Chúng ta kéo một chiếc ghế và ngồi xuống trong cuộc đời…
Chúng ta, chắc không ai ít hơn một lần trong đời, rơi vào hoàn cảnh phân vân không biết mình nên đứng lên hay kéo một chiếc ghế ngồi xuống… trong một mối quan hệ.
1.
Một lần nào đó, mình bước vào một quán café tỉnh lẻ. Quán chỉ có vài cái bàn nhỏ, đôi cái ghế… và quan trọng là bàn nào cũng có người ngồi. Mình cứ thế dáo dác nhìn quanh, nửa muốn gọi chủ quán để xin thêm một cái bàn (nếu có), nửa muốn hỏi xin ngồi nhờ với những bàn còn dư ghế.
Nhưng cuối cùng, cứ như ai đó bắt mình không được nói, cứ loay hoay lặng im một chỗ. Quán ở quê, chủ quán cũng là phục vụ, chắc mất đâu đó tầm vài phút thì chủ quán mới xuất hiện. Cuối cùng, chủ quán lại là người mở lời với một khách quen, và mình được ngồi ké vì thật sự cũng không còn chiếc bàn nào dư cả…
2.
Trời cao đất rộng, con người ta đôi khi cứ nghĩ thiếu gì chỗ để chỉ cần kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. Mà thật ra, rất nhiều những bữa tiệc, rất nhiều những cuộc vui… chúng ta kéo ghế nhưng hoàn toàn không muốn ngồi xuống. Nó chỉ như một phép lịch sự tối thiểu, trong một không gian chung, với những con người nào đó chúng ta quen biết hoặc không.
3.
Video đang HOT
Mình thích ngồi café ở vỉa hè. Kéo một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi xuống, xong cứ thế mà vừa nhấm nháp ly café vừa nhìn cuộc sống trôi qua trong tầm mắt. Thế nên, chẳng phải ngẫu nhiên mà có nhiều quán café có view đồi núi, có view sông hồ hoặc là view nhìn xuống một con phố đêm sầm uất… khách đến ai cũng muốn ngồi đúng vào vị trí đó. Có khi ngồi cùng một người thân yêu, một nhóm bạn hoặc lắm lúc chỉ đơn giản là ngồi một mình.
Những bức ảnh mà trong khuôn hình chỉ có một người ngồi với ly nước của mình, phía trước mặt là đồi núi mênh mông bạt ngàn… luôn là những bức ảnh ấm áp. Cái cảm giác tận hưởng cuộc sống ấy lan tỏa đến cả những người xem bức ảnh, huống chi là với nhân vật chính.
Trong cuộc đời, có những chiếc ghế đặt đúng vị trí mang đến một niềm hạnh phúc to lớn cho người ngồi xuống đó, thứ cảm giác không liên quan chút gì đến yếu tố vật chất.
4.
Chúng ta, chắc không ai ít hơn một lần trong đời, rơi vào hoàn cảnh phân vân không biết mình nên đứng lên hay kéo một chiếc ghế ngồi xuống… trong một mối quan hệ. Vì đứng lên để nói chuyện, chia sẻ cùng nhau sẽ hoàn toàn khác với việc ngồi xuống, thong thả bày tỏ.
Có người đứng im mãi mặc kệ người kia có muốn ngồi xuống hoặc đã đứng lên và rời đi. Có người ngồi xuống nhưng hoàn toàn không lắng nghe. Có người ngồi xuống chỉ để lòng mình lắng lại, mặc kệ chiếc ghế bên kia có như thế nào, vẫn mỉm cười chấp nhận.
Cũng có người ngồi xuống xong lại đứng lên và đá ngang chiếc ghế mình vừa ngồi. Cũng có người, đứng lên rồi lùi lại và nhường chiếc ghế ấy cho người kia luôn. Hoặc có người, tha thiết cả một đời, có một người đến ngồi vào chiếc ghế của mình bất kể phải chờ đợi đến bao lâu…
5.
Cái hành động kéo một chiếc ghế và ngồi xuống trong cuộc đời, thoạt nhìn có vẻ đơn giản. Nhưng mình biết, người tự tin sẽ có một cách kéo ghế rất khác và người thiếu tự tin sẽ có một cách khác. Động tác kéo ghế sử dụng lực của cánh tay nhưng thật ra, với mình, nó được sử dụng bởi tư duy của một người nhiều hơn. Cánh tay chỉ là thực thi, tư duy mới là ông chủ.
6.
Trong cuộc đời của chúng ta, thật ra có bao nhiêu lần chúng ta kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, mà sau khoảnh khắc ấy là cảm giác hạnh phúc?
Tâm sự đàn bà ly hôn: Duyên vợ chồng đã hết, càng níu kéo càng thêm đau lòng
Nếu hôn nhân không hạnh phúc thì mình chọn con đường khác để đi. Suy nghĩ đơn giản rằng duyên vợ chồng chỉ đến đó, hết duyên hết nợ thì buông nhau cho nhẹ lòng.
Tôi cũng như biết bao nhiêu người phụ nữ khác, mong cuộc đời mình hạnh phúc, bình yên khi bước vào hôn nhân. Nhưng có lẽ, tôi kém duyên phận mỏng. Vợ chồng tôi cưới nhau được 6 năm mà đã thấy chán chường, rệu rã. Tôi đã làm mọi cách để níu kéo, để thay đổi nhưng rồi chỉ nhận về những đắng chát mà thôi. Thôi thì duyên vợ chồng đã hết, tôi làm người đàn bà ly hôn.
Cuộc sống vợ chồng tôi chán chường, mệt mỏi - Ảnh minh họa: Internet
Sau 6 năm cưới nhau, vợ chồng chúng tôi đã sống chẳng khác gì người dưng. Chẳng ngủ chung giường, rất hiếm cùng nhau ăn chung một bữa cơm vui vẻ, thậm chí chẳng có gì để nói với nhau cả... Chồng tôi mải mê trong công việc, anh có quá nhiều nỗi bận tâm mà vợ con chẳng thể nào xen vào được. Tôi đã từng khóc hết nước mắt, khuyên nhủ chồng nhưng rồi chẳng thể thay đổi được gì nên đành buông xuôi.
Thú thật, tôi cảm thấy mình có chồng cũng như không. Có chồng mà phải làm mọi thứ một mình. Những lúc con đau ốm, bệnh tật, bản thân sốt cao cũng chẳng có bóng dáng của chồng. Nhiều lúc bệnh nằm thèm một tô cháo nóng, một ly nước cam mà chồng triền miên đi nhậu lại trào nước mắt.
Chồng tôi rất vô tâm với vợ con - Ảnh minh họa: Internet
Trước khi kết hôn, tôi là một người vui vẻ, hay cười nói trong mắt mọi người. Nhưng cưới nhau vài năm, bạn bè đều nói tôi thay đổi quá nhiều. Nụ cười đã biến mất, thay vào đó là nỗi muộn phiền, lúc nào cũng thấy ủ dột, thở dài. Vì buồn chán chồng vô tâm mà tôi cũng bỏ bê cơ thể, chẳng chăm sóc bản thân mình. Tôi trông già đi rất nhiều, thấy cuộc sống của mình chẳng có động lực để cố gắng, chẳng có chút niềm vui nào.
Tôi tự nhủ, rồi mình sẽ sống như thế này trong bao lâu nữa? 10 năm, 20 năm hay suốt cả cuộc đời mà chẳng có nụ cười. Tôi thấy nhiều người đàn bà cam chịu, nhẫn nhịn sống với chồng vì con. Nhưng có chồng cũng như không thì ở lại làm gì? Tôi muốn sống một cuộc đời khác, muốn được bình yên và thanh thản. Suy nghĩ, phân vân rất nhiều tôi quyết định ly hôn. Tôi cũng không quá đau lòng bởi tôi tin mình chỉ còn con đường đó.
Nếu hôn nhân không hạnh phúc thì chọn con đường khác để đi - Ảnh minh họa: Internet
Suy cho cùng, đàn bà lấy chồng đều mong muốn cuộc đời mình sẽ vui vẻ, bình yên. Nếu hôn nhân không làm ta hạnh phúc thì mình chọn con đường khác để rẽ. Chúng ta vẫn còn đó một con đường rất dài để đi. Sống với chồng, cuộc đời chìm trong nước mắt thì chi bằng kết thúc nó đi. Suy nghĩ đơn giản rằng duyên vợ chồng chỉ đến đó, hết duyên hết nợ thì buông nhau cho nhẹ lòng.
Nam Khuê
Theo phunusuckhoe.vn
Cổ nhân dạy: Người càng khôn ngoan càng không chất chứa quá nhiều 3 thứ Lòng càng chất chứa quá nhiều oán niệm, sân si, sẽ càng bất an, buồn khổ. Nếu vậy, chi bằng buông bỏ, chẳng phải hạnh phúc hơn sao. Không nhiều lời Cổ nhân dạy: Người nói nhiều chắc chắn sẽ xuất hiện sơ hở. Làm người đừng nói quá nhiều, lảm nhảm những chuyện vô ích, không đầu không cuốn. Một người dù...