Chuyện tấm vải bẩn nhà hàng xóm và câu đáp thấm thía của chồng: Những bà vợ “thạo nghề” bỗng dưng khiến gia đình mình toàn “rác”!
Người ta bảo cố tìm lỗi sai của người khác, cũng giống như đem rác về cất trong nhà, trong khi không ít bà vợ lại quá “thạo nghề” với chuyện này.
Tấm vải bẩn và ô cửa sổ bằng kính
Có một câu chuyện từng được kể đại ý như thế này:
Một đôi vợ chồng trẻ dọn đến ở nhà mới. Hôm sau cô vợ nhìn sang nhà hàng xóm rồi bảo: “Tấm vải bẩn quá. Bà ấy không biết giặt đồ kĩ càng hay sao?”.
Ngày hôm sau, cô vợ lại nhìn sang nhà hàng xóm và vẫn chê trách chuyện bà hàng xóm giặt đồ bẩn cùng những lời bình luận khiếm nhã: “Phụ nữ giặt đồ không nên hồn thì làm sao làm được việc khác tử tế”. Ông chồng vẫn im lặng.
Rồi 1 ngày như thói quen, cô vợ lại nhìn sang hàng xóm và định mở miệng về điệp khúc “giặt đồ bẩn” thì bất ngờ thấy tấm vải hôm nay trắng trẻo, không còn vết bẩn nữa.
Cô vợ vội nói với chồng: “Hóa ra bà ta cũng biết giặt tấm vải sạch, không biết ai đã dạy cho bà ấy anh nhỉ?”.
Lúc này anh chồng mới thủng thẳng nói: “Anh đã lau kính cửa sổ nhà mình rồi đấy”.
Cô vợ tím mặt ngượng ngùng.
Câu chuyện có dụng ý nói chung về con người, về những người đang nhìn đời, nhìn người qua lăng kính chủ quan với đầy thành kiến và sự hằn học. Họ trở nên dễ bực dọc, hay phán xét và thấy xung quanh ai cũng là người có lỗi… trừ mình.
Thế nhưng, người ta lại thấy sự tương đồng của câu chuyện các bà vợ. Hội bà tám nói xấu chồng càng ngày càng đông, trình nói đến mức buôn cả ngày kể tội các ông cũng không hết.
Video đang HOT
Những bà vợ lắm điều, cau có, nhìn đâu cũng thấy… rác
Anh Hoàng An, 40 tuổi, ở Vĩnh Phúc, đã từng nghe vợ nói xấu mình liên hồi từ gián tiếp đến trực tiếp tâm sự: “Có hôm tôi đi từ ngoài về và nghe lỏm được vợ tôi đang buôn như ngô rang với cô bạn qua điện thoại: Chồng mày thế còn đỡ, chứ lão nhà tao không thể ngửi nổi, người gì vừa lười vừa bẩn. Nhiều lúc tao cũng không hiểu sao ngày xưa lại yêu được lão ấy không biết. Tôi nghe mà ngượng chín mặt, chắc sau này không dám gặp bạn vợ nữa. Không biết có lúc nào cô ấy tự hỏi giờ đây cô ấy có còn hay ho như thời mới yêu nữa hay không? Lúc nào cô ấy cũng có thể chê bai tôi không thương tiếc khiến nhiều lúc tôi thấy mình cố gắng thế nào cũng vô ích”.
Một điều dễ thấy là khi vui vẻ, tâm trạng thoải mái, chúng ta nhìn ai cũng thấy dễ chịu, gặp chuyện gì cũng dễ tha thứ và biết nhẫn nại. Nhưng nếu giữ tâm thế bới móc và hằn học thì đâu đâu cũng là rác.
Nhưng nhiều bà vợ vẫn luôn miệng chê: chồng thì lười bẩn, không biết làm việc nhà, con cái thì hư không nghe lời, lười học. Hàng xóm thì xấu tính, lại còn hóng chuyện anh kia cặp với chị này như thể ảnh hưởng đến nồi cơm nhà mình đầy hay vơi vậy… Vì thế các chị em phụ nữ hay cau có, hay thấy khổ, hay thấy xung quanh rặt 1 đống người xấu rồi tự than kém may mắn, số phận bất hạnh.
Rõ ràng cùng 1 hiện tượng sự vật nhưng cái nhìn của ta khác đi, ví dụ: “Đàn ông suy nghĩ không giống mình nên thôi không giận nữa, có gì nói thẳng”, “Con trẻ nghịch 1 chút mới là trẻ con”, “Chuyện hàng xóm là chuyện của hàng xóm bởi họ là người quyết định cuộc đời của chính họ, mình không phải người trong cuộc không hiểu được”. Nếu những ý nghĩ tích cực như thế này hẳn phụ nữ đã có một “cái đầu” thông thoáng bớt đi những lo toan, giận hờn, trách móc.
Và nữa, nếu người đàn ông bạn từng rất yêu bỗng nhiên trở nên xấu tính như vậy hãy thử nhìn lại chính mình chút đi. Không loại trừ có những gã đàn ông tệ thật mà trong quá trình yêu đương bạn không nhận ra và anh ta chỉ “phơi bày” chúng khi bước vào đời sống hôn nhân. Nhưng ý tôi muốn nói nhiều chị em khác, những người phụ nữ luôn hằn học với chồng mình, với thế giới và gom rác về nhà rồi hậm hực rằng môi trường xung quanh quá ô nhiễm.
Phụ nữ khi thấy “thế giới có vấn đề” thì có lẽ bạn đừng soi người ta nữa, hãy tự soi chính mình, như cách bà vợ kia là đi lau chiếc kính trước mặt vậy.
Phụ nữ muốn hạnh phúc hãy “ dọn sạch” tâm trí của mình trước
Khi mới yêu dù biết đối phương có nhược điểm đấy nhưng tự bạn vẫn biện hộ: “Anh ấy tuy khô khan nhưng hành động tốt”. Lúc lấy nhau rồi vẫn là con người ấy bạn nhiếc móc: “Đàn ông gì mà 1 câu tình cảm không biết nói chứ đừng nói tặng quà cho vợ. Chẳng bù cho chồng người ta thì… “.
Một triết gia người Đức từng nói: “Vẻ đẹp không phải ở đôi má hồng thiếu nữ mà ở trong đôi mắt của kẻ si tình”, từ lúc nào bạn đã bỏ đi cặp kính hồng và thay bằng chiếc kính đen u tối.
Liệu có phải cuộc sống với cơm áo gạo tiền, với hóa đơn và những phấn đấu đạt đến đích này đích kia đã khiến cái nhìn của bạn chỉ còn màu sắc thực dụng và tiêu cực. Bạn chăm chăm để chỉ trích người khác, để nhận phần thắng về mình hơn là ngợi khen, khích lệ để cùng nhau nắm tay về đích.
Khi bạn cảm thấy thiếu thốn về tài chính bạn sẽ dễ ghen tị với ai có vẻ giàu có. Khi bạn sân si sẽ thấy người khác như đang nói đểu, nói xấu mình. Cũng như việc tìm lỗi của người khác, là bạn tự mang rác của người khác và cất vào trong nhà mình. Cũng như để tâm đến những lời nói tiêu cực của người khác tức là bạn đang nhận rác từ người khác ném cho mình.
Phụ nữ luôn ước giá được vô lo, vô tư như lũ trẻ, nhưng nhiều lúc lại vô tình biến mình thành người phụ nữ cộc cằn, nóng nẩy và hay trách móc than phiền rồi tự cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà mình.
Có 1 cô vợ không ngừng chê bai chồng, 1 ngày cô bạn bảo: “Anh ta tệ như vậy sao cậu không ly hôn đi?”. Người phụ nữ này ngượng ngùng không biết nói gì nữa. Rõ ràng là phụ nữ có quyền chọn và cũng có quyền hủy. Chồng bạn xấu thật như vậy, đúng là sao không ly hôn đi mà mất công ngày này qua ngày khác để nói xấu làm gì.
Hãy nhớ bản thân chúng ta cũng là những thực thể không hoàn hảo, vì vậy nếu bới móc và chê trách người khác quá nhiều cũng là 1 cách tự mãn vì cho rằng mình hoàn thiện. Hãy bao dung hơn với lỗi lầm của người khác, của chồng, của con và bớt soi xét chuyện thiên hạ, các cô vợ nhé. Bí quyết hạnh phúc có lẽ không ở tài khoản bao nhiêu con số, nhà lầu, xe hơi, chồng chiều thế nào mà chỉ đơn giản thế thôi!
Biết vợ quấn lấy trai lạ trong khách sạn, tôi âm thầm nhờ người này tới đón về
Tôi từng nghĩ rằng cứ kiếm thật nhiều tiền để vợ con được chi tiêu thoải mái thì gia đình ắt sẽ hạnh phúc... nhưng tôi đã nhầm.
Tôi là người đàn ông nghiêm túc, chung thủy, đặc biệt ghét thói trăng hoa của người đời. Năm nay tôi 38, còn vợ 31 tuổi, chúng tôi đã cưới nhau được 8 năm và có một cô công chúa vô cùng đáng yêu.
Tôi làm trong lĩnh vực xây dựng nên đi theo công trình suốt. Nhiều khi vợ cằn nhằn rằng tôi đi cả tháng không về khiến cô ấy có cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi lần tôi về, cô ấy thường nói muốn cùng nhau đi xem phim hoặc đi du lịch để hâm nóng tình cảm nhưng tôi đi công tác nhiều quá nên không còn thiết tha với việc đi chơi, chỉ thích ở nhà nghỉ ngơi và chơi cùng con.
Ảnh minh họa
Thực ra, ngày đó tôi cũng chẳng quan tâm đến mấy lời đó của vợ, phụ nữ mà, rảnh quá lại suy nghĩ linh tinh. Cô ấy không hiểu được sâu xa là bản thân tôi cũng đâu có muốn đi đằng đẵng cả tháng, chỉ vì muốn mua cho cô ấy một căn nhà rộng hơn, muốn con gái học trường tốt hơn nên tôi phải cố gắng.
Mỗi lần đi xa về tôi lại đưa vợ cả tập tiền cho cô ấy thoải mái tiêu xài. Tôi luôn nghĩ rằng vợ mình quá sướng vì chẳng phải gồng gánh chuyện kinh tế giống như những người khác, mọi việc trong nhà đã có tôi lo.
Cô ấy chỉ làm nhân viên văn phòng trong giờ hành chính rồi về đón con, cơm nước và hai mẹ con thích đi đâu thì đi, mua gì thì mua.
Tôi từng nghĩ rằng cứ dành nhiều thời gian kiếm thật nhiều tiền để vợ con được chi tiêu thoải mái thì gia đình ắt sẽ hạnh phúc... nhưng tôi đã nhầm.
Suốt 8 năm hôn nhân tôi chỉ có mình vợ và cũng chưa từng tơ tưởng ngoại tình dù thời gian tôi đi công tác còn nhiều hơn thời gian ở nhà.
Vậy mà hôm đó, tôi như sét đánh ngang tai khi thấy tấm ảnh mà cậu em thân thiết gửi cho, đó là bằng chứng vợ tôi vào khách sạn với một người đàn ông lạ.
Âm thầm quan sát thêm tôi phát hiện vợ mình ngoại tình với một anh chàng kém cô ấy 2 tuổi. Tôi là người sống khép kín, không thích ồn ào nên dù biết mười mươi vợ đang trong khách sạn với người khác nhưng tôi cũng không đến đánh ghen, đơn giản vì tôi thấy họ không đáng để tôi làm chuyện ấy.
Khi hai người ấy đang quấn lấy nhau thì tôi âm thầm nhờ chị gái của vợ đến khách sạn đón cô ấy. Tôi nói rằng vợ chồng cãi nhau nên cô ấy đến khách sạn ở một mình, mong chị đến khuyên can.
Cầm tờ giấy tôi đưa số phòng khách sạn, chị gái vợ bấm điện thoại liên tục nhưng vợ tôi không nghe, thế nên chị ấy một mình lên phòng.
Vợ tôi nghe thấy có người gõ cửa, tưởng là nhân viên của khách sạn nên thản nhiên ra mở cửa, cô ấy không ngờ đó là chị gái mình.
Tôi biết người phụ nữ luôn vun vén cho gia đình như chị vợ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Vậy là chị ấy tát cho vợ tôi một cái đau điếng và lôi cô ấy về nhà.
Trước mặt tôi, vợ đã thừa nhận chuyện đáng xấu hổ nhưng cô ấy không hề hối lỗi mà đổ lỗi tại vì tôi không quan tâm, không yêu thương nên cô ấy phải tự đi tìm niềm an ủi bên ngoài.
Sau khi nghe tôi nói về chuyện bản thân vất cả dường nào để lo cho gia đình, vợ tôi cũng nhận sai và quỳ xin tôi tha thứ. Cô ấy cũng hứa sẽ không bao giờ dám lặp lại chuyện này nữa và xin tôi đừng nói việc xấu hổ này cho bố mẹ vợ, nếu không ông bà sẽ rất đau lòng.
Thực sự, tôi rất muốn kết thúc cuộc hôn nhân với người vợ lăng loàn nhưng nhìn đứa con gái tôi thực sự không nỡ để con sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ. Tôi nên làm thế nào mới vẹn toàn đây?
Tại sao đàn ông thích độc thân hơn là lấy "người phụ nữ đã qua một đời chồng"? Lắng nghe chia sẻ của 3 người đàn ông Nhiều người cho rằng phụ nữ ly hôn chồng xong lúc nào cũng thiếu thốn tình cảm. Họ yếu đuối nên rất cần một bờ vai dựa vào để vượt qua những bất ổn tâm lý. Cùng xem lời tâm sự của ba người đàn ông dưới đây để hiểu rõ hơn về suy nghĩ của đàn ông về vấn đề này nhé....