“Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc là không cùng với nhau”
“ Thanh xuân tươi đẹp, cứ ngỡ anh và em sẽ không thể tách rời, như lời thề ước ta đã trao khi lần đầu anh đặt lên môi em chiếc hôn vụng dại…”
Sống là bước đi trên những con đường. Ở điểm nào đó, khi những con đường giao nhau, ta gọi đó là “duyên” gặp gỡ.
Nếu không phải vì chuyến đi tình nguyện năm ấy, mình chắc chắn sẽ không gặp nhau. Nhưng số phận run rủi, em vì đứa bạn cùng phòng ốm sốt muốn giữ lời hứa sẽ lên vùng cao mang quà và quần áo mùa Đông tới cho các em nhỏ mà thay nó lên đường, gặp anh – chàng thanh niên tình nguyện hoạt động năng nổ suốt ba mùa sôi nổi. Khoảnh khắc anh đến bên rạng rỡ nhìn em cười nói: “Lính mới hả?”, sự xông pha, nhiệt huyết căng tràn của anh khi xuống giúp đỡ người dân ở những xóm nghèo vùng sâu, ánh mắt ấm ấp, cử chỉ ân cần của anh dành cho tụi nhỏ và “lính mới” như em, tất cả đã in dấu ấn và hình thành trong em một ấn tượng thật tốt đẹp về người con trai đất Quảng Bình.
Em yêu giọng hát trầm khàn của anh bên đống lửa, trên nền những bản ghi-ta lúc rộn ràng, khi điềm tĩnh hoà quyện mãi không thôi. Em bối rối trước ánh nhìn của anh, lấp lánh như ánh lửa đang nhảy múa nhịp nhàng. Để rồi khi trở về, con tim lưu luyến đã hờn trách em nhiều biết bao nhiêu khi để anh vuột qua hoàn toàn không dấu vết, không số điện thoại, không niên khoá, không tên lớp. Tất cả những gì em biết về anh quá ít, chỉ là một cái tên.
Vậy mà anh đã tìm được ra em, rất vô tình khi anh cùng vài người bạn tới thăm nhỏ bạn em ốm trong khu nhà trọ.
Từ đó em thường “vô tình” gặp mặt anh nhiều hơn, lúc trong siêu thị, khi ở hiệu sách gần nhà. Mình vô tình có thêm một điểm chung là thích nghe nhạc Trịnh. Cũng từ ấy, em có thêm một người bạn, cùng đi lùng mua sách, cùng ghé quán cà phê nghe nhạc Trịnh mỗi chiều cuối tuần. Quán nhỏ gần trường đã lưu dấu bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, ô cửa sổ nhỏ ngập tràn nắng khi mình nghiêng vai chụm đầu vẽ chung một bức tranh có đôi trai gái chở nhau trên chiếc xe đạp bên đồi hoa lộng gió. Chiếc bàn gỗ sứt một góc vì bị em hì hụi cạy mỗi khi suy nghĩ quá tập trung, cả cốc nến trong góc phòng luôn tạo hiệu ứng khiến anh trở nên thật “sáng” mỗi khi say sưa diễn thuyết trước em nữa… Em cứ nói đùa, “anh cảm ơn cây nến đi, nhờ nó mà anh trở nên lung linh như vĩ nhân ấy!”.
Thanh xuân tươi đẹp, cứ ngỡ anh và em sẽ không thể tách rời, như lời thề ước ta đã trao khi lần đầu anh đặt lên môi em chiếc hôn vụng dại…
Một chuyện tình đi qua, ai trong lòng cũng mang những tổn thương. Thật khó nói do đâu, vì ai, nhưng mọi chuyện trên đời xảy ra đều có lý do, chẳng bao giờ là vô cớ, vô tình cả. Anh muốn bước đi con đường tới đích đến của một vĩ nhân. Còn em lại chỉ thấy được là chính mình trong khoảng trống bình lặng, để nghe nhạc Trịnh, để nhấm cà phê, và tô vẽ những khoảnh khắc bình dị em nhìn thấy, trải nghiệm được trong đời.
“Anh chưa bao giờ do vô tình mà gặp lại em ngày đó nơi xóm trọ, giờ cũng không phải vô tình mà rời xa em”, anh đã nói vậy ngày chúng mình chia tay. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do, vậy hãy tìm cho nó một lý do, là chúng ta đã chuyển sang những con đường khác nhau, con đường song song, không bao giờ còn có chung điểm gặp.
Có những người bước vào đời nhau, chỉ với mục đích duy nhất là để lại trong nhau những kỷ niệm. Anh và em là thế. Đừng buồn, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc là không cùng với nhau thôi.
Tuệ San
Video đang HOT
Theo dantri.com.vn
Đừng để khó khăn đánh gục con người phi thường trong bạn
Một lần vấp ngã, chính là một lần cơ hội để đứng lên. Vậy tại sao không thử một lần sai và đứng lên, như tôi đã từng...
***
Bạn đã từng là người đứng nhất chưa?
Bạn có bao giờ làm việc, học tập như điên chỉ để được đứng nhất chưa?
Tôi thì đã từng, rất nhiều lần. Ở những năm tháng thanh xuân, tôi luôn cố gắng để leo lên vị trí cao nhất. Cho đến lúc tôi trở thành người đứng vị trí thứ nhất, cho đến khi tôi có một vị trí quan trọng nhất trong lòng thầy cô, tôi vẫn chưa thỏa mãn. Bởi tôi muốn trở thành một người hoàn hảo về mọi mặt. Đó là suy nghĩ của tôi hay là do mọi người xung quanh áp đặt lên cho tôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết ngày ấy, những năm tháng mà người ta cho là thanh xuân tươi đẹp, tôi dành trọn để học hành, ăn ngủ với những cuốn sách bồi dưỡng.
Và rồi, tôi đạt giải nhì quốc gia, cái giải ấy rất lớn với một đứa học lớp 11. Tôi sung sướng vô ngần, tôi cảm thấy cuộc sống lúc ấy tràn ngập màu hồng, một màu hồng đủ bao trùm lấy tâm trí trẻ con và ngây thơ của tôi lúc ấy. Tôi nghĩ mọi thứ giờ thật hoàn hảo. Một học sinh gương mẫu, một đứa con ngoan làm ba má tự hào, một học trò xuất sắc trong mắt bạn bè và thầy cô. Tôi còn mong đợi gì nữa chứ. Phải, tôi chẳng mong đợi gì hơn, vì nó đã thật hoàn hảo, không vết tì. Nhưng lạ thật! Cảm giác vui sướng ấy tan nhanh như sương mù Hà Nội ngẩn ngơ khi thu về, chỉ kịp để lại chút luyến tiếc không thành lời cho lòng người. Sao lại thế nhỉ! Tôi tự hỏi với lòng sao cảm giác ấy qua đi quá nhanh như thế, và tôi chẳng còn cảm nhận nó vào những ngày sau như thế nào. Chẳng phải tôi đã rất cố gắng để có cái danh hiệu ấy hay sao. Cứ ngỡ như tôi sẽ mang cái niềm vui chiến thắng ấy lâu hơn mới phải chứ!
Những tấm bằng khen xếp một cách ngay ngắn cho đến khi đầy cả tủ mất rồi. Tôi kiêu hãnh đến nỗi ra đường chỉ có ngẩn cao đầu mà đi, bởi vì tôi biết trong thâm tâm tôi đã chiến thắng.
Phải chăng khi leo lên đến mức cao nhất người ta vẫn chưa thỏa mãn, người ta vẫn muốn tạo ra một thứ gì đó cao hơn để chinh phục?
Phải chăng chẳng bao giờ là quá đủ với một người? Tham vọng của con người quả là vô hạn. Nhiều lúc trong cơn mơ giật mình tự hỏi mình học như điên là vì cái gì, để được cái gì? Để được mọi người ngưỡng mộ, để đứng trên bục nhận những tấm bằng khen và những tràn vỗ tay của bạn bè. Chỉ thế thôi sao. Cái tôi mong chỉ là danh vọng đó thôi sao. Có những lúc bất lực chỉ muốn buông xuôi mặc kệ tất cả, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra, mặc kệ ngày mai học bài mới mà ngủ một giấc thật ngon. Ấy thế mà sự sợ hãi bị điểm kém lại mạnh mẽ hơn, đánh thức tôi phải tiếp tục học cho xong. Tôi tự hỏi phải chăng cảm giác chiến thắng một thứ gì đó là cảm giác nhất thời của con người? Những thứ đau khổ thường ở lại với chúng ta lâu hơn, thấm nhuần trong kí ức cả ta bền bỉ hơn? Và những giọt nước mắt thì đọng lại sâu trong khóe mắt hơn là nụ cười? Một cuộc sống chưa biết thế nào là vị cuộc đời đã lăn xả trên nền hạnh phúc mù quáng đến thế. Tự bao giờ.
Niềm tin mọi người dành trọn cho tôi, ánh mặt mọi người đổ dồn cả vào tôi. Tôi sợ hãi thụt lùi lại trước những ánh mắt hi vọng ấy. Và rồi tôi thất bại. Cảm giác khi bạn leo lên đến đỉnh cao nhất được mọi người ngước nhìn ngưỡng mộ, bỗng nhiên bạn vấp ngã mà ngã thật đau, bị dìm xuống tận cùng của sự thất vọng, bạn cảm giác như thế nào? Cảm giác đó thực sự đáng sợ.
Chẳng ai muốn thất bại, muốn là người thua cuộc cả. Ai cũng muốn là người chiến thắng. Cái suy nghĩ tiêu cực như của một đứa trẻ nhỏ nhoi ấy, đứa trẻ ấy là sản phẩm thượng hạn của trường học, đứa trẻ tội nghiệp ấy coi thất bại là một thứ gì đó không được phép tồn tại. Người ta dạy nó thất bại là thứ gì đáng xấu hổ và nếu trong một cuộc thi anh thất bại anh chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi. Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, tôi đã phải ở một mình rất lâu để nghiệm ra rằng: thất bại chỉ là một bước lùi tạm thời của thành công. Tại sao chúng ta không xem nó là một trạm dừng để hồi sức và rồi lại tiếp tục lên đường. Sau thất bại kì thi quốc gia năm lớp 12, tôi nghĩ đó là con đường cuối cùng của tôi. Nhưng làm gì có con đường nào là cuối cùng. Nơi người ta thường gọi là cuối con đường thực chất lại là nơi bắt đầu một con đường mới, tuy khó khăn hơn nhưng cũng đầy mật ngọt.
Suốt ba năm cấp 3 mải miết chạy theo những cuộc thi, tôi biết đâu rằng mình đã bỏ qua nhiều thứ đến thế. Bỏ qua những buổi tối thơ thẩn ở quãng trường, những cuộc liên hoan vui nhộn, những chuyến đi của thanh xuân. Bao nhiêu lần từ chối cơ hội để lưu giữ lại từng kỉ niệm đẹp nhất thời học sinh. Bao nhiêu lần không dám nói ra mình thích ai đó cũng chỉ vì cái tiêu chuẩn sách vở áp đặt, cũng chỉ để dành thời gian cho việc học mà đánh mất đi mối tình đầu ngây thơ. Tôi đã luôn giữ quan điểm rằng việc học tập chẳng có gì là đáng tiếc cả. Cái tiếc là không dành thời gian thật nhiều để học. Và rồi tôi nhận ra cuộc sống không phải là một đường đua của những chú ngựa hiếu chiến, cũng không phải là mảnh đất màu mỡ cho những chú trâu chỉ biết đi cày. Nó là một quá trình. Vậy sao cứ phải chạy khi không có ai đuổi theo bạn?
Bạn vấp ngã chẳng sao cả. Quan trọng là bạn biết đứng lên. Bạn không nằm ì ra đó chờ người ta dẫm đạp lên bạn. Tôi chợt nhận ra sau mỗi cuộc thi cái quan trọng nhất không phải là bạn đạt giải gì mà cái quan trọng nhất là bạn đã học được những gì từ nó. Để nhận thức được điều này với tôi là cả một quá trình gay go, phải đánh đổi bằng một cái giá thật đắt. Tuổi trẻ mà, vấp ngã rồi đứng lên, rồi vấp ngã rồi lại đứng lên. Chẳng có gì là hoản hảo cả, từ hoản hảo là một từ không tưởng hay nói thực là viễn tưởng đối với con người. Bạn biết không, trường học không phải là tiêu chuẩn kiểm tra sự hoàn hảo của bạn. Vì đơn giản chẳng có tiêu chuẩn nào như thế cả. Mỗi lần bạn vấp ngã là một cơ hội cho bạn hoàn thiện mình hơn để lần sau không phải ngã ở ngay chỗ ấy nữa.
Khi nhìn lại chặng đường ngày ấy để trở thành sinh viên của đại học, tôi phải thầm cảm ơn thất bại ngày ấy. Bởi vì nó đã thức tỉnh tôi. Nhiều lúc tự hỏi nếu không có thất bại trong kì thi quốc gia năm cuối cấp, cho đến bao giờ tôi mới nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống, cho đến bao giờ tôi mới có thể trưởng thành được. Tôi biết giờ có rất nhiều bạn đang hoang mang tìm giá trị cuộc sống của chính bản thân, hi vọng thành công và nơm nớp lo sợ thất bại. Tôi đã từng trải qua, nên cảm nhận được rất rõ ràng.
Bạn thất bại trong một kì thi, bạn làm hỏng một bài kiểm tra, điều đó chẳng là vấn đề. Cùng lắm bạn sẽ nhận được ít điểm, mất mặt với bạn bè thầy cô rồi qua đi, lần sau gỡ gạc lại. Nhưng trên đường đời bạn sẽ học được nhiều hơn thế, cái giá của nó là một bài học, có thể nhẹ cũng có thể rất đau lòng, và rồi bạn sẽ phải tự chịu trách nhiệm với chính mình. Không chỉ phải biết đứng lên mà bạn còn phải học hỏi từ thất bại của người khác nữa. Chẳng ai có đủ thời gian để học từ chính tất cả thất bại của mình. Nếu bạn là người còn trẻ, đừng chần chứ, thà bạn quyết dịnh vội vàng và sai còn hơn đứng đó chờ cái sai nó tự đến với mình.
Không có cuộc sống và sự nghiệp của ai là hoàn hảo cả. Mỗi người đều tự xây nên câu chuyện cho chính bản thân mình. Học từ thất bại, đừng học từ thành công. Đó là câu nói của Jack ma mà tôi rất tâm đắc. Một lần vấp ngã, chính là một lần cơ hội để đứng lên. Vậy tại sao không thử một lần sai và đứng lên, như tôi đã từng...
Trương Thị Thương
Theo blogradio.vn
Để nhanh có người yêu, đàn ông thông minh thường đến đâu? Internet phát triển mạnh mẽ không có nghĩa là đàn ông có thể tự tin có người yêu chỉ bằng mạng xã hội. Nói cách khác, những cuộc gặp gỡ bên ngoài với các cô nàng vẫn là nhân tố chính yếu giúp anh em có một tình yêu tươi đẹp với một người yêu phù hợp. Dưới đây là những nơi tốt...