Chúng ta có đủ giàu để mua lại ký ức không anh?
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. Có phải rằng người có nhiều ký ức là những người giàu có không anh, vì họ biết cách cất và sắp xếp ngăn nắp mọi thứ vào một góc riêng.
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. (Ảnh minh họa)
Có những ngày cuộn tròn trong một chiếc kén, phố nằm im lìm lặng lẽ đếm từng hạt mưa bé xíu rơi hoài không ngớt, em ngoan ngoãn dựa lưng vào tường đếm thời gian trôi và đếm ký ức mình còn giữ được bao nhiêu.
Nhưng em đếm mãi, đếm mãi mà không đếm nổi kỷ niệm mình từng có anh à! Em không giàu có để mua lại quá khứ cũng như không giàu có để mua lại những thứ giờ không thuộc về mình. Mà thực ra không phải chỉ riêng em, tất thảy chúng ta dường như đều không giàu có để có thể mua lại ký ức.
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. Có phải rằng người có nhiều ký ức là những người giàu có không anh, vì họ biết cách cất và sắp xếp ngăn nắp mọi thứ vào một góc riêng. Nhưng đến lúc này, em nhận ra họ không phải kẻ giàu có nhất mà ngược lại là kẻ nghèo nhất. Giữ nhiều thứ của quá khứ nhưng lại không sở hữu được nó ở hiện tại cũng giống như cảm giác giữ khư khư hình bóng của một người nhưng lại không có được người đó.
Giờ đây chúng ta chỉ là quá khứ của nhau, không hơn không kém, những điều chúng ta có thể nhắc cho nhau nghe cũng chỉ là chuyện của tháng cũ, năm xưa mà thôi.
Chẳng ai có thể can đảm bảo rằng: “Giàu có ư, tôi có thừa để mua tất cả”, vì quá khứ là điều mà dù anh có nhiều tiền bạc đến đâu cũng không bao giờ mua nổi.
Video đang HOT
Chúng ta đã có những tháng năm giàu có nhất, bởi vì nó từng đẹp nhất trong trái tim mỗi người. Dù không trọn vẹn đối với cả hai nhưng là sự trọn vẹn cho một lựa chọn mới.
Tuổi trẻ, chúng ta rất giàu có vì đã bỏ ra hàng triệu giây phút để bên nhau suốt nhiều năm tháng. (Ảnh minh họa)
Tuổi trẻ, chúng ta rất giàu có vì đã bỏ ra hàng triệu giây phút để bên nhau suốt nhiều năm tháng. Bây giờ nhắc lại, nhớ lại để hạnh phúc và chấp nhận chứ không phải để mua lại nó. Bởi rằng hạnh phúc không thể mua lại được, nó chỉ có thể ở lại trong trái tim của mỗi người.
Anh bảo rằng anh không thể tìm lại được mình của ngày đó, không tìm lại được mối tình đầu mà thời gian đã phong ấn, không tìm lại được tuổi thanh xuân từng không bao giờ muốn nó trôi đi. Là bởi vì anh không đủ giàu, là bởi vì anh đang bận với những thứ thuộc về hiện tại.
Ký ức là điều chúng ta không nên chối bỏ hay bằng mọi giá vứt toạch vào một góc nào đó, rồi lãng quên. Vì nó là thứ gia vị làm nên cuộc sống hiện tại. Điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ nhớ về nó thôi, chứ đừng tìm lại. Cũng như một người, một quãng đời đã đi qua thì cũng dằn vặt tháng năm mà để hiện tại phải gánh chịu. Và cũng bởi vì không ai giàu có để mua lại tất cả những điều từ quá khứ.
Nếu giàu có, thì chúng ta hãy dành tài sản đó để thêu dệt nên hiện tại bằng những gam màu tươi sáng hơn. Để ngày sau nhìn lại mỉm cười và mãn nguyện cho những điều đã qua.
Theo blogtamsu
Gái xấu - bất hạnh đủ mọi thứ đường...
Liệu tôi có đáng bị đối xử như thế hay không?
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi tôi ướm thử lên mặt. Tôi đi mua quần áo, cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng...
Trước tôi tự nhân thấy mình rất xấu. Chẳng hiểu vì lý do gì mà từ khi chuyển xuống Hà Nội học, mặt mũi tôi bỗng nổi mụn tùm lum. Vì gia đình không có điều kiện chạy chữa nên tôi âm thầm đau khổ với cái mặt dày mụn, đi tới đâu là có người xì xào bàn tán, chê bai.
Đường nét trên gương mặt tôi vốn không lấy làm đẹp đẽ gì, nay lại bị thêm rất nhiều mụn, vết thâm. Có người nói xấu sau lưng tôi "mặt mũi gì như nghĩa địa", "mặt to như cái mâm", "miêng doe"... Chẳng có gì bất ngờ khi tôi đứng vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những bạn nữ xấu nhất lớp (do các bạn nam trong lớp nhận xét, bình bầu) Tôi đã khóc rất nhiều.
Liệu tôi có đáng bị đối xử như thế hay không?
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi gái xấu như tôi ướm thử lên mặt. Bà nói: "Cháu bịt thử lên mặt như vậy rồi ai dám mua hàng của cô". Tôi đi mua quần áo, thử vài bộ đồ cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng "người thì xấu xí mà còn bày đặt thử tới thử lui mãi chả xong". Hóa ra xấu thì nên biết điều, nên qua quýt, xuề xòa...
Tốt nghiệp đại học cũng là lúc tôi hết bị mụn khắp mặt. Nhưng lỗ chân lông to, vết thâm là những "di chứng cuối cùng". Tôi uống thuốc nam, mua kem dưỡng đắt tiền, đầu tư tiền tới spa làm đẹp... mục đích là để đẹp hơn, tự tin hơn khi đi phỏng vấn xin việc. Tôi thấy mình trong gương ổn hơn rất nhiều so với mấy năm học đại học.
Nhưng với thời buổi đi ra đường, đập vào mắt là "cái đẹp" thì ngoại hình của tôi vẫn bị anh phỏng vấn đánh loại D (loại thấp nhất khi đánh giá ngoại hình ứng viên). Phỏng vấn tới vài chục công ty, tôi bó tay nhờ người quen xin việc. Nhờ vả đến "gẫy cả lưỡi" thì người ta mới chịu nhận một đứa xấu như tôi vào làm việc. Họ bảo rằng: "Không cần người giỏi, chỉ cần đẹp. Nhìn thấyngười đẹp chỉ có thêm năng lượng làm việc...". Còn trông thấy tôi, họ bảo "không giãn cơ mặt ra được".
Ngoại hình xấu còn khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời. Từ lúc còn đi học tới khi ra trường đi học vài năm, trông thấy bạn bè yêu đương, vật vã, đau khổ vì tình mà tôi cảm thấy xót xa. Tôi nói với họ, an ủi họ vài câu chứ thực tình nhiều khi tôi cũng thèm muốn có một người đàn ông yêu mình, làm cho mình đau cũng được. Nhưng rốt cuộc chẳng ai thèm lợi dụng, lừa gạt một con bé xấu xí.
Bố mẹ tôi thấy sốt ruột, thường xuyên tra hỏi tôi đã có ai chưa, rồi kể lể bạn bè cùng lứa đã có con tay bồng tay bế, rồi nhờ người quen mai mối... Nhưng vẫn không có tiến triển gì. Người quen nói thẳng "Chỉ sợ thằng ấy nó chê cháu xấu, không xứng...". Khi hỏi lại xem "người kia làm nghề gì" thì tôi nhận được câu trả lời nó bán nấm, học hết cấp 2...
Là gái ế nhiều năm, tôi cay đắng nhận ra đàn ông giờ quá coi trọng hình thức. Cứ bảo rằng "tốt ghỗ hơn tốt nước sơn", "cái nết đánh chết cái đẹp" ư? Ngoại trừ khiếm khuyết về hình thức, tôi là người chu toàn công việc bếp núc, chăm sóc gia đình, tính nết được khen thùy mị, nết na... Vậy nhưng tôi có ai thèm ngó ngàng tới?
Bạn bè, người thân tôi quen biết nhiều người tính tình đỏng đảnh, lười biếng, hỗn hào... vậy tại sao họ vẫn có người yêu, vẫn có chồng cưng chiều, chăm sóc. Chẳng lẽnhan sắc có một thứ quyền lực khủng khiếp đến thế?
Tôi băn khoăn không biết có nên vay tiền ngân hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi sẽ đi gọt mặt, chỉnh lại khuôn miệng, hàm răng... rồi làm lại cuộc đời, bắt đầu một công việc mới tốt hơn, kiếm được người đàn ông tử tế.
Còn nếu như tôi chờ đợi kiếm tiền, tích cóp hàng tháng như hiện tại thì ít nhất khoảng 10 năm nữa tôi mới đủ tiền thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến 10 năm nữa, khi đó tôi đã 37 tuổi - 37 tuổi liệu tôi có còn cơ hội tìm kiếm được một người bạn đời? Liệu cuộc đời thực có còn câu chuyện cổ tích giống như truyện nàng lọ lem?
Theo Afamily
Hãy trả lại sự hồn nhiên cho em, anh nhé Em đã dám đương đầu với mọi thứ, thấy mình biết yêu bản thân hơn khi được là chính mình mà không phải chạy theo hình bóng ai khác. Ảnh minh họa Em là cô gái hồn nhiên tinh nghịch trong mắt mọi người, cái hồn nhiên ấy theo em mãi từ bao giờ em chẳng biết, có lẽ là từ lúc em...