Chuyện đêm tân hôn
Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức:
- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh – đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt.
- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:
- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về – tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng “mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể”. Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi:
- Anh có chuyện muốn gặp tôi?
Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói:
- Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào?
Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
Video đang HOT
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.
Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ.
Tôi giận dữ nói tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh. Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người. Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem thường anh thêm một lần nào nữa.
Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng. Ngồi một mình bên bờ sông Hương, tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.
11h đêm tôi mới bước về đến phòng. Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:
- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến. Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế, em đau lòng lắm, em không xứng với anh – vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi.
Tôi xé tờ giấy ly hôn nói:
- Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi.
- Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát. Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
- Thế là anh đã tha thứ cho em sao? Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói:
- Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao?
Em áp sát vào tôi nói:
- Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau n ày. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à !!!
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo 'tiền đâu'
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'chém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và tiền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã chết mê, chết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đánh bóng tên tuổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người kiếm tiền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có tiền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều tiền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, khinh thường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là tiền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi tiền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu tiền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có tiền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'tiền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa tiền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa tiền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho tiền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
"Ly dị à? Mơ đi nhé!" "Từ trước tới giờ tôi có coi cô là vợ đâu mà đòi ly dị. Nghe nè, cô chỉ là một con ở thôi, hiểu chưa?"- chồng tôi đã nói như vậy. "Câm lây rôi biên". Huấn vứt mạnh xấp tiền lên bàn. Chiếc quạt máy đang thổi mạnh khiến những tờ tiền bay lả tả xuống sàn nhà. Tôi nhìn chồng, rồi...