Chuyện về những con đề ’say m.áu’ sa chân làm liều
Từ quê chân ướt chân ráo bước lên thành phố học nhưng theo vòng xoáy l.ô đ.ề nhiều sinh viên ôm cục nợ không tài nào trả nổi. Đến khi chủ đề đòi theo luật “ xã hội đen”, cực chẳng đã nhiều bậc cha mẹ phải lặn lội ra thành thị trả t.iền “chuộc” con.
Con nghiện đề, cha mẹ vào trả t.iền “chuộc”
Khác với mọi thành phố khác, ở TP Huế việc các “gian hàng” ghi đề không được công khai hai bên đường. Các điểm ghi đề thường “núp” trong nhà, quán cà phê… đây là những địa chỉ quen thuộc của người c.hơi đ.ề biết đến.
Dạo quanh một vòng TP Huế tìm các điểm ghi đề không phải dễ. Nhưng điều dễ nhận thấy là các điểm ghi đề xuất hiện nhiều nhất tại chợ Đông Ba, nơi đây những chủ đề đến tận nơi mời chào ghi nên người ghi ít tốn công sức, ghi bao nhiêu cũng được.
Chiều về, không gian chợ Đông Ba xuất hiện những chủ ghi đề ăn hoa hồng xuất hiện, trên tay cầm cuốn sổ chạy quanh đi khắp chợ mời chào các tiểu thương. Chỉ một vòng quanh cuốn sổ được ghi lên với bao nhiều chữ số.
Cứ chiều về, các khu vực dọc các tuyến đường ở T.P Huế xuất hiện lô, đề mời chào khách
Trong số dân c.hơi đ.ề ở Huế, điều đáng nói là có rất nhiều sinh viên, chủ yếu là do túng thiếu muốn tìm “hên” nên c.hơi đ.ề là cách “làm giàu” nhanh nhất. Tại nhiều nơi có sinh viên ở trọ, các chủ ghi đề thường tập trung, nhất là ở đường Trần Phú, Đặng Huy Trứ… khu vực này điểm ghi đề thường tập trung tại các quán cà phê.
Thực tế, “làm giàu” đâu không thấy nhưng để có t.iền c.hơi đ.ề, bao nhiêu đồ dùng học tập như máy tính, xe đạp, điện thoại… đều được sinh viên gửi ở các tiệm cầm đồ hết. Có những lúc hết t.iền nhiều sinh viên lại mượn đồ bạn bè đem đi nuôi đề.
Từ việc túng thiếu muốn tìm kiếm vận may, đã không ít sinh viên lâm vào cảnh nợ chủ đề đến lúc không có trả. Để tiếp tục học tập buộc cha mẹ từ ngoài quê mang t.iền v.ào “chuộc” tính mạng của con mình.
Chơi để, đã không ít sinh viên lâm vào cảnh nợ nần ở T.P Huế
Giới sinh viên ở Huế vẫn còn nhớ mãi câu chuyện của Hùng “thọt”. Hùng “thọt” đến từ một miền quê nghèo của tỉnh Nghệ An. Vẻ bề ngoài ai cũng nghĩ Hùng là “đồ nhà quê”. Nhưng đến khi các chủ đề “b.ắn nợ” về gia đình khiến cả nhà giận tím mặt, bố mẹ khóc lóc suốt ngày.
Là con trai độc nhất nên dù có tức giận đến mấy, dù hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ Hùng “thọt” cũng bán hết trâu bò, lợn, gà, vay mượn vào thanh toán hơn 100 triệu đồng để “chuộc” con.
Video đang HOT
Thoát nợ, Hùng hứa răm rắp, tỏ vẻ tu tâm học hành, không c.hơi đ.ề nhưng bố mẹ vừa về quê thì hôm sau Hùng lại mò ra tìm vận may. Đến thời điểm này, vì bị chủ nợ truy lùng ráo riết, số t.iền hơn 70 triệu không có trả, Hùng cũng không dám điện về nhà cầu cứu nên chấp nhận bỏ học dở, lang bạt vào miền Nam làm phụ hồ.
Nhịn ăn, lừa bạn lấy t.iền c.hơi l.ô đề
Không chỉ sinh viên, người dân tham gia c.hơi đ.ề, mà ở nhiều tỉnh, thành khác, nhiều học sinh còn ngồi trên ghế học đường cũng dấn thân vào vòng xoáy lô, đề.
Hoàng, học sinh THPT thuộc trường chuyên của tỉnh Nghệ An đã vướng vào l.ô đ.ề gần 2 năm nay. Nhiều người bạn của Hoàng cho biết, do phải xa gia đình về đây học, không có ai quản lý, Hoàng nhanh chóng bị đám bạn cùng dãy trọ rủ rê, vướng vào trò đỏ đen. Lúc đầu, Hoàng chỉ chơi cho biết, sau dần đ.âm “nghiện”.
Một tháng, t.iền bố mẹ từ quê gửi ra, Hoàng đều ném vào l.ô đ.ề. Mỗi khi trúng quả, Hoàng lại kéo các bạn đi liên hoan tưng bừng, chỉ vài hôm lại ở trong tình trạng “móm”. Để tiếp tục có t.iền phục vụ cuộc chơi, Hoàng nghĩ cách xin thêm t.iền học thêm, t.iền đóng góp khoản này, khoản nọ… Bố mẹ Hoàng thấy Hoàng gầy rộc hẳn nên cứ nghĩ con mình chăm ngoan, siêng học nên thỉnh thoảng còn gửi t.iền thêm t.iền, sữa đường bồi bổ.
Nhiều học sinh, sinh viên chơi đến l.ô đ.ề tìm kiếm vận may. Ảnh minh hoạ
Thế nhưng, hết học kỳ 1 năm cuối cấp, bố mẹ Hoàng nhận tin “sét đ.ánh ngang tai” từ BGH nhà trường: “Đuổi học Hoàng vì nghỉ học quá nhiều”. Lúc này Hoàng mới khai thật là vướng vào lô, đề, hiện vẫn còn nợ hàng chục triệu nên không dám đến lớp, do chủ nợ ngày nào cũng đứng ở cổng trường trực sẵn.
Riêng Thắng “mập” cũng có chiến tích không kém cạnh so với Hoàng là bao. Thắng cũng rơi vào cảnh “bỏ của chạy lấy người” khi bị “vỡ nợ”.
Thời còn ngồi trên ghế học đường, Thắng “mập” dành thời gian bên cạnh bàn lô, đề nhiều hơn học. Bao nhiêu t.iền ăn sáng, t.iền tiêu vặt, t.iền thuê trọ, thậm chí t.iền vay mượn bạn bè…Thắng càng chơi càng đuối dần với những khoản nợ khổng lồ.
Chân tướng của Thắng chỉ lộ tẩy khi trong lần về nhà, đang ngủ trưa, bất chợt Thắng hét toáng lên: “Trúng rồi, con số 51 và cười sặc sụa trong giấc ngủ”. Bố mẹ Thắng khá bất ngờ, nghi hoặc và đến khi đích thân ra trường tìm hiểu mới ngã ngửa khi thấy con mình đã “say đề’ nặng.
“Bản án” nợ nần là kết cục tất yếu nếu đã lỡ sa chân vào vòng xoáy l.ô đ.ề.
Mới đây nhất, cũng vì đã quá sa chân vào l.ô đ.ề nên Nguyễn Văn Hòa, 47 t.uổi, ở tổ 37 phường Dịch Vọng, quận Cầu Giấy, Hà Nội, nguyên là nhân viên Công ty cổ phần tư vấn đầu tư và xây dựng mỏ đã bị bắt về tội “l.ừa đ.ảo chiếm đoạt tài sản”.
Năm 2004, Nguyễn Văn Hòa làm lái xe cho Công ty cổ phần tư vấn đầu tư và xây dựng mỏ, chơi khá thân một cán bộ công ty là ông Lê Tự Lực. Biết ông Lực có nhu cầu mua đất để xây nhà ở, Hòa nói như thật rằng vợ anh ta là giáo viên trường Kỹ thuật nghiệp vụ giao thông vận tải Hà Nội, được nhà trường thanh lý cho nhà tập thể ở 360 Lạc Long Quân (phường Xuân La, quận Tây Hồ, Hà Nội). Vì không có t.iền nên vợ chồng Hòa phải bán căn hộ trên. Nếu ông Lực muốn mua thì đưa trước cho Hòa một khoản t.iền để làm thủ tục thanh lý và nộp thuế, lệ phí trước bạ. Ông Lực đồng ý và đưa cho Hòa 640 triệu đồng trong vòng 4 năm từ 2004 – 2007.
Tuy nhiên, đến thời hạn giao nhà vẫn không thấy Hòa thực hiện như đã giao kèo, ông Lực đi kiểm tra lại mới biết các giấy tờ, quyết định phân nhà mà Hòa đưa cho đều là giả mạo.
Tại cơ quan điều tra, Nguyễn Văn Hòa khai số t.iền chiếm đoạt được của ông Lực đối tượng đã dùng để chơi cờ bạc, l.ô đ.ề hết.
Câu chuyện của Hoà hay của nhiều học sinh, sinh viên khác đã thể hiện rõ kết cục tất yếu nếu đã lỡ sa chân vào vòng xoáy l.ô đ.ề. Tuy nhiên, “bản án” nợ nần, tù tội ấy vẫn chưa thức tỉnh được nhiều “ma đề”.
Giang Uyên
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sa chân vào chốn địa ngục
Sau cuộc ngã giá chóng vánh, cuộc sống khổ ải của những thanh niên Pakô bắt đầu
Sau những cuộc ngã giá chóng vánh, nhiều lao động đã bị lừa đưa đến rừng sâu núi thẳm, bị đày đọa trong những trại lao động khổ ải không biết ngày về. Những câu chuyện về một kiểu mua bán lao động dã tâm đang trở nên n.óng b.ỏng ở nhiều bản làng Quảng Nam, Thừa Thiên-Huế.
Nếu không có trưởng công an xã Hồng Trung (A Lưới, Thừa Thiên-Huế) cùng đi, có lẽ chúng tôi đã không thể cạy được nửa lời ở anh thanh niên Pakô Hồ Văn Noi về chuyến đi làm ăn xa nhất đời mình hai năm trước. Sự nghi ngại ấy của Noi - một thanh niên Pakô hiền lành - giờ như một phản xạ tự nhiên. Bởi trong chuyến làm ăn xa đầu tiên ấy, Noi và 32 thanh niên khác ở vùng đất này đã bị "bán sống" vào bãi vàng Phước Sơn (Quảng Nam) vì trót tin những người tuyển lao động từ dưới xuôi lên.
Cuộc tuyển chọn chóng vánh
Chính quyền cũng bị lừa Trưởng Công an xã Hồng Trung Trần Đức Dục nhớ lại: "Họ chìa ra cái giấy giới thiệu có dấu mộc của Phòng Nội vụ huyện A Lưới huyện rồi nói có bao nhiêu người tuyển bấy nhiêu. Công việc thì đủ loại: may mặc, làm xưởng gỗ, đóng tàu..., lương 1 triệu đồng/tháng. Nghe rứa nên xã tức tốc cho dân quân đi kêu từng người đến gặp. Họ đến rồi đưa dân đi chỉ trong một ngày, đến khi biết cái giấy có dấu đỏ là giấy giả thì muộn mất rồi".
Hồ Văn Noi bắt đầu câu chuyện bằng sự hồi tưởng cuộc tuyển người mà Noi cùng với 32 thanh niên Pakô khác sa chân: đó là một ngày giá rét cuối tháng 2-2008, Ủy ban nhân dân xã Hồng Trung bỗng nhiên đông đúc khi có hai người của Công ty PM ở Quảng Nam lên tuyển người đi làm ăn với mức lương 1 triệu đồng/ tháng. "Mùa lạnh ở nhà đi bẻ măng suốt ngày mới được hai cân gạo. Họ nói lương cao rứa nên mình ham lắm" - Noi giải thích.
Đang mùa giáp hạt, nghe có việc lại được xã gọi nên không chỉ Noi mà nhiều thanh niên ở Hồng Trung và A Ngo ùn ùn kéo tới đăng ký. Bà con hối nhau kêu con em đến tuyển, xã còn sốt sắng cho mượn phòng làm việc của ủy ban để làm nơi đăng ký. Tất cả bừng bừng hào hứng.
Chưa đầy 12 giờ sau, 33 thanh niên "may mắn" nhất ở A Ngo và Hồng Trung được tuyển dụng. 5 giờ sáng hôm sau tất cả đã nghe còi xe bấm "bim bim" ngoài ngõ. Xe đưa họ rời đèo Mẹ Ơi quanh co, bản làng khuất mờ trong sương giá. Những thanh niên Pakô ấy không ai hay một cuộc hành trình xa lắc và khổ ải bắt đầu.
Hồ Văn Noi (ngồi giữa) kể lại chặng đường đào thoát từ bãi vàng Phước Sơn
Vẫy vùng đào thoát
Chiếc xe đò vượt qua không biết bao nhiêu đèo núi, 4 giờ chiều đỗ xịch ở một thị trấn sơn cước mà khi vào quán cơm, Noi và một vài bạn bè biết chữ mới biết đó là Khâm Đức (Phước Sơn, Quảng Nam). Khâm Đức là nơi mô? Noi chưa từng nghe, nhưng xe chạy cả ngày Noi biết là xa quê nhà A Lưới lắm rồi. Chừng đó vẫn chưa đủ cho Noi và các thanh niên Pakô nghi ngờ.
Chỉ đến khi Noi nhớ lại mình được tuyển đi làm nghề đóng tàu sao xe lại chạy lên núi, rồi một người bạn cùng xã tên Hồ Thị Ngút đ.ánh bạo hỏi chủ quán cơm: "Công ty chi mà đường đi khó rứa?" thì một ánh mắt ái ngại xẹt qua, chủ quán nói vội vào tai Ngút và Noi: "Núi rừng ri công ty mô có. Vô đây chỉ có mần vàng thôi". Ý nghĩ về một cuộc đào thoát ngay lập tức xuất hiện trong đầu cả 33 thanh niên Pakô nhưng đã quá muộn.
Sau một đêm bị đám đầu gấu - cũng chính là những kẻ đã đến tuyển dụng lao động, lùa vào một nhà trọ ngụ tạm ở Khâm Đức, sáng hôm sau cuộc hành trình khổ ải vào bãi vàng Phước Thành bắt đầu. Không có ôtô mà chỉ cuốc bộ, đến lúc này tất cả mới thấm thía cái xảo quyệt của con người khi về bản tuyển người dặn chỉ mang hai bộ quần áo, không cần mang thêm chi, kể cả điện thoại, đến nơi sẽ được phát.
May mắn chỉ đến với bảy người trong đó có Noi và em trai Hồ Văn Giám trong cuộc đào thoát thứ nhất của 33 thanh niên Pakô. Cuốc bộ được nửa ngày, nhân lúc qua một đoạn cua đường núi, bảy người trong nhóm lùi lại và bỏ chạy thục mạng ngược theo đường vô. Gần 12 giờ đêm cả nhóm mới về lại được Khâm Đức, bụng đói meo và lạnh run người nhưng không ai dám dừng lại vì sợ tay chân của "công ty PM" còn đâu đây sẽ bắt lại. Rạng sáng ngày thứ ba từ khi rời quê nhà, bảy người may mắn nhất đến được Thạnh Mỹ (Nam Giang, Quảng Nam) và gom t.iền bắt ngược xe đò trở về A Lưới.
Câu chuyện bị lừa gạt được những người đào thoát đưa nhanh về A Lưới. Nhưng đó chưa phải là câu chuyện hãi hùng nhất. Trong tận bãi vàng Phước Thành (Phước Sơn, Quảng Nam), 26 người còn lại đã trải qua những ngày tháng khổ ải dưới hầm vàng và những cuộc đào thoát bất thành.
Bloong Hêr, người đã ba lần đào thoát và bị bắt lại, kể bốn cô gái trong nhóm được giữ lại ở doanh trại để xay đá và nấu cơm - công việc được coi là nhẹ nhàng nhất, kéo dài từ 6 giờ sáng đến 7 giờ tối. Còn tất cả bị lùa vào những đường hầm ngoằn ngoèo sâu hun hút hoặc các giếng sâu vài chục mét để đào đất đưa lên. Thời gian nghỉ ngơi là thứ xa xỉ, mỗi ngày Hêr và các lao động khác phải chui dưới giếng và hào sâu từ sáng sớm, nghỉ trưa 30 phút rồi ăn cơm chiều 30 phút rồi lại làm tiếp đến gần 12 giờ đêm.
Cuộc đào thoát lần thứ tư của Bloong Hêr sau đó đã may mắn thành công khi Hêr liều mình nhảy xuống khe suối và băng rừng hai ngày hai đêm thì về được thị trấn Khâm Đức. Lòng quả cảm của Hêr đã cứu luôn cả nhóm lao động tuyển từ A Lưới khi chủ bãi vàng biết Hêr và những người trốn thoát trước đó sẽ tố cáo, nên sau 46 ngày từ lúc bị đưa vào bãi vàng, số thanh niên ở A Lưới đã được chủ bãi trả tự do.
Nhưng đó là câu chuyện cuối cùng mà họ được nghe từ bãi vàng. Sau những nỗi đày đọa suốt 46 ngày ở bãi vàng, đến giờ những thanh niên Pakô ở A Lưới vẫn chưa được nghe, được biết ai đã gây ra điều đó cho họ.
Theo T.uổi trẻ
Ly kỳ chuyện n.ữ s.inh giảm cân Ngán ngẩm khi nhìn thân hình "đồ sộ" của mình trên gương, sợ bạn bè trêu trọc với biệt danh "thùng phi di động", nhiều bạn nữ đã "không ngại khổ" lao vào cuộc tìm kiếm những phương thức giảm béo. Giảm cân kiểu "cổ truyền" Chưa cần đụng tới sách báo, cũng chưa cần tốn t.iền cho những salon làm đẹp, với...