi lắc đầu từ chối và bảo bà chúng tôi đã ly hôn, chấm dứt mọi thứ rồi, con tôi sẽ nuôi, cũng không cần sự chu cấp của bố nó. Từ ngày đó đến giờ anh cũng chẳng một lần hỏi thăm, quan tâm đến con mình thế nào. Dù đã từ chối ở viện, nhưng mẹ chồng ngày nào cũng đến nhà tôi nài nỉ, tâm sự khuyên tôi trở về.
Nhiều khi nhìn bà nội tôi cứ thương, nhưng từ lâu tôi đã chọn làm mẹ đơn thân, không quan tâm đến bố nó. Và điều buồn cười là từ lúc con chào đời, anh ta cũng chỉ đến nhìn mặt con một cái rồi đi. Anh không tha thiết đến con thì tôi về đó làm gì? Nhưng mẹ đẻ tôi cứ khuyên nên nghĩ cho con, tôi không biết làm thế nào.
(khanh189…@gmail.com)
Mẹ tôi đến ăn cơm, mẹ chồng: "Phụ nữ không kiếm ra tiền thì chỉ ăn trong bếp", tôi tức giận đuổi toàn bộ khách khứa của bà
Nghe mẹ chồng nói xong, Chi hoàn toàn bùng nổ.
Chi năm nay 33 tuổi. Khi quyết định ly hôn, nhiều người khuyên Chi nên suy nghĩ lại, không phải vì bản thân thì cũng vì chồng, vì con mà đừng như vậy. Nhưng Chi thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Mọi việc bắt đầu từ nửa tháng trước. Khi con gái Chi vừa đầy tháng, Chi muốn mời mẹ ruột từ quê lên dự tiệc. Mẹ Chi ban đầu từ chối vì bà vốn bị say xe. Nhưng sau đó Chi năn nỉ mãi nên bà đành đồng ý.
Hôm đó sẽ có rất nhiều khách đến tham dự. Đầu tiên là vì đó là ngày đầy tháng của con gái Chi, sau đó cũng là ngày sinh nhật của chồng Chi. Quan trọng hơn là từ lúc kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên mẹ Chi đến nhà vợ chồng cô ăn cơm nên không thể không tổ chức long trọng.
Chi đặc biệt yêu cầu người đến nhà ga đón mẹ cô về nhà. Lúc bà về đến nơi, liền nói với con gái: "Sau này mẹ không đến nữa đâu nhé. Con không biết ngồi xe suốt 10 giờ khó chịu thế nào đâu!"
Mẹ Chi nói không muốn tới nhưng bà lại mang theo rất nhiều quà, 1 số cho con gái, 1 số cho cháu gái, cũng có quà cho chồng và bố mẹ chồng Chi. Hơn nữa, bà còn cho một phong vì rất dày. Mẹ Chi vốn là người sống tiết kiệm cả đời, bây giờ lại hào phóng như vậy. Bà nói: "Mẹ dù không có nhiều tiền, nhưng cung không để con phải xấu hổ". Nghe mẹ nói như vậy, Chi chỉ muốn khóc. Trước khi kết hôn, cô đều đặn gửi về nhà cho mẹ 3 triệu, từ sau khi kết hôn thì chẳng còn nữa. Ngược lại, mẹ Chi lại hay cho cô tiền, nói là để cô bồi dưỡng cơ thể sau lấy chồng.
Nói về chồng Chi, kinh tế trong nhà gần như phụ thuộc hoàn toàn vào anh, Chi thì làm bà nội trợ. Nhưng chồng Chi lại có tính xấu là mê bài bạc, thế nên tiền trong nhà cũng chẳng còn là bao, mẹ Chi phải nhiều lần tiếp tế cho con gái.
Lần tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái Chi lần này tốn khoảng 10 - 15 triệu, một phần không nhỏ trong đó là tiền mẹ Chi cho. Nghĩ đến đó, Chi càng thêm xót xa. Cô tính sẽ đi làm sau khi con gái lớn hơn một chút. Chi nói mẹ chỉ cần ngồi, đợi cô nấu xong thì ra ăn nhưng bà lại muốn vào bếp giúp. Đã vất vả ngồi xe hơn 10 tiếng đồng hồ, còn chưa được nghỉ ngơi, mẹ Chi đã phải luôn chân luôn tay trong bếp. Cuối cùng bữa ăn cũng hoàn thành. Trong bữa ăn, Chi đã cố tình để mẹ ngồi bên cạnh mình.
Nhưng ngay khi mẹ chồng đến, bà đã tìm tới chỗ Chi nói : "Đã xong việc chưa mà lên bàn ăn cơm nhanh thế? Cho dù muốn ăn, con cũng phải đợi khách khứa ăn xong hết đã chứ?" Nghe mẹ chồng nói những lời này, Chi rất giận. Bình thường bị mẹ chồng khinh dễ, Chi cũng không dám ý kiến gì nhưng hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái, hơn nữa mẹ ruột Chi cũng ở đây, vậy mà một chút mặt mũi cho con dâu, mẹ chồng cũng không nể nang gì. Chi hung hăng trừng mắt nhìn mẹ chồng một cái.
Mẹ chồng lại nói tiếp: "Sao? Có vấn đề gì? Phục vụ khách khứa xong hết rồi hãy ăn. Giờ khách đông như vậy, đi dọn cơm đi". Mẹ Chi không muốn cô khó xử nên liền lặng lẽ kéo con gái vào bếp làm việc. Khoảng 2 giờ sau, gần như mọi người đã ăn xong, cuối cùng cũng đến lượt mẹ con Chi. Nhưng khi Chi định ngồi xuống bàn ăn, mẹ chồng lại nói: "Phụ nữ không kiếm được tiền thì nên ăn cơm ở bếp thôi con. Con để mẹ con ăn trong ấy luôn. Mẹ không muốn nhìn thấy bà ấy".
Nghe mẹ chồng nói xong, Chi hoàn toàn bùng nổ. Cô tự hỏi mẹ chồng thực sự muốn gì? Nếu mẹ chồng đã không nể nang gì thì Chi cũng muốn bà thử cảm giác không còn mặt mũi là gì. Thế nên khi tiệc còn chưa tàn hẳn, Chi mời các vị khách ra về (thực ra là đuổi), nói là có việc gia đình cần giải quyết. Cô biết làm như vậy là bất lịch sự nhưng thực sự mẹ chồng quá đáng, khiến Chi tức nước vỡ bờ.
Điều khiến Chi buồn nhất là dù chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối nhưng chồng cô không hề lên tiếng bênh vực vợ mà đứng hoàn toàn về phía mẹ anh. Thậm chí anh ta còn tát Chi vì cho rằng phận làm dâu mà trả treo vói mẹ chồng như vậy là láo. Chồng Chi nói: "Cô làm như vậy không biết xấu hổ sao? Cô không biết yêu trẻ kính già sao? Đây là mẹ chồng cô đấy".
Giờ thì Yến không quan tâm nữa, cô sẽ chọn ly hôn. Đây không chỉ là một bữa cơm mà còn là thể diện, là vấn đề tôn nghiêm, hay nói cách khác, ở trong lòng người nhà chồng, vị trí của Chi gần như không có. Chi tất nhiên cũng đã suy nghi cho đứa con mới sinh nhưng cô thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
Đang giặt quần áo cho mẹ chồng thì một tờ giấy rơi ra khỏi túi, tôi ngớ người với những dòng chữ bên trong Sau khi cưới nhau, vợ chồng tôi là người chu cấp chính cho bố mẹ chồng. Vốn dĩ ông bà có tuổi nên hay ốm đau, đi viện suốt nhưng nghĩ phận làm con nên tôi chấp nhận làm đúng nhiệm vụ. Vợ chồng tôi đều là người tài giỏi và có công ăn việc làm ổn định so với nhiều bạn bè...